Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 172: 172: Lam Nhan Họa Thủy




Đương nhiên Thương Đình Lập nhìn ra tâm tư của Sầm Dao, dù sao trước giờ cô đều như vậy, không cần biết trong lòng có chuyện gì đều để lộ ra ngoài mặt, cứ như thế mới khiến anh dễ dàng hiếu được cô như vậy.

Anh xoa đầu cô, an ủi: “Hết cách rồi, tuy rằng quần áo có chút kỳ quái, nhưng mà Dao Dao thật sự quá đẹp rồi, khiến anh kìm lòng không đậu” Kìm lòng không đậu cái gì thì cũng không cần giải thích nhiều nữa.

Đôi tay ấm nóng của anh đã bắt đầu không thành thật, nhưng sắc mặt thì nghiêm túc.

Nếu như không nhìn thấy động tác tay của anh thì anh vẫn cao quý, lãnh đạm, không bộc lộ cảm xúc, không giận tự uy như bình thường.

Nhưng động tác của anh lại khiến người ta không khỏi chán ghét.

Bởi vì ngủ trên giường gỗ, động tác không khỏi có chút khó khăn.

Khi vừa nằm lên giường, giường sẽ kêu “cót két”.

Tiếng động dữ dội đó dường như thế hiện, chỉ cần dùng thêm chút sức nữa thôi thì nó sẽ sụp mất.

Thương Đình Lập bế cô lên, cô kinh ngạc kêu lên thành tiếng, vô thức ôm chặt người đàn ông này.

Động tác này khiến Sầm Dao trở nên nhẹ nhàng thanh thoát, quyến rũ vô cùng.

Mặt cô đỏ ửng, tiếng thở dốc không tự chủ được thoát ra, nhất thời khiến không khí có chút mờ ám.

Sầm Dao khẽ ngâm nga, như đang làm nũng, âm thanh vừa mềm vừa nhẹ.

Hiện giờ cô chỉ biết người đàn ông trước mặt này, tất cả mọi chuyện xung quanh đều không thể ảnh hưởng đến cô.


Nghe thấy tiếng của cô, Thương Đình Lập vốn không hề có chút bị kích thích nào, động tác càng lúc càng nhanh.

“Thương Đình Lập, đừng như vậy mà” Sầm Dao thì thầm, cảm thấy mình như thể một tấm bèo, bay bổng, anh vẫn luôn không ngừng lại, hai thân thể dây dưa một chỗ, thậm chí cô có thể cảm nhận rõ từng tế bào trong cơ thể cô đều đang than thở mệt mỏi, cô cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Lần này Thương Đình Lập thật sự dừng lại.

Nhưng vẫn không đủ.

Sự dịu dàng này khiến cô càng muốn nhiều hơn nữa.

Nhưng mà, rõ ràng là cô bảo anh dừng lại, sao cô lại có thể nói ra chứ.

Thương Đình Lập thấy sắc mặt Sầm Dao thay đổi.

Tà ý trong lòng anh khiến anh không kìm được nữa, thân thể không muốn kiêng dè gì nữa, chỉ muốn bộc nhát dục vọng.

Cô yếu ớt đáng thương thở hến hến, khẽ cầu xin.

Nhất thời toàn bộ cơ mặt Sầm Dao dãn ra, thỏa mãn.

Hai người quấn lấy đối phương, như thể một khối không thể tách rời.

Âm thanh nhẹ nhàng, tiếng thở hổn hến không ngừng vang lên.

Bên ngoài cửa không biết từ lúc nào có một người gầy gò đứng đó.

Anh ta đứng ngược sáng, khiến người ta không tài nào nhìn ra được hiểu cảm trên mặt anh ta.

Bên trong ấm áp như mùa xuân, bên ngoài cửa lại lạnh lẽo như đông, như thế bị phân ra thành hai thế giới khác biệt.

Khương Oánh Oánh đang buồn chán đứng ở bên đường vừa hay thu được cảnh này qua khỏe mắt.

Cõ nhẹ nhàng kéo anh minh, nghi hoặc hỏi anh: “Anh, anh nói xem người kia đứng ở đó làm gì thế, anh ta đã đứng như vậy một lúc lâu rồi đấy” Ánh mắt Khương Oánh Oánh mang theo vẻ lo lắng, đương nhiên là nhìn về phía người đàn ông.

Khương Oánh Oánh luôn yêu thích những người ưa nhìn, đây là bệnh chung của rất nhiều người.

Người ưa nhìn dễ khiến người ta mềm lòng.

Đương nhiên Khương Húc Đông biết nhược điểm này của Khương Oánh Oánh, bởi vì trước đây anh cũng đã dùng khuôn mặt ưa nhìn này có được không ít thứ.

Nhưng mà hiện tại, trong lúc Oánh Oánh nhìn anh ta, anh lại phát hiện, anh vốn không thể chấp nhận được, Oánh Oánh đối với người đàn ông khác có bao nhiêu hảo cảm, cho dù là vì khuôn mặt người đó thì cũng không được.

Khương Húc Đông xoay đầu Khương Oánh Oánh lại, trong lúc mặt cô đầy nghi hoặc nhìn anh, ánh mắt như đang hỏi, sao thế.


Khương Húc Đông chịu đựng sự khó chịu trong lòng, nói như gió thổi mây trôi: “Người đó thích Sầm Dao, cho nên bây giờ anh ta mới đang tự ngược.”
“Thích Dao Dao, vậy anh ta không phải là tình địch của Thương Đình Lập à” Khương Oánh Oánh vỗ tay, ánh mắt đầy vui mừng, rõ ràng là đang rất cao hứng.

Khương Húc Đông không hiểu chuyện này có gì đáng vui như vậy.

Chẳng qua có thế nhìn ra, Oánh Oánh không có ý với người đàn ông đó, nên anh ta cũng bỏ được sự đề phòng còn sót lại trong lòng.

Khương Oánh Oánh hạ giọng thì thầm gì đó, Khương Húc Đông không nghe rõ.

Cô đặc biệt vui vẻ đi về phía người đó.

“Này, tôi là chị em tốt nhất của Dao Dao, tôi tên Khương Oánh Oánh” Khương Oánh Oánh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai người đó, trong lúc anh ta còn đang nghỉ hoặc nhìn cô, tự mình giới thiệu.

“Tôi tên Thương Vân, Dao Dao có nhắc đến cô với tôi” Mặt Thương Vân đầy xa cách, nhưng mà vì đôi mắt dài của anh ta, dù anh ta có cười hay không đều mang theo vẻ nhiệt tình.

Cho nên, bây giờ lại giống như đang cố ý tạo thiện cảm với cô.

“Anh gọi Dao Dao thân mật như vậy, nhất định là quan hệ của anh và Dao Dao rất tốt, chỉ là trước đây tôi chưa từng gặp anh nhỉ” Khương Oánh Oánh nhướng mày, ngây thơ hỏi.

Cô thật sự cảm thấy kỳ lạ.

Quen biết Sầm Dao bao năm nay, có thể nói, vòng bạn bè của họ đều có liên quan nhau.

Người Sầm Dao quen biết cô cũng đều quen biết.

Đặc biệt là người có quan hệ tương đối tốt thế này.

Nhưng cô lại chưa từng gặp qua người đàn ông trước mặt.

Nếu như sớm biết sự tồn tại của người đàn ông trước mặt, cô sẽ không ủng hộ Sầm Dao ở bên Thương Đình Lập rồi.

Tình hình trong nhà Thương Đình Lập quá phức tạp, bên cạnh lại luôn có một cô vợ chưa cưới dây dưa không dứt, hơn nữa, cô em gái đó của Dao Dao cũng thích anh.


Thật sự là nam nhan họa thủy mà.

Chẳng qua, người trước mặt nhìn không khác Thương Đình Lập là mấy, ngũ quan hài hòa, đường nét mềm mại, càng dễ dàng khiến người ta sinh ra hảo cảm.

Trong lòng Khương Oánh Oánh thầm tham, sao Dao Dao toàn gặp phải loại đàn ông nam nhan họa thủy thế này.

Haiz, vẫn chỉ có anh trai cô là tốt.

Vừa thâm tình, vừa đẹp trai, còn không có nhiều phụ nữ đeo bám nữa chứ.

Nghĩ đến đây, nhất thời tự hào ngẩng cao đầu, như thể một cô công chúa kiêu ngạo.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên Thương Vân gặp Khương Oánh Oánh nhưng từ nhiều năm trước âm thầm quan sát cuộc sống của Sầm Dao thì đã biết người phụ nữ là bạn tốt nhất của cô rồi.

Thậm chí có thể nói là có vị trí nhất định trong lòng Sầm Dao.

Anh ta biết câu cô vừa hỏi là thăm dò xem quan hệ của anh ta và Sầm Dao là gì.

Thậm chí từ trong đôi mắt lấp lánh chờ mong của cô, Thương Vân còn nhìn ra được chút hả hê của cô.

Cô và Sầm Dao là chị em tốt, sự hả hê này đương nhiên không phải là dành cho Sầm Dao rồi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.