Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 179: 179: Đã Chờ Đợi Ngày Nay Từ Lâu




“Cậu chủ, ông chủ và phu nhân mới đã tới lâu rồi” Dù thím Mạc rất vui khi cậu chủ dẫn cô Sầm về nhưng bà không quên hai người đang chờ trong phòng khách nên mở miệng nhắc.

Vẻ mặt thư thái của Thương Đình Lập bỗng trâm xuống, hiển nhiên không vui.

“Họ đến khi nào?” Chuyện trở về anh không nói với ai khác ngoài Hựu Nhất.

Anh đi tới trước, đè lại bờ vai của cậu nhóc đang liên tục đong đưa tay Sầm Dao.

“Hựu Nhất, chuyện Sầm Dao trở về là do con nói với ông nội phải không?” Hựu Nhất đột nhiên bị đè vai, trong lòng cảm thấy không vui, định nhờ Tiểu Dao phân xử cho mình.

Nhưng nghe xong câu hỏi của ba, cậu nhóc lập tức ủ rũ cúi đầu.

“Ba, lúc ba gọi điện thoại cho con thì ông nội đang ở bên cạnh.

Con muốn nói với ba nhưng ông nội không cho con nói” Hựu Nhất bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm càng thêm đáng yêu.

Sầm Dao vốn định dành thêm nhiều thời gian ở với Hựu Nhất, nhưng nghe được ông Thương cũng đang ở Tĩnh Viên thì cô đột nhiên muốn rời khỏi.

“Hựu Nhất, lần sau cô lại chơi với cháu nha” Sầm Dao nắm tay Hựu Nhất, thương lượng với cậu nhóc.

“Không được, không được” Hựu Nhất kháng cự lắc đầu, hai tay che lỗ tai, làm bộ không nghe thấy.

Sầm Dao thấy Hựu Nhất như vậy, trong lòng cũng khó chịu.

Nhưng cô biết nếu ông Thương thấy cô ở Tĩnh Viên thì sẽ không vui.

Sầm Dao suy tư một lát, quyết định giải thích với Thương Đình Lập.


Hơn nữa, cô mất tích nhiều ngày như vậy, không biết C&..J thế nào rồi.

Cô nên tới xem thử.

Sầm Dao mới bước một bước thì Hựu Nhất đã chạy tới ôm chân cô, làm bộ đáng thương nói: “Tiểu Dao, lâu lắm rồi cháu không gặp cô, vậy mà cô nỡ nói đi là đi.

Cháu đau lòng quá đi” Sầm Dao biết Hựu Nhất cố ý nói vậy, nhưng khi cậu nhóc nói đau lòng, trái tim cô cũng đột nhiên nghẹn lại.

Cô lập tức đứng vững, dang hai tay ôm Hựu Nhất.

“Được rồi, ông cụ non của cô.

Cho dù xảy ra chuyện gì thì vì cháu, cô sẽ không đi”
“Như vậy thì tốt quá” Thấy Sầm Dao không muốn đi nữa, Thương Hựu Nhất vui vẻ ra mặt.

Thương Đình Lập vốn không định để Sầm Dao đi, bây giờ thấy cô định ở lại, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, hiển nhiên rất vui vẻ.

“Đi thôi.

Cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng có anh bên cạnh em” Thương Đình Lập đi tới cạnh cô, nắm tay cô, cho cô lòng tin.

Nhìn dáng vẻ anh tuấn của anh, lúc này, Sầm Dao không từ chối.

Hai lớn một nhỏ cùng năm tay, Sầm Dao đi giữa.

Vào phòng khách, trực diện nghênh đón hai ánh nhìn chăm chú nóng bỏng.

“Rốt cuộc con cũng về rồi.

Dám bỏ mặc công ty và Thương Ngộ đang nằm viện mà chạy tới làng mạc hẻo lánh, thật đúng là con trai ngoan của ba” Thương Ly Viễn nhìn người chậm rãi đi tới, trâm giọng, tức giận nói.

Mấy ngày qua, nhân viên trong nội bộ Nguyên Thịnh đã bắt đầu chê trách Thương Đình Lập.

Là ông ta dùng cái thân thể gần đất xa trời này đứng ra giúp anh trấn áp những người đó Không ngờ rằng, khi Thương Đình Lập quay về, anh không tới công ty chủ trì mọi việc ngay mà lại dẫn người phụ nữ này về nhà.

Quả thật không xem trọng công ty chút nào cả.

Nếu như anh không phải con trai ông ta thì ông ta cũng không muốn giao Nguyên Thịnh cho anh.

“Ly Viễn” Kiều Dục Mẫn ngồi một bên thấy ngực Thương Ly Viễn phập phồng, lo lắng cho sức khỏe của ông ta, khẽ vỗ tay ông ta.

Bị người phụ nữ mình yêu nhắc nhở, Thương Ly Viễn tỉnh táo lại, đè nén lửa giận trong lòng, cố giữ bình tĩnh.

Thương Đình Lập kéo Sầm Dao và Hựu Nhất ngồi xuống ghế sofa đối diện, không đáp lại chất vấn của Thương Ly Viễn.

“Bây giờ con định là thế nào?” Thương Ly Viễn tức giận trước thái độ không để ý của anh nhưng ông ta vẫn còn đủ tỉnh táo, tiếp tục hỏi dự định kế tiếp của anh.


“Con muốn kết hôn với Sầm Dao trước” Thương Đình Lập không định đợi thêm nữa.

Mấy ngày qua cũng vì chuyện đính hôn với Điềm Điềm nên mới xảy ra nhiều việc như vậy.

Nếu anh biết sẽ xảy ra nhiều việc như vậy thì trước đây đã thẳng thừng từ chối cô ta.

“Có thể, nhưng con phải xử lý xong chuyện của công ty trước đã” Thương Ly Viễn suy nghĩ một lát rồi đồng ý.

Ông ta vốn được Kiều Dục Mẫn khuyên giải, không dự định nhúng tay vào chuyện tình cảm của con trai mình và Sầm Dao nữa.

Ngược lại dù ông ta có phản đối thế nào thì anh cũng sẽ không nghe lời ông ta.

Những năm gần đây, chuyện như vậy không hề ít.

Thương Đình Lập không ngờ lúc này ông ta dễ dàng đồng ý như vậy.

Anh vốn định nếu ông ta thật sự phản đối thì đi thắng đăng ký kết hôn.

Hiện tại có được sự đồng ý, đương nhiên trong lòng anh rất vui vẻ.

Chẳng qua anh cũng khó tránh nghi ngờ, vì sao ông ta lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ.

Nhưng khi nhìn người phụ nữ ngồi ngay ngắn phía đối diện, trong mất anh hiện lên vẻ hiếu rõ.

Anh cười mỉa trong lòng.

Anh là con trai ông ta nhưng nói gì cũng không bằng một lời bên gối của người phụ nữ ông †a yêu.

Cũng may, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng có mong đợi gì ở ông ta.

Hiện tại ông ta đồng ý chuyện kết hôn của anh và Sầm Dao đương nhiên là tốt rồi.

“Đã rõ.


Buổi chiều con sẽ tới công ty” Anh vốn đã định buổi chiều sẽ tới công ty.

Hơn nữa, anh đã sớm năm giữ chứng cứ của đám người Điền Phong Tường, trong lòng không có gì lo lắng.

Thương Ly Viễn đứng lên, bước chân hơi tập tễnh nhưng rất nhanh trở lại bình thường.

“Nếu vậy thì ba còn chút việc muốn nói với con.

Đi thôi, tới phòng sách” Ông ta dẫn đầu đi trước.

Thương Đình Lập vỗ nhẹ tay Sầm Dao, bảo cô chờ anh một lát rồi đi theo.

Thương Đình Lập nhìn người đàn ông lớn tuổi đi ở phía trước, bóng lưng hơi còng, dường như trong mấy ngày đã già đi rất nhiều, trong lòng không biết đang khó chịu hay vui vẻ.

Hai người vào phòng sách, Thương Ly Viễn ngồi trên ghế gỗ Đàn, đánh phủ đầu nói: “Hiện tại hai phần tư nhân viên trong nội bộ công ty đều gia nhập vào phía Điền Phong Tường, con định đấu với ông ta thế nào?” Thương Đình Lập đứng cạnh bàn làm việc, tùy ý lật sách, thờ ơ trả lời: “Mấy năm nay Điền Phong Tường ở Nguyên Thịnh trốn thuế rất nhiều lần.

Những chuyện đó con đều nắm bằng chứng trong tay.

Cho nên, dù ông ta có cổ phần và nhân viên cũng vô ích” Thương Ly Viễn không ngờ con ông ta thật sự đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, ánh mắt rất đỗi ngạc nhiên rồi lại nhanh chóng chuyển thành khen ngợi: "Xem ra con đã chờ ngày này từ lâu rồi” “Như nhau thôi.”
Thương Đình Lập không tin ông ta không đề phòng đám người Điên Phong Tường.

Chỉ sợ rằng trong tay ông ta cũng có không ít nhược điểm của Điền Phong Tường.

Hai người nhìn nhau, khóe miệng nhếch lên độ cong tương tự khiến khuôn mặt vốn không quá giống nhau trở nên giống hơn nhiều.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.