Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 156: 156: Chương 139




Lúc anh vừa bước vào cửa anh đã thấy ánh mắt giữa Điền Điểm và nhân viên phục vụ, thật không ngờ cô ta lại có chủ ý này.


"Đinh Lập."
Điền Điểm nhìn Thương Đỉnh Lập ôm Thương Hựu Nhất rời đi, trong lòng vô cùng đau đớn, anh lại khinh thường mình như vậy.


"Anh đừng hối hận, ba của em sẽ không để em chịu sự khinh thường như vậy đâu."
Điền Điểm dùng sức lực cuối cùng hét lên với Thương Đình Lập: "Đình Lập."
Nhìn thấy Thương Đình Lập đứng lại, khóe môi Điền Điểm cong lên thành một nụ cười, cô ta biết với tính cách của Thương Đình Lập, công ty nhất định quan trọng hơn.


Thế nhưng Thương Đình Lập chỉ dừng lại một lát: "Đừng dùng chuyện công ty ra uy hiếp tôi, ba cô là người cũ cho nên tôi để lại cho ông ta một con đường sống, nhưng chuyện như ngày hôm nay tôi hy vọng sẽ là lần cuối cùng.


Điền Điểm tuyệt vọng nhìn cửa đóng lại, vì sao chứ, cô ta chỉ muốn ở bên Thương Đình Lập, vì sao anh lại có thể chấp nhận Sầm Dao nhưng lại không chịu cùng cô ta một đêm chứ.


"Ba ơi, cô Điền Điểm rất khó chịu."
Thương Hựu Nhất không yên †âm nhìn cánh cửa đóng kín, nhóc có thể nhìn ra cô Điềm Điềm rất khó chịu, vì sao ba của mình lại có thể để cô ấy lại một mình mà đi chứ.


"không sao đâu."
Thương Đình Lập xoa đầu con trai, anh vẫn luôn nhượng bộ cho Điền Điểm, là bởi vì bây giờ vẫn chưa phải là lúc loại Điền Ông Hoa, nhưng không ngờ sự nhượng bộ này của mình lại khiến cô ta không nhìn cho rõ vị trí của cô ta, một lòng muốn chiếm lấy anh.


"Ba ơi, Tiểu Dao."
Thương Hựu Nhất vẫn luôn nhớ về Sầm Dao, hôm nay nhóc thật sự rất vui, vốn cho rằng bọn họ cũng sẽ giống như những gia đình khác, cả nhà ba người cùng trải qua cuộc sống hạnh phúc, nhưng Tiểu Dao lại đột nhiên rời đi.


"Cô ấy rất ổn, không cần lo lắng."
Thương Đình Lập vừa nghĩ đến Sầm Dao thì trong mắt hiện lên tia phức tạp, cô gái nhỏ này rốt cục đến khi nào mới có thể học được cách ỷ lại vào mình đây.


Hôm nay đắc tội với Điền Điểm rồi thì ngày tháng sau này của Sầm Dao sẽ càng khó khăn hơn.


Sầm Dao nghe theo yêu cầu của Sầm An trở về nhà, sau khi trở về thì đều luôn rất bình tĩnh, Thương Đình Lập cũng giống như bốc hơi khỏi thế gian, không hề gọi điện thoại cho cô, lúc ký hợp đồng giữa họ, cần có chữ ký của anh, anh cũng trốn mất.


Ngày tháng không có Thương Đình Lập, Sầm Dao tuy rằng trải qua rất dễ chịu, nhưng lại không có một nụ cười, như thể Thương Đình Lập là tất cả nụ cười của cô vậy.


"Tiểu Dao"
Thương Hựu Nhất lưng mang cặp sách tiến vào phòng làm việc của Sầm Dao, khoảng thời gian này cậu nhóc vẫn thường đến đây, sau đó ở lại với cô cả buổi chiều.


"Tiểu Dao, hôm nay ba nói với cháu bảo cô có thời gian thì đến nhà cháu ăn cơm."
Thương Hựu Nhất đặt cặp sách lên ghế sô pha, ăn vụng sau lưng Sầm Dao.


"Được."
Sầm Dao đặt công việc trong tay xuống, xoa đâu Thương Hựu Nhất.


"Sầm Dao."
Thời gian gần đây Bộ Tử Ngang rất thường xuyên lấy danh nghĩa công việc xuất hiện ở phòng làm việc của Sầm Dao, hơn nữa còn thường xuyên đến khu vực gần nhà họ Sầm.



"Chú xấu xa, sao chú lại đến rồi"
Thương Hựu Nhất phồng má, giận dữ nhìn Bộ Tử Ngang, người này mỗi ngày đều đến tÌm Tiểu Dao, hại Tiểu Dao không có thời gian để ý đến ba.


Bộ Tử Ngang không thèm để cậu nhóc vào mắt: "Hôm nay tan ca thì đi ăn cơm chung đi, lần hợp tác này đối với tôi mà nói rất quan trọng, vừa hay bên phía đối tác muốn xem phương án của cô, cô đi với tôi đi."
"Để Lê Thanh đi với anh cũng được."
Sầm Dao nhìn Thương Hựu Nhất, cô thật sự không muốn một mình ra ngoài với Bộ Tử Ngang, biểu hiện gần đây của anh ta quá mức vội vã.


"Lê Thanh chưa có tư cách đi với tôi đâu."
Bộ Tử Ngang tức giận, người phụ này đã từ chối anh ta mấy lần rồi, mỗi lần không cần biết anh ta làm cách này cỏ đều không đồng ý đi cùng anh ta, lần này vì chuyện công việc hẹn cô vậy mà vẫn bị từ chối.


"Vậy thì tôi cũng không có tư cách đi với anh."
Sầm Dao cười nhạt nhìn Bộ Tử Ngang, người đàn ông này thật sự quá tự cao.


"Sầm Dao, chuyện hợp tác lần này với tôi mà nói rất quan trọng, cô đừng quên chuyện cô đã hứa với tôi."
Mỗi lần bị từ chối Bộ Tử Ngang đều mất kiên nhẫn như vậy.


"Bộ Tử Ngang, đừng quên vợ anh sắp sinh rồi."
Sầm Dao tức giận nhìn Bộ Tử Ngang, người đàn ông này trước đây thì không xem mình ra gì, bây giờ lại sống chết bám lấy cuối cùng là có ý gì chứ.


"Bên phía Du Tịnh Ly tôi sẽ có cách giải quyết, nhưng mà Sầm Dao, cô và Thương Đình Lập thật sự có tương lai sao?"
Bộ Tử Ngang nhìn Sầm Dao, chỉ Thương Hựu Nhất sau lưng cô.


"Có, ba cháu nói Tiểu Dao là mẹ cháu."
Thương Hựu Nhất cướp lời đáp.


"Ba của nhóc thật là người biết hưởng phúc."
Bộ Tử Ngang nghe Thương Hựu Nhất nói thì cười lạnh, không ngờ Thương Đình Lập lại có thể giới thiệu Sầm Dao như vậy với con trai mình, nếu như anh ta không biết tình hình của Nguyên Thịnh không chừng anh ta sẽ cho rằng Thương Đình Lập nghiêm túc với Sầm Dao.


"Ừm."
Thương Hựu Nhất bất mãn nhìn Bộ Tử Ngang: "Tiểu Dao đã nói hôm nay sẽ cùng cháu ăn cơm"
Sau đó lại mặt đầu ủy khuất nhìn Sầm Dao.


"Được, cô đi cùng cháu, vậy lát nữa cháu đi với cô có được không?"
Sầm Dao nghe thấy lời nói của Thương Hựu Nhất thì mắt sáng lên, đưa Hựu Nhất đi cùng thì không sợ lời ra tiếng vào sau lưng rồi.


"Dạ được."
Thương Hựu Nhất gật đầu như giã tỏi, đi cùng Tiểu Dao vừa hay có thể trông chừng ông chú xấu xa trước mặt này, nếu như Tiểu Dao lại xảy ra chuyện gì nhóc có thể gọi điện thoại cho ba nhóc đúng lúc.


"Cô muốn mang theo thằng nhóc này?"
Bộ Tử Ngang không khỏi hoài nghi nhìn Sầm Dao, cô lại muốn mang theo con trai của Thương Đình Lập ra ngoài ăn cơm với anh ta.


"Nếu như anh không đồng ý vậy thì tôi đi trước đây."
Sầm Dao xua tay, cô đoán chắc Bộ Tử Ngang nhất định sẽ thỏa hiệp.



"Được, cô muốn dẫn theo thì cứ dẫn đi."
Bộ Tử Ngang nghiến răng nhìn Sầm Dao, người phụ nữ thật sự muốn chọc giận anh ta, cứ vậy mà mang theo con trai của người khác xuất hiện trong cuộc sống của anh ta.


Vốn đi Bộ Tử Ngang muốn đưa Sầm Dao đi gặp đối tác của mình, để cho cô thấy mình đã thay đổi nhiều như thế nào, nhưng thật không ngờ Thương Đình Lập cũng đến.


"Chủ tịch Thương, anh có thể đến tôi thật lấy làm vinh hạnh."
Đối tác của Bộ Tử Ngang nhìn thấy Thương Đình Lập thì niềm nở mỉm cười.


"Nào cỏ, anh đã mời con trai và người phụ nữ của tôi đến, đương nhiên tôi cũng nên nể mặt rồi"
Thương Đình Lập lịch sự đáp, đồng thời đánh mắt về phía Sầm Dao.


Bởi vì cách giới thiệu vừa rồi của Thương Đình Lập, Sầm Dao kỳ quái nhìn về phía anh, thật không ngờ lại nhìn thấy nụ cười gây sự của anh.


"Cô Sầm lại có mối quan hệ thế này với chủ tịch Thương ư."
Nghe thấy lời Thương Đình Lập nói, chủ tịch Hồng xoay đầu, kinh ngạc nhìn Sầm Dao, lúc trước nghe Bộ Tử Ngang nói cô Sầm là người phụ nữ của anh ta, nhưng bảy giờ Thương Đình Lập lại nói là người của anh.


Xem ra cô Sầm thật sự không phải là nhân vật đơn giản.


Đối với anh mắt phức tạp mà đầy mờ ám của chủ tịch Hồng, khóe môi Sầm Dao giật giật, chủ tịch Hồng nhất định là cho rằng mình là loại phụ nữ dựa vào đàn ông để leo lên rồi.


"Cho nên sau này vẫn mong chủ tịch Hồng chiếu cố nhiều hơn trong công việc."
Thương Đình Lập nâng ly rượu lên chạm ly với chủ tịch Hồng.


Sầm Dao giận dỗi nhìn Thương Đình Lập, nhưng trong lòng lại vì cầu người phụ nữ của tôi vừa rồi của anh mà gợn sóng, thật không ngờ anh lại ở trước mặt người ngoài công khai nói cô là người phụ nữ của anh.


Mà nhân vật chính vốn dĩ là Bộ Tử Ngang thì lúc này đây lại giống như bị mọi người bỏ quên mất, ngồi ở một góc âm thâm siết chặt tay.


Lời tuyên bố chủ quyền vừa rồi của Thương Đình Lập toàn bộ đều rơi vào tai anh ta không sót chữ nào, mà điều làm anh ta càng tức giận là phản ứng của Sầm Dao, dáng vẻ yêu kiều đó của cô vì sao trước đây lại chưa từng biểu hiện ra trước mắt anh ta? Buổi tiệc tối nay vì sự tham gia của Thương Đình Lập mà sớm kết thúc, vì anh nói con trai anh buồn ngủ rồi, mà người phụ nữ của anh thì cần ở bên nó.


Tất cả mọi người không có ai đám không nể mặt Thương Đình Lập, chỉ có thể từng người một đều hối thúc Sầm Dao nhanh chóng trở về cùng Thương Đình Lập.


"Sầm Dao, cô đừng quên chuyện cô đã hứa với tôi"
Bộ Tử Ngang đuổi theo, kéo cánh tay Sầm Dao.


"Tôi hứa với anh trong công việc mọi chuyện đều nghe theo sắp xếp của anh, nhưng bây giờ là thời gian cá nhân của tôi."
Sầm Dao thoát sự khống chế của Bộ Tử Ngang, hôm nay cô đến cùng là vì anh ta dùng Sầm Thị uy hiếp cô.


"Sầm Dao, cô thật sự tình nguyện là mẹ kế của người ta"
Bộ Tử Ngang nhìn Sầm Dao, tức giận nói, vừa rồi lúc đối diện với Thương Đình Lập, biểu hiện của cô dịu dàng như vậy, nhưng bây giờ ở trước mặt mình cô lại có đáng vẻ giương cung bạt kiếm như Vậy, vì sao cô không thể dịu dàng trước mặt anh ta một chút chứ.



"Đó là việc riêng của tôi."
Sầm Dao chán ghét nhìn Bộ Tử Ngang, nếu người đàn ông này từng một lần nhìn lại mà thương tiếc cô, †ôn trọng cô một chút thì cô cũng sẽ không đi đến bước đường này.


"Sầm Dao, tôi không thể ngờ được cô lại người hám hư vinh như vậy"
Bộ Tử Ngang tức giận nói, vì sao anh ta đã nhượng bộ rồi mà người phụ nữ này vẫn còn có thái độ này với mình.


Sầm Dao không nói gì, chỉ ngồi lên xe của Thương Đình Lập.


Nhìn thấy Sầm Dao và Thương Đình Lập rời đi, Bộ Tử Ngang gọi điện thoại cho Điền Điểm.


"Xem ra cô không thành công rồi."
Nghe thấy lời Bộ Tử Ngang nói, trong lòng Điền Điểm cảm thấy vô cùng ê chề.


Hôm đó Thương Đình Lập cứ bỏ cô ta lại trong phòng như thế, hoàn toàn không mặc kệ cô ta đã uống phải xuân dược, ngày hôm đó gắng gượng chút sức lực cuối cùng, Điền Điểm bước ra khỏi nhà hàng, thật không ngờ lại bị mấy tên côn đồ chặn đường, những chuyện xảy ra sau đó Điền Điểm không đã không dám nhớ lại nữa, đó là ngày nhục nhã nhất đời cô ta.


"Anh tự mình không thể giải quyết được chuyện của Sầm Dao nên đặt hết tất hy vọng lên người tôi."
Điền Điểm tức giận hét lên trong điện thoại, cô ta đem tất cả sự tức giận phát tiết lên Bộ Tử Ngang.


Nhớ đến những lời tổn thương mà Thương Đình Lập đã nói với cô †a ở nhà hàng hôm nọ, nghĩ đến sự cố mà mình đã gặp phải ngày hôm đó, Điền Điểm chỉ hận không thể băm vằm Sầm Dao thành vạn mảnh.


"Chủ tịch Thương, anh cho em xuống ngã tư phía trước đi, anh tự mình đón xe về là được rồi"
Sầm Dao nhìn Thương Đình Lập, nói, cô rất cảm kích hành động ra tay giúp đỡ mình vừa rồi của Thương Đình Lập, nhưng mà cô cũng hiểu sau ngày hôm nay Thương Đình Lập sẽ phải đối diện với áp lực rất lớn.


"Sãäm Dao, anh cứ cho rằng em rất dũng cảm, trước đây em dám khiêu chiến với mẹ chồng và em chồng, đối diện với người thứ ba cũng không thấy em lùi nửa bước, vì sao giờ đây cứ luôn muốn chạy trốn vậy."
Thương Đình Lập vốn nghĩ rằng cho cô cơ hội thì cô có thể hiểu mình, nhưng mà anh lại phát hiện người phụ nữ này càng lúc càng trốn mình kỹ hơn, mà anh thật sự sợ cứ thế thì anh sẽ mất đi cô, cho nên anh quyết định không cho cô cơ hội lẩn tránh nữa.


"Chủ tịch Thương, xin anh giơ cao đánh khẽ."
Sầm Dao yếu ớt nhìn Thương Đình Lập, gần đây bên phía Sầm An làm áp lực ngày càng lớn, Sầm Hoàn vì chuyện lần trước mà cảm xúc vẫn luôn không ổn định.


"Sầm Dao, em cảm thấy anh sẽ dễ dàng như vậy bỏ qua cho em sao, anh nói rồi, nếu như em không muốn dây dưa với anh nữa thì đừng hết lần này đến lần khác khiêu khích anh."
Thương Đình Lập tức giận nhìn Sầm Dao, người phụ nữ này cứ gây họa xong lại bỏ chạy, ai cho cô chuyện tốt như vậy chứ.


"Từ trước đến nay em đều luôn cẩn thận duy trì mối quan hệ với anh, vì sao anh cứ không chịu buông tha cho em?"
Sầm Dao cũng có chút tức giận, mấy ngày nay nhìn thấy Sầm Hoàn thì tim cô như bị kim đâm vậy, nói đến cùng thì cô ta cũng chỉ vì yêu nhầm một người đàn ông mà thôi.


"Sầm Dao, anh cẩn thận duy trì mối quan hệ với anh vậy thì em không nên trốn anh, càng không nên sau khi ngủ với anh thì lại không chịu trách nhiệm với anh."
Thương Đình Lập tức giận, cô gái nhỏ này thật sự không chịu hiểu cho tâm tư của mình, anh hiểu cách nghĩ của cô, lý giải được mặc cảm của có, nhưng vì sao lại cứ không để cho anh bảo vệ cô chứ.


"Dao Dao, anh không ép em, anh cho em ba ngày, tốt nhất em nên suy nghĩ cho rõ ràng quan hệ của em với anh."
Thương Đình Lập để Sầm Dao xuống ngã tư mà Sầm Dao yêu cầu.


Sầm Dao nhìn chiếc Hummer đang đi xa dần, trong lòng buồn bã vạn phần.


"Người đẹp, trẻ thế này rồi, có cần anh đây đưa em về nhà không?"
Sầm Dao xoay người đến bên vệ đường muốn đón xe, lại nhìn thấy một người đàn ông thô bỉ đang đi về phía cô.


Sầm Dao không thèm để ý đến tên quấy rối kia, loại người này chỉ cần mình không để ý đến họ thì sẽ không có chuyện gì.



Nhưng mà cách nghĩ của Sầm Dao quá ngây thơ rồi.


"Ái chà, còn là một người đẹp cao lãnh, anh đây thích."
Tên lưu manh gian tà nhìn Sầm Dao, vừa rồi tuy rằng anh ta chỉ nhận tiền làm việc, nhưng có tiền lại có người đẹp như thế này để hưởng thụ, với hắn ta mà nói thật sự là điều tuyệt vời nhất trên đời rồi.


"Tránh ra."
Sầm Dao tức giận mảng người đàn ông trước mặt, bây giờ cô thật hối hận vừa rồi đã để Thương Đình Lập rời đi.


Nếu như bây giờ thật sự gặp phải nguy hiểm thì cô có thể chạy thoát không.


"Tránh đi.


Đi đâu chứ? Anh đây không phải đang đến gần em sao.


Tên lưu manh vừa nói vừa đi càng gần về phía Sầm Dao.


Mất nhìn thấy hắn ta đang tiến lại gần mình, Sầm Dao bị dọa sợ bỏ chạy.


"Còn muốn chạy?"
Tên đàn ông vừa nói vừa đuổi theo sau lưng cô.


Sầm Dao không còn để tâm được những chuyện khác, chỉ có thể liều mạng bỏ chạy.


"Người đẹp, chạy gì chứ."
Tên lưu manh đuổi theo Sầm Dao.


*A."
Sầm Dao không cẩn thận ngä xuống bên đường, giờ đây cô thật sự không chạy nổi nữa, chỉ có thể mở to mắt nhìn người đó càng lúc càng đến gần mình.


"Chạy nữa đi"
Nhìn thấy Sầm Dao ngã, tên lưu manh bước chậm lại, từ từ đi về phía Sầm Dao.


"A"
Vào đúng lúc hản ta sắp đi đến chỗ Sầm Dao, Sầm Dao nghe thấy tiếng hét của hắn ta.


"Dao Dao."
Khương Oánh Oánh hạ tay xuống, căng thẳng đi về phía Sầm Dao.


"Oánh Oánh."
Sau khi kinh ngạc đi qua, Sầm Dao nhìn thấy Khương Oánh Oánh xuất hiện thì như nhìn thấy cứu tỉnh vậy.


"Sao chị lại ở đây? Bộ Tử Ngang đâu, em nghe Lê Thanh nói anh ta đưa chị đi dự tiệc mà.".

Kiếm Hiệp Hay
Khương Oánh Oánh sợ hãi ôm lấy Sầm Dao, nếu như vừa rồi cô không đúng lúc xuất hiện ở đây, nếu như cô đến trễ một bước, cô thật không dám nghĩ tiếp, mọi chuyện thật là đúng lúc, thật là may mà cô đến, may mà cô không đến trễ.


Mà tất cả mọi chuyện này đều bị một đôi mắt ở ngoài xa nhìn chằm chằm, thấy Sầm Dao hóa nguy thành an, đôi mắt cô ta bừng lên lửa giận.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.