Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 169: 169: Đoàn Tụ




Hai người ôm nhau một lúc lâu, cho đến khi bị mấy người thôn dân đi ra vây quanh hai người cuối cùng tách ra.

Khi nhìn thấy Thương Đình Lập thê thảm, quần áo xộc xệch đi về phía cô, tim Sầm Dao chua xót, nhưng lại không thể che giấu được vẻ vui mừng.

Chỉ là, nhìn thấy anh, lại nhanh chóng nhớ đến hiện giờ anh đã đính hôn với người phụ nữ khác, trong lòng lại thoáng đau đớn.

Cô dời tâm mắt, không nhìn anh nữa, như thể anh và cô chỉ là hai người xa lạ vậy.

“Dao Dao, qua đây” Ánh mắt Thương Đình Lập u ám nhìn Sầm Dao, anh cứ cho rằng sau khi cô nhìn thấy anh có lẽ sẽ không kìm được mà lao vào vòng tay anh, nhưng không ngờ cô lại giả vờ như không nhìn thấy anh.

Vành tai trái trắng nõn của Sầm Dao thoáng run lên, như thể bị kinh ngạc vậy.

Cô xoa tai, khẽ lắc đầu.

“Dao Dao, sao chị không để ý Thương Đình Lập vậy” Khương Oánh Oánh đứng bên cạnh kéo kéo tay Sầm Dao, vừa lắc vừa hạ giọng hỏi.

Sầm Dao đồng thời cũng hạ giọng đáp lại cô: “Chị không muốn cùng chồng chưa cưới của người khác dây dưa không rõ, Oánh Oánh, chị hy vọng em có thể đừng nhắc đến người này trước mặt chị nữa” Trong giọng nói yếu ớt của cô ẩn chứa sự kiên định.


Khương Oánh Oánh bĩu môi, vốn muốn nói gì đó, nhưng đối mặt với một Sầm Dao kiên quyết thế này, cuối cùng đành lựa chọn từ bỏ.

Dù sao người cô có tình cảm bao năm qua là Sầm Dao, tuy rằng mấy ngày nay Thương Đình Lập rất đáng thương, khiến người ta nhìn thấy mà chua xót, nhưng mà nhớ đến nếu như không phải anh lừa dối Dao Dao, cùng người khác đính hôn, cũng sẽ không xảy ra những chuyện này, nói đến cùng, chỉ là tự làm tự chịu, có hậu quả gì thì cũng là anh đáng bị trừng phạt.

Sầm Dao vốn nhìn thì có vẻ yếu đuối nhưng chỉ cần trong lòng đã quyết định gì đó thì là người kiên trì đến cùng.

Cô đã quyết định vạch rõ ranh giới với Thương Đình Lập thì sẽ không lại có dây dưa gì với anh nữa.

Sầm Dao kéo tay Khương Oánh Oánh, muốn Khương Oánh Oánh đi cùng cô đến căn phòng nhỏ cô ở trong thôn Tiểu Liên.

Lúc đi ngang qua Thương Đình Lập, bàn tay to lớn ấm áp của anh nắm chặt lấy tay cô.

“Buông tay” Giọng Sầm Dao lạnh lùng, ánh mắt lại không hề nhìn anh, vì cô sợ cô vừa quay đầu thì quyết định trong lòng sẽ tan thành tro bụi ngay.

“Không buông” Giọng Thương Đình Lập hơi khàn, giọng nói lại hàm chứa sự kiên định còn hơn cả Sầm Dao.

Đã một lần mất đi tin tức của cô, anh không thể lại buông tay cô nữa.

“Dao Dao, anh rất nhớ em, từ ngày em mất tích, cuộc sống của anh cũng mất đi ý nghĩa” Anh dùng sức kéo, ôm cô vào lòng.

Thương Đình Lập vùi đầu vào cổ Sầm Dao, như con cừu nhỏ mất đi hơi ấm, cọ vào cổ cô.

Thật sự đã mất đi hơi ấm ấy quá lâu.

Nếu như có thể, anh thật sự muốn dùng dây trói Sầm Dao lại bên cạnh mình mãi mãi, có như thế thì cô mới không rời xa anh nữa.

Chỉ là, Thương Đình Lập cũng hiểu, nếu như anh thật sự làm vậy, anh sẽ thật sự mất đi cô, anh chỉ đành giấu đi mọi tâm tư đen tối trong góc sâu thẳm.

Cổ tay Sầm Dao bị anh nắm đến ngứa ngáy, trong lòng lại vừa khó chịu vừa thương tiếc, bởi vì cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối này của Thương Đình Lập.

Cô vốn cho rằng, cô biến mất rồi thì anh có thể yên tâm sống cuộc sống của anh.

Anh sẽ có vợ con, có một công ty ngày càng phát triển.


Có lẽ, sau này sẽ có cơ hội có những đứa con thông minh xinh đẹp.

Thế nhưng, anh lại xuất hiện, anh cứ hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt cô, cứ như muốn dùng tấm lòng của mình khiến lớp phòng ngự cuối cùng của cô sụp đổ.

Cô thật sự rất mệt, cô cũng không thể chịu đựng sự thất thường như thế của anh nữa.

Cô phải kiên quyết từ chối anh, chỉ có như vậy thì cô mới có thể bắt đầu cuộc sống mới.

“Thương Đình Lập, chúng ta kết thúc rồi” Cô cố gắng dùng hết sức lực, mới có thể rút được tay anh ra.

Giọng điệu cô rất kiên quyết, như thể thật sự không còn chút tình cảm cùng lưu luyến nào với anh nữa.

“Kết thúc.” Anh nghiến răng lặp lại câu này, sau đó cười lạnh, cúi đầu, nhìn vào đôi mắt của người phụ nữ tàn nhẫn trước mặt, nói từng chữ: “Sầm Dao, hai chúng ta Vĩnh viễn không thế kết thúc” Anh vươn tay, muốn nắm lấy bàn tay đang buông thông của cô, chỉ là còn chưa chạm vào được bàn tay nhỏ bé mềm mại ấy, đã có một cánh tay đưa ra, chặn tay anh lại.

“Dao Dao đã nói muốn kết thúc với anh rồi, anh hà tất phải sống chết bám theo, làm đến khó coi như vậy” Một tay Thương Vân nắm chặt anh lại, tay kia kéo Sầm Dao ra sau lưng, khuôn mặt trắng trẻo của anh ta khẽ cười.

Chỉ là nụ cười ấy trong mắt Thương Đình Lập lại có chút chói mắt.

“Anh là ai” Giọng Thương Đình Lập sắc bén, sắc mặt rõ ràng là trở nên u ám hơn, đổi với những người đàn ông đến gần Sầm Dao thế này, trong lòng anh luôn rất chán ghét.

Nhưng Thương Vân lại không sợ anh, ngược lại chỉ đắc ý cười: “Tôi là người rất đặc biệt của Dao Dao, còn anh, anh là ai chứ.”
Tuy rằng Thương Vân vẫn còn chút giận Sầm Dao nhưng từ khi Thương Đình Lập xuất hiện, trong lòng anh ta mà nói những chuyện đó đều là chuyện nhỏ.


So với người đàn ông có khả năng làm Sầm Dao dao động ở trước mắt, cái tên mà cô gọi đêm qua chẳng qua chỉ là gió thổi mây trôi, qua thì cũng qua rồi.

Như thấy chưa đủ kích thích, một tay anh ta còn đặt lên vai Sầm Dao, môi kề sát vành tai tỉnh tế của cô: “Dao Dao, chị giúp tôi cầm bức tranh tôi vẽ về trước được không?” Trong mắt Thương Đình Lập, bọn họ đang quang minh chính đại to nhỏ với nhau, động tác vô cùng ái muội.

Hoàn toàn không để anh vào mắt.

Sắc mặt của anh càng lúc càng lạnh, mấy ngày nay, anh ở bên ngoài tìm tin tức của cô, anh vứt bỏ mọi kiêu ngạo, bỏ mọi tự cao cúi đầu nhờ vả người khác, thậm chí nguyện ý đem dự án hợp tác phải mất ăn mất ngủ rất lâu mới bàn được đem cho người ta, chỉ vì tìm được chút tin tức của cô.

Trên đường đến đây, anh vẫn luôn lo lắng, mấy hôm nay cô có gặp phải nguy hiểm gì không, nhưng mà sự thật lại nói với anh, cô không hề gặp nguy hiểm, chẳng qua là cô ở bên cạnh người đàn ông khác, thậm chí cô đã quên mất còn có anh đang lo lắng cho cô, hoặc là cô vốn không hề quan tâm đến anh.

Những suy nghĩ trong lòng Thương Đình Lập lúc này rất cực đoan, anh bị sự ghen tuông trong tim làm cho mờ mắt, tất cả những gì cô làm sau khi anh đến đều khiến anh thống hận, mỗi lần cự tuyệt đều thể hiện như thể không hề quan tâm anh.

Trong lòng vừa nóng như bị lửa đốt, vừa lạnh lẽo nhưng băng.

Anh khao khát cô ôm anh, cho anh hơi ấm, nhưng cô chỉ đẩy anh ra, thậm chí còn keo kiệt cả một ánh mắt với anh.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.