Lựa Chọn Của Tử Quy - Yên Lê Bất Ly

Chương 22



Ta nhớ lại hôn lễ của đại thiếu gia, điểm tâm nhiều như nước chảy, Lan Quân Lâu, toàn bộ gánh vác?

Bao nhiêu bạc đây? Lan Quân Lâu sau một trận tai hoạ mới vừa hồi phục, bây giờ lại như này...

Lông mày ta nhíu lại, cảm thấy đau lòng.

Chưa kịp đau lòng xong, Lục công tử cúi đầu, ghé sát vào tai ta, hơi thở của hắn làm tai ta ngứa ngáy, nhẹ giọng nói: "Ta thành thân, đại ca sẽ trở về!"

"À?"

Ta ngơ ngác đứng yên, sao lại nói chuyện này, suy nghĩ của Lục công tử sao mà nhảy nhanh thế.

Lục công tử thấy ta ngây người, mặt hiện lên nụ cười trêu chọc, ánh mắt lại không có cảm xúc gì, hắn phẩy phẩy quạt, xoay người rời đi.

Để chuẩn bị điểm tâm cho hôn lễ của Lục công tử, ta đặc biệt đóng cửa ba ngày, để tất cả nhân viên và đầu bếp tập trung làm bánh, thậm chí còn mời phu thê Hồng Hạnh đến giúp, thuê thêm vài công nhân thời vụ, cuối cùng mới hoàn thành đủ số lượng điểm tâm cho hôn lễ.

Ngày hôn lễ, ta nhìn từng gánh điểm tâm buộc lụa đỏ như nước chảy vào Lục phủ, thở phào nhẹ nhõm.

Đoàn rước dâu của Lục công tử tình cờ đi qua Lan Quân Lâu.

Ta nhìn thấy đoàn rước dâu dài dằng dặc phủ kín con đường, không nhìn thấy điểm cuối, tiếng kèn trống nhạc mừng rộn ràng, kéo dài mãi không dứt, đoàn người mặc đỏ như một con rồng đỏ dài uốn lượn tiến tới, nghe nói mười dặm hồng trang là như vậy.

Ta đứng trên lầu hai, nhìn đoàn rước dâu ngày càng đến gần, Lục công tử mặc hỷ phục đỏ, cưỡi ngựa cao lớn, không ngừng chắp tay đáp lễ bách tính hai bên đường.

Khi đoàn đi tới dưới Lan Quân Lâu, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên lầu một cái, không biết sao ta lại vội vàng trốn sau cánh cửa, cho đến khi đoàn người đi xa.

Ta nhìn đoàn rước dâu ngày càng xa, thầm chúc phúc trong lòng, mong Lục công tử và phu nhân ân ái, bách niên giai lão, con cháu đầy đàn.

Ta đang nghĩ, nghe thấy tiếng bước chân lên lầu, sau đó, Lý thúc xuất hiện sau lưng, nói với ta: "Cô nương, ta tính toán lại chi phí lần này của thiếu gia, đặc biệt tới báo cáo với cô."

Ta tỉnh lại, nói: "Lý thúc, mời nói."

"Cô nương, lần này chỉ tính riêng tiền nguyên liệu như bột mì, đường mía, trái cây tươi, các loại đậu và các nguyên liệu khác đã lên tới khoảng ba mươi quan tiền. Tiền công cho nhân công tạm thời, tiền hộp đựng bánh, cùng với tiền trả cho phu thê nhà họ Vương mà cô nương yêu cầu, tổng cộng là sáu mươi quan tiền, cộng lại là chín mươi quan, quy đổi thành bạc khoảng 90 lạng."

"Cái gì? Lý thúc nói bao nhiêu? 90 lạng?"

Ta cảm thấy như tim gan mình đau đớn.

Lý thúc tiếp tục nói, "Ta chưa tính đến thiệt hại ba ngày không mở cửa, nếu tính thêm khoản này thì thiệt hại không dưới một trăm hai mươi lạng."

Ta cảm thấy những đồng bạc trắng trong mắt mình tan biến thành những tia sáng lấp lánh, sau đó, từng chút một, biến mất hoàn toàn.

Lập tức, ta quên mất Lục công tử đang thành thân, thôi c.h.ế.t tiệt, thiếu chút nữa làm ta phá sản.

Ta nói với Lý thúc, "Lý thúc, mau mở cửa kinh doanh!"

Kể từ sau sự kiện thành thân của Lục công tử, tình hình tài chính của Lan Quân Lâu không được khả quan lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lua-chon-cua-tu-quy/chuong-22.html.]

Để kịp thời thu hồi vốn, với tư cách là bà chủ, ta gương mẫu làm việc, bận rộn ở tiền sảnh rồi lại trông coi bếp sau, khiến các nhân viên trong quán không ai dám lười biếng, ai cũng tràn đầy năng lượng.

Chiều hôm đó, sau một ngày bận rộn, ta cảm thấy thật sự mệt mỏi, giao việc cho nhân viên rồi trở về hậu viện nghỉ ngơi.

Chưa kịp uống một ngụm trà nóng, nhân viên đã vội vã chạy tới, nói rằng tiền sảnh có một vị khách quý tới, chỉ đích danh phòng chữ ‘Lan’.

Ta nói, "Phòng chữ Lan nếu còn trống thì dẫn khách vào, có gì mà hoảng hốt?"

"Dẫn vào rồi, đã dẫn vào rồi, chỉ là..." nhân viên vội đáp.

"Chỉ là gì?" Ta nhìn thấy thần sắc cậu ta có chút không tự nhiên, "Chẳng lẽ là có người tới gây sự?"

"Không không, người tới lịch sự có lễ, tuy tuổi trẻ nhưng lại chững chạc, nói là người quen cũ của tiểu thư, mời tiểu thư tới nói chuyện."

"Ồ, vậy à, đợi ta thay y phục rồi tới ngay."

Y phục trên người ta đã nhăn nhúm sau một ngày bận rộn, ta đuổi nhân viên đi rồi lấy ra một bộ y phục màu xanh nhạt, chỉnh lại tóc tai, sau đó đi tới tiền sảnh.

Ta biết người tới là ai.

Ta khẽ gõ cửa, nghe tiếng đáp rồi bước vào.

Quả nhiên là hắn, đại thiếu gia Lục gia.

Mấy năm không gặp, mặt mũi hắn vẫn không đổi nhưng đã không còn nét ngây ngô trước kia, cũng ít đi vài phần khí chất thư sinh thuần khiết, khuôn mặt thêm vài nét phong trần thế tục.

Hắn vốn vốn đã có khí chất lạnh lùng, ít nói, nay lại càng thêm lạnh lùng.

Hắn đứng trước bức thư pháp bài thơ "Thủy điệu ca đầu" ngắm nghía kỹ lưỡng, như thể muốn nhìn ra từng bông hoa trong đó.

Ta cúi chào, "Tử Quy kính chào đại thiếu gia."

Hắn mới quay lại, nói giống hệt Lục công tử, "Cô bây giờ đã không còn là nô bộc của nhà họ Lục, cũng không phải là tỳ nữ của ta, không cần đa lễ, cũng không cần gọi ta là đại thiếu gia nữa."

Vậy thì ta gọi là gì đây?

Lục công tử đã dùng để gọi nhị thiếu gia rồi, đại thiếu gia chẳng lẽ cũng gọi là Lục công tử?

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu ta, liền đáp, "Vâng, Lục đại nhân."

Hiện giờ hắn đã giữ chức vụ quan trọng, làm quan trong kinh, gọi là Lục đại nhân, không thể nào hợp hơn.

Hắn nghe vậy, không biểu hiện gì, chỉ nhàn nhạt "ừm" một tiếng.

Sau đó, quay lại tiếp tục ngắm chữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.