Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 12: 12:




sầm Dao nhìn người đàn ông đối diện: “Tôi thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh, hơn nữa cũng không làm lỡ bao nhiều thời gian của anh đâu.”

Dừng lại một chút, dường như nhớ ra gì đó, cô nói: “Có liên quan đến chuyện tuần trước.”

Dư Phi quay đầu, nhìn vào trong ra ý dò hỏi.


Tất cả mọi người đều đang đợi người đàn ông đó lên tiếng, Sầm Dao cũng đợi anh ta mở miệng phá vỡ tình thế bế tắc này.


Người đàn ông dập tắt điếu thuốc đang cầm trên tay, đứng dậy.


Dư Phi vội đi vào phòng, dặn dò những người còn lại: “Các vị, xin hãy chờ anh Thương một chút.”

Sầm Dao nhìn người đàn ông đang tiên ve phía mình.
Trong ánh sang mờ ảo của căn phòng, thân hình anh ta càng cao lớn hơn.
Hào quang tỏa ra từ anh ta thật hấp dẫn.


Cuối cùng, anh ta dừng lại đứng trước mặt cô.
Khoảng cách giữa hai người họ rất gần, gần đến mức chiếc cà vạt lụa của anh ta ở ngay trước mắt cô.
Phía trên cà vạt, hầu kết của anh ta thật đẹp, thật gợi cảm.


Cô nhìn đến xuất thần, một lúc lâu quên mất lùi lại, cứ đứng kề sát anh ngay cửa phòng như vậy.


“Đã lâu không gặp.” Người lên tiếng trước là anh ta, Thương Đình Lập.


Cho một tay vào túi quần, nhìn cô từ trên xuống dưới.


Sầm Dao định thần lại, trong mũi toàn là mùi hương trên người anh ta.
Cỏ chỉ cảm thấy người đàn ông người, như gần như xa, rất khó nắm bắt.
Cô bật cười đùa một câu: “Tôi cứ nghĩ anh quên tỏi rồi.”

“Ấn tượng sâu đậm, muốn quên cũng không quên được.” Anh ta như cười như không.



Sầm Dao nhớ lại những hành động “bạo hành” của mình hôm đó, thật xấu hố.
Cũng không biết mây vết cắn đó bây giờ đã lành hay chưa.


Cô lại hỏi: “Anh Thương, tòi có thể hỏi anh một câu không?”

“Cô nói đi.”

“Anh rốt cuộc là làm nghề gì vậy?”

Sầm Dao càng lúc càng cảm thấy không đúng.
Những người ngồi trong phòng hòm nay đều không giống người tầm thường.
Mà bọn họ đối với anh đều rất tôn kính, anh giống như là cấp trên của họ vậy.


“Chuyện rất quan trọng mà em nói, là hỏi tôi câu này sao?” Anh ta giơ tay lên, liếc nhìn đồng hô một cái, lại nhìn cô: “Tôi làm nghề gì em còn không biết sao?”

Anh ta đã tránh được vấn đề của cỏ chỉ bằng hai câu nói.


Người đàn ông này, lòng phòng bị không hề nhẹ.


Sầm Dao cảm thấy bản thân cũng quá đường đột, bọn họ vốn chỉ là hai người xa lạ, cô không nên hỏi những vấn đề riêng tư của đối phương như vậy.
Cô chỉ lắc đầu, hướng mắt về phía anh ta, đổi chủ đề:”Vậy bình thường cuộc sống riêng tư của anh có hỗn loạn không?”

Thương Đình Lập dường như không ngờ cò sẽ đột nhiên hỏi vấn đề riêng tư như vậy, biểu cảm trên

mặt hơi đờ ra: “Sao lại hỏi vậy?”

“Sau ngày hỏm đó, tôi đã đi bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe tổng quát.” Cô tiếp lời.


“Tống quát?” Có lẽ anh đã hiểu rồi, gật gật: “Tổng quát đến mức nào?”

“Là tất cá đó.
Đã lấy kết quá âm tính rồi, nhưng bác sĩ nói—” Nói đến đây, Sầm Dao dừng lại, dường như sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng đàn ông của anh ta, giải thích: “Tòi không có ý xúc phạm anh, nhưng bác sĩ nói, rất nhiều bệnh đều có thời gian ủ bệnh, quan trọng nhất vẫn nên hỏi tình trạng của anh.”


Cho nên…

Cô đang nghi ngờ anh có bệnh lây qua đường tình d*c?

Thương Đình Lập nheo nheo mắt nhìn cò, ánh mắt sâu không thấy đáy: “Hòm nay cò đến, là để hỏi tôi, cơ thể tôi có khỏe mạnh hay không?”

Sầm Dao gật đầu.


Người đàn ông đột nhiên tiến lại gần cô một bước.
Cô giật mình theo bán năng muốn lùi lại.
Nhưng chân chưa kịp bước, eo đã bị tay của người đàn ông kia giữ lại.


Sầm Dao nhìn gương mặt tuấn lãng phi phàm của anh ta phóng đại trước mắt, đầu óc liền trống rỗng, không thể lùi lại.


Tiếp đó, đòi môi cô đột ngột bị người đàn ông kia hòn lên.
Cô thở gấp, hàng mi dài run rẩy.


Cái lưỡi linh hoạt của anh ta cạy mở mòi cô.


Lý trí nói với cò, cô phải đẩy anh ta ra, nhưng đôi tay và hơi thở của anh ta giống như có sức mạnh gây nghiện vậy, khiến cỏ dân mất hết sức mạnh, không thể không tiếp tục trầm luân.


cảm giác này, so với cảm giác Bộ Tử Ngang mang đến cho cỏ không giống nhau.
Bộ Tử Ngang khiến cô muốn kháng cự, mà người đàn ông này đối với cô mà nói, giống như có một sức hấp dẫn chết người.


Điều này thật nguy hiểm!

Cũng thật không nên.



Sầm Dao cố níu lấy chút lý trí cuối cùng, thoát ra khỏi nụ hòn.
Cò thở hổn hến, hỏi anh: “Anh đang làm gì vậy?”

Ánh mắt mơ màng.
Bộ dáng mang theo vài phần quyến rũ của phụ nữ.
Năm chữ này, rõ ràng là chất vấn, lại như không có chút sức lực nào, giống cám dỗ hơn.


Người đàn ông buông cô ra, so với sự mơ màng của cô, anh ta tròng thật bình tĩnh: “Như vậy cũng có thế truyền bệnh, là ai dạy em vậy?”

“…” Đầu Sầm Dao quay cuồng: “Gì cơ?”

“Quay về đi.” Anh hạ lệnh tiễn khách.


Nghiêng đầu, đòi mỏi gần như chạm vào vành tai cô: “Thì ra, em thật sự là gái trinh.”

Âm thanh của người đàn ỏng giống như đang thổi nhẹ bên tai cỏ vậy.
Mặt Sầm Dao đỏ bừng lên, đầu óc choáng váng, ngây ngốc nhìn anh ta.
Mà anh ta thì đã xoay người, quay vào phòng.


Vừa nãy những lời hai người nói, lúc hòn nhau, cửa phòng đều không đóng, khi anh quay lại, mọi người trong phòng đều cười mờ ám với anh.


“Thương lão đệ, có bạn gái khi nào vậy?” Tất cả mọi người đều biết tính cách của Thương Đình Lập, như hòm nay có thế nhìn thấy anh hôn phụ nữ, thật quá kỳ lạ!

Anh khẽ đáp: “Không quá thân.”

“Không quá thân đã như vậy, đến khi thân thuộc rồi, tình cảm còn mãnh liệt thế nào nữa?”

“Ha ha.
Giới trẻ giao lưu tình cảm, không thể không có cách thức mới.
Mấy lão già như chúng ta không thể bì được!”

Mọi người vừa nói vừa cười mờ ám.
Mà anh cũng hoàn toàn không có ý giải thích.


sầm Dao định thần lại, vô cùng tức giận.
Cô bị người đàn ông này trêu chọc một cách trắng trợn!

Cô đứng đằng xa liếc nhìn anh ta một cái, nhưng ánh mắt của anh ta lại không đặt trên người cô.



Vô lại!!

sầm Dao sao có thể không tức giận chứ? Đè lửa giận trong lòng xuống, cỏ tao nhã vuốt lại mái tóc của mình, rồi chậm rãi đi về phía Dư Phi, mở túi, từ ví tiền lấy ra một xấp tiền đưa cho Dư Phi.


Dư Phi khó hiểu nhìn cô.


“Phiền anh đưa số tiền này cho anh trong phòng kia, đây là phí phục vụ của anh ta, cũng giống như lần trước.” Âm thanh của cò không nặng không nhẹ, vừa đủ để mọi người trong phòng nghe rõ, cò hếch cằm: “Nhân tiện, nhờ anh nói với anh ta, kỹ năng nghề nghiệp của anh ta khá kém, tôi rất không hài lòng.”

Há?

Lời này thốt ra, cả phòng đều há hốc mồm kinh ngạc.


Phí phục vụ? Giá cả? Kỹ năng nghề nghiệp?

Ha ha ha! Coi anh Thương đại danh đỉnh đỉnh là trai bao cao cấp trong hộp đêm sao, còn có bảng giá rõ ràng? Hơn nữa, rất rõ ràng là đối phương không hài lòng với sự phục vụ này.


Môi của Dư Phi giật giật.


Lân này, Sầm Dao không nhìn xem vẻ mặt anh ta ra sao nữa, cô giẫm đỏi giày cao gót, xoay người đi thẳng.
Mỗi bước chân đều vô cùng tao nhã.


“Thương lão đệ, cô gái này ghê gớm đấy!” Có người đùa.


“Trợ lý Dư, số tiền này cậu nhận thay ông chủ cậu, thật không dễ dàng.
Ha ha ha.”

Mọi người anh một câu tôi một câu, căn phòng bao đã không còn không khí nghiêm túc trước đó, trái lại trở nên dễ chịu và náo nhiệt.


Thương Đình Lập nhấp một ngụm rượu, thản nhiên nhìn theo bóng lưng đang rời đi, thầm cười một tiếng.


Cô gái này.



.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.