Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 186: 186: Chương 169




“Được rồi, chuyện của công ty Nguyên Thịnh giải quyết xong chưa?”
Một hồi sau, chờ nước mắt dần khô, Sầm Dao mới hỏi.

Đêm qua Thương Đình Lập về trễ, Sầm Dao hoàn toàn không biết anh về lúc nào.

Nếu không phải sáng hôm sau thấy vết hằn rõ ràng bên cạnh, cô còn tưởng anh sẽ cả đêm không về.

Sáng sớm thức dậy cũng không thấy anh, hắn là đã tới công ty từ sớm.

Sầm Dao đã vài ngày chưa tới công ty, đương nhiên cũng không thể làm phiền anh.

Vì vậy ngày tiếp theo cũng không liên lạc với anh.

Hiện tại khó khăn lắm mới ở riêng với nhau, đương nhiên muốn tìm hiểu tình hình một chút.

“Ừ, Điền Phong Tường đã tạm thời rời vị trí làm việc.

Dự án hợp tác bị ông ta giao cho Bộ Thị cũng đã lấy lại.

Người quản lý dự án sẽ chủ động liên lạc với người bên Nhật An, em có thể yên tâm”
Thương Đình Lập ngồi thẳng trên ghế xe, rõ ràng là tư thế nghiêm túc nhưng khi anh làm lại tràn đầy sức hấp dẫn đặc biệt.

Sầm Dao gật đầu, tỏ ý đã hiếu.

“Nhưng đối công ty hợp tác liên tục như vậy có phải sẽ ảnh hưởng không tốt lắm tới hình tượng của công ty anh không.”
Dù sao từ lúc dự án này bắt đầu vận hành thì vẫn không ngừng đổi đối tác.

Từ công ty sản xuất thuốc đã định trước đổi thành Nhật An đại diện bởi C&.J, về sau là Bộ Thị, liên tục đổi ba công ty.


Tới cuối cùng, vẫn đổi thành Nhật An không mạnh bằng hai nhà khác.

Sầm Dao đương nhiên biết rõ anh làm vì ai.

Trong lòng cô cảm động, càng muốn làm tốt dự án hợp tác lần này.

Nhưng điều kiện đầu tiên là sẽ không ảnh hưởng tới hình tượng của công ty Nguyên Thịnh.

Thương Đình Lập khẽ cười, năm ngón tay thon dài đột nhiên nắm lấy tay Sầm Dao.

Anh vừa ngắm nghía vừa nói: "Vợ à, em đang lo lắng cho anh đấy à” Sầm Dao đỏ mặt, trong lòng ngượng ngùng, giọng nói lại vờ bình tĩnh: “Ai lo lắng cho anh.

Em chỉ lo lắng cho công ty “Cũng phải, vợ cần lo lắng đôi chút cho công ty, dù sao Sau này nó cũng có phần của em” Thương Đình Lập nói một cách đương nhiên.

Sầm Dao thấy Thương Đình Lập bình thản nói những lời khiến cô mặt đỏ tim đập, trong lòng xấu hổ không thôi.

Cô muốn khẽ đấm anh nhưng lại nghĩ tới chuyện anh vừa cầu hôn, vui sướng và ngọt ngào gần như tràn đầy.

Cô khẽ hừ một tiếng, cố ý nghiêng đầu đi.

Sầm Dao không phát hiện, vấn đề vừa rồi của cô đã bị anh đánh trống lảng cho qua.

Lúc về tới Tĩnh Viên, xe vừa dừng lại thì cô đã chạy xuống rồi.

Thương Đình Lập vừa định đuổi theo, điện thoại trong người bỗng vang lên.

Thấy cái tên quen thuộc trên điện thoại, anh nghe máy: “Alo" “Chuyện của Điền Phong Tường, con không định mượn cơ hội đả kích sao?” Giọng nói trầm thấp từ đầu kia truyền tới, là Thương Ly Viễn.

“Không cần” Thương Đình Lập cầm điện thoại, lẳng lặng đứng một chỗ, dáng người cao gây, lộ đầy tao nhã.

“Sao vậy, con không sợ họ ngóc đầu trở lại?” “Trong tay tôi có từng khoản ghi chép số tiền qua lại của họ, nếu họ muốn đánh một trận thì giao thắng tới chỗ cảnh sát là được.

Nhưng việc này không cân làm tới mức như vậy, dù sao nếu tính rõ ràng ra thì sợ là cần điều tra giấy tờ của cả công ty.

Dây dưa chỉ ảnh hưởng xấu tới hình tượng công ty thôi.

Hiện tại Điền Phong Tường đã tạm rời vị trí làm việc, u ác tính trong công ty xem như đã loại bỏ được một phần lớn.

Còn lại thì cứ giao cho thời gian” Thương Đình Lập rất bình tĩnh phân tích toàn bộ dự tính xấu của công ty cho ông Thương.

Anh tin chỉ cần ông ta có cân nhắc thì chắc chắn sẽ đồng ý với kế hoạch của anh.

“Được, trong lòng con có tính toán là tốt rồi” Quả nhiên Thương Ly Viễn không còn ý kiến về vấn đề này.

“Chuyện kết hôn định khi nào thông báo với mọi người?” Việc công đã nói xong, đương nhiên tới phiên việc riêng.

“Nửa tháng sau đi.

Tôi định xử lý xong việc của công ty sẽ dẫn Sầm Dao đi thử váy cưới” Nhắc tới Sầm Dao, vẻ mặt lạnh nhạt của Thương Đình Lập bắt đầu thoáng hiện lên tình cảm ấm áp.

Thương Ly Viễn ở đầu kia dù không thấy vẻ mặt của con trai nhưng cảm nhận được rất rõ giọng nói của anh trở nên dịu dàng hơn.

Trong lòng khó tránh thầm than: quả thật Sầm Dao trong lòng anh rất quan trọng.


“Nếu đã dự định tốt rồi thi cuối tuần dẫn cô ấy về nhà ăn cơm đi.

Cũng nên tới làm quen một chút.” Tuy trong lòng ông †a vẫn không hài lòng lắm về thân phận của người phụ nữ đó.

Nhưng vì không khiến cho quan hệ giữa con và mình ngày càng xa cách, ông ta chỉ có thể thỏa hiệp.

“Được” Thương Đình Lập đương nhiên nghe ra sự thỏa hiệp trong lời nói của ông ta.

Anh định nói thêm câu nữa thì cúp điện thoại.

Trong trí nhớ lại chợt hiện lên khuôn mặt xấu xa, kỳ lạ, anh sau nghĩ một lát, hỏi ông ta: “Ba còn nhớ Thương Vân không?” "Thương Vân?” Thương Ly Viễn nghỉ hoặc.

Ông ta suy nghĩ một hồi vẫn không nhớ ra người đó là ai.

“Không nhớ thì thôi vậy.” Thương Đình Lập thật không ngờ lúc nghe tới tên này, ông ta không có một chút phản ứng.

Nhưng cũng phải thôi, đây không phải lần đầu tiên ông †a vô tình với người khác như vậy.

Trước đây, đối với mẹ anh cũng là như vậy không phải sao.

Trừ người phụ nữ ông ta yêu kia ra, ông ta đối với ai cũng vô tình vô nghĩa.

“Chẳng qua ba à, dù gì thì cậu ta cũng là con của ông, ông quên sạch cậu ta như vậy dường như quá máu lạnh đó." Thương Đình Lập cố ý châm chọc ông †a một câu, không đợi bên kia nói gì đã cúp điện thoại.

Nhìn biểu hiện cuộc gọi kết thúc trong điện thoại, Thương Ly Viễn rốt cuộc nhớ tới Thương Vân là ai.

Đứa nhỏ mới gặp mặt một lần đã được đưa ra nước ngoài, ông ta quả thật đã quên mất từ lâu.

Dù sao thì người phụ nữ kia cũng khiến ông ta chán ghét hơn so với kết hôn thương mại với mẹ của Thương Đình Lập.

Đương nhiên ông ta không có chút tình cảm nào với đứa nhỏ kia.

Nhưng Thương Đình Lập đột nhiên nhắc tới đứa nhỏ kia, chẳng lẽ cậu ta đã trở về sao? Thương Ly Viễn suy nghĩ một lát, cảm thấy nên điều tra chút tin tức gần đây của đứa nhỏ kia.

Nhưng nhớ tới Thương Ngộ còn đang nắm viện, Thương Ly Viễn lấy điện thoại gửi tin nhân cho con trai.


Mới cất điện thoại lại thấy nó rung lên, Thương Đình Lập lấy ra nhìn, là một tin nhắn.

“Đi bệnh viện Nhân Dân thăm Thương Ngộ.

Dù sao cũng là người một nhà, con làm nó bị thương, ít nhất cũng phải nói câu xin lỗi” Vẻ mặt Thương Đình Lập không hề thay đổi, cất điện thoại, hoàn toàn không có ý định đi.

Ai ngờ điện thoại lại rung lần nữa.

“Nếu con không đi thì ba sẽ nói với Sầm Dao.

Ba nghĩ con sẽ không muốn đi cùng với cô ấy đâu” Uy hiếp ẩn trong tin nhắn khiến vẻ mặt Thương Đình Lập khó coi.

Anh nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng ngồi lại trong xe.

“Cậu chủ, cậu không về nhà sao?” Ông Phó thấy cậu chủ ngôi lại trong xe, không khỏi lên tiếng hỏi.

“Lái xe, đi bệnh viện Nhân Dân, bệnh viện cách nhà cũ gần nhất đó” Anh lạnh giọng dặn dò, tâm trạng rõ ràng không tốt.

Thăm Thương Ngộ, Thương Đình Lập đương nhiên không muốn.

Nhưng anh càng không muốn để Sầm Dao biết chuyện này.

Về chuyện tới đó, nói lời xin lỗi.

Hừ, vậy phải xem cậu ta có nhận nối hay không.

Thương Ngộ nằm trong viện đột nhiên rùng mình, trong lòng nảy sinh dự cảm không tốt.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.