Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 166: 166: Cô Không Thể Thay Lòng Đổi Dạ




“Nếu như lâu quá thì chắc tôi không làm được đâu." Sầm Dao đột nhiên nhớ đến người mẫu phải đứng trong thời gian rất dài, cơ thể không tự chú được run lên, cô lắc đầu nói.


Thương Vân hơi cạn lời: “Dao Dao, chị đừng xem thường tôi như thế được không, những người mẫu phải đứng trong thời gian dài, nếu như không phải tay nghề họa sĩ không cao thì chính là quá tỉ mỉ, thì còn có là do người mẫu đó cố ý đứng không nghiêm túc."
Anh ta mở tập vẽ ra rồi đưa Sầm Dao xem bức tranh anh ta vừa vẽ.


“Nhìn thấy chưa? Không cần phải nghi ngờ khả năng hội họa của tôi như vậy đâu.” Sầm Dao nghiêm túc xem tranh của anh ta, phát hiện tranh của anh thật sự rất có hồn.


Tuy rằng cô không phải là người tranh ngành bọn họ, chỉ có thể xem ra một ít bên ngoài, nhưng cũng biết tranh của Thương Vân có lẽ thuộc về hàng cực phẩm.


“Tranh của cậu thật sự rất đẹp, A Vân, thật không ngờ người trước đây luôn bốc đồng như cậu, vậy mà sau khi lớn lên lại có thể làm được những thứ tỉ mỉ như vậy” Giọng điệu của Sầm Dao tràn đầy kinh ngạc cùng thán phục, rõ ràng rất tán thưởng với tranh của anh ta.


“Chị chắc chắn là đang khen tôi đấy chứ.” Thương Vân như cười như không nhìn cô.


“Ừm.”
Sầm Dao gãi đầu, ngơ ngác hỏi: “Lẽ nào không phải sao?” Thương Vân bất lực lắc đầu, không tiếp tục nói chuyện này với cô nữa.


Tuy rằng Sầm Dao làm người mẫu vẽ cho Thương Vân, nhưng anh ta lại không hề khắt khe yêu cầu tư thế đứng của cô.


Một giờ sau.



"A Vân, cậu vẽ xong chưa?” Cử động cũng không dám, chỉ sợ mình vừa cử động thì sẽ phá hỏng bức tranh của anh ta, Sầm Dao nén giọng, nhẹ nhẹ nhàng nhàng hỏi.


“Sắp rồi, sắp rồi, còn hai chân thôi” Thương Vân vừa nhướng mắt nhìn cô vừa vội chúi đầu vào bức tranh.


Động tác hạ tay nhanh nhẹn lại nhẹ nhàng.

Trong cuốn sổ tay của anh ta, chẳng qua chỉ là mới là một bản phác thảo chậm chạp, người ngoài nhìn vào đã có thể nhìn thấy người trong tranh có vài lời giống Sầm Dao.


Hai giờ sau.


A Vân, cậu xong chưa? Vẽ chân xong rồi chứ?” Giọng Sầm Dao đã có chút vô lực rồi, cô nghĩ, đã qua lâu như vậy rồi, đôi chân này cũng nên vẽ xong rồi mới đúng.


“Chờ một lát, vẫn còn chưa vẽ tỉ mỉ đâu, chờ một lát.” Lúc này đây, Thương Vân đã không nhìn Sầm Dao hạ bút nữa, bởi vì anh ta đã vẽ xong rồi.

Không biết từ lúc nào mà trời đã tối đi rồi, Sầm Dao cũng không thúc giục anh ta nữa, chỉ hy vọng anh †a có thể vẽ xong càng sớm càng tốt.

Chỉ là, trong lòng không khỏi than thâm, quả nhiên, mỗi một công việc đều không dễ làm.


Đột nhiên, Sầm Dao cảm thấy có chút ướt lạnh rơi trên má mình, cô mím chặt môi, trong lòng có dự cảm không tốt lắm.

Thương Vân dường như cũng cảm thấy gì đó, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn bầu trời.

"A Vân, sẽ không mưa đấy chứ”
Sầm Dao lại bị mấy giọt nước rơi trúng mặt, trong lòng cô có chút bất an, dù sao từ thôn nhỏ lên núi cũng phải leo một đoạn.


Nếu như bây giờ mà mưa thật, chỉ e còn chưa kịp xuống núi đã ướt sũng rồi.

Hai ngày nay cô vốn đều phải mượn đồ của nhà người ta, lỡ như bị ướt, nghĩ đến quần áo của mình còn treo ở bên ngoài, thật sự là quá thảm rồi.

Thương Vân lại không nghĩ như Sầm Dao, anh ta nhìn sắc trời âm u, chỉ lo lúc hai người xuống núi, lỡ như gặp phải sạt lở.

Anh ta cầm giá vẽ lên, đi thẳng về phía Sầm Dao, kéo tay cô: “Dao Dao, chúng †a mau xuống núi đi, ở đây lúc mưa trên núi rất nguy hiểm, tôi đỡ chị, như vậy sẽ bớt nguy hiểm hơn.”
Sầm Dao vốn muốn vùng khỏi tay anh ta, sau khi nghe thấy lời anh ta nói thì đầu óc cũng tỉnh táo hơn.

Cũng đúng, lúc này nếu còn để khoảng cách nam nữ thì là tự †ìm chết rồi.

Trước đây Sầm Dao cũng từng thấy trên tỉ vi, rất nhiều người ở miền núi đã xảy ra chuyện rồi.



Tuy rằng bây giờ cô đang thất tình nhưng cô thật sự không có ý nghĩ tìm chết đâu.

Sầm Dao gật đầu, theo sát bước chân Thương Vân, hai người đi về phía con đường cũ xuống núi.

Không thể không nói, trên đời này thứ thay đổi nhanh nhất chính là thời tiết.


Chẳng qua chỉ mới có mấy phút ngắn ngủi mà mấy giọt mưa lất phất đã biến thành một trận mưa lớn rồi.

Hai người ở trên núi chẳng mấy chốc đã ướt sũng.


Từng giọt mưa lạnh lẽo thấm qua quần áo rơi xuống da thịt, từ lúc trời trở mưa to, Thương Vân đã sớm choàng áo khoác lên người Sầm Dao.


Lúc này trên người anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng.

Khi nước mưa thấm ướt quần áo anh ta, quần áo liền dính sát vào người.


Cơ bắp mạnh mẽ đều hiện lên rõ ràng.

Sầm Dao thoáng đỏ mặt, ngoại trừ Thương Đình Lập, đây là lần đầu tiên cô ở gần một người đàn ông như vậy.

Gần đến nỗi cơ bụng của anh ta có bao nhiêu múi cô cũng có thể đếm rõ, cô chỉ có thể cúi đầu, giả vờ không nhìn thấy.


Một tay Thương Vân kéo Sầm Dao, tay kia cầm giá vẽ, chỉ là lúc này, anh ta phải dò đường phía trước, tay cầm tập vẽ thật sự quá cản trở, nhưng anh ta lại không nỡ bỏ lại tập vẽ, bởi vì trong đó là bức tranh lân đầu tiên anh ta vẽ cô.


Sầm Dao luôn cúi đầu nên không hề nhìn đường phía trước, dưới chân lại đầy cỏ dại, chỉ một bước không chú ý liền bước hụt chân, suýt ngã xuống đất.


Tay đột nhiên nhẹ hãng đi, Thương Vân liền chú ý ngay, thấy Sầm Dao vốn đi rất nhanh dường như lại bất động, không thèm để ý đến bức tranh đầu tiên anh ta vẽ cô nữa, trực tiếp ném xuống đất, kéo cô đặt lên lưng.



“Dao Dao, tôi cõng chị xuống núi, nếu không hai người chúng ta đều không xuống được đâu.” Anh ta biết cô vẫn luôn chú ý khoảng cách của hai người, cho nên anh ta mới tốt bụng giải thích một chút.


“Chờ một lát.” Sầm Dao trượt xuống khỏi lưng anh ta, nhìn thấy sự bất mãn trong mắt anh ta, chỉ cúi xuống chân, nhặt tập tranh bị ném dưới đất lên rồi mới leo lên lưng anh ta lại: “Được rồi, bây giờ có thể đi rồi” Trong mắt Thương Vân lóe lên một tia kinh ngạc, nhất thời như ngốc đi luôn, nếu như người trên lưng không vỗ vỗ anh ta, chỉ e anh ta còn ngơ ngác rất lâu.

Anh ta vừa chú ý đường đi dưới chân vừa tự hỏi tự đáp mình.


Dao Dao để ý tranh vẽ của mình như vậy, phải chăng trong lòng cô thật sự cũng có mình không, chỉ là cô ngượng nên mới không nói ra.


Không không không, Dao Dao mới chia tay Thương Đình Lập, sẽ không yêu người khác nhanh như vậy, chắc cô ấy không có ý gì khác đâu.

Tất cả những suy tư trong lòng Thương Vân, Sầm Dao không mảy may biết được.


Kỳ thực, cô nhặt bản vẽ của Thương Vân chẳng qua là vì cả một đoạn đường, lúc trời mưa, anh ta đều cầm chặt bản vẽ, không nỡ bỏ ra, cho nên, cô nghĩ, bản vẽ này trong lòng anh ta nhất định rất quan trọng.

Nhưng mà, lúc mình bị ngã, anh ta lại vứt bản vẽ đi.


Sầm Dao hiếu rằng, nhất định là vì anh ta muốn đưa cô xuống núi an toàn nên mới không thể không bó.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.