Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 190: 190: Quà Cưới




Sầm Dao có chút nghẹn lời, trong lòng thầm nghĩ anh lưu manh nhưng không phát hiện ra sự khẩn trương của cô đã giảm bớt nhờ sự trêu chọc của anh.

“Em muốn báo cáo với anh một chuyện nha” Cô sắp xếp lời nói, ra vẻ hài hước nói.

“Được, anh nghe đây” Trong mắt Thương Đình Lập chứa ý cười.

“Đình Lập, hôm nay em lên hot search cùng với A Vân.

Em không ngờ tấm hình hôm qua cho cậu ấy vậy mà sẽ lên hot search.

Đình Lập, anh sẽ không giận chứ” Tiếng nói của cô vừa mềm vừa đáng yêu, rất hiếm khi có thế nghe thấy.

Nhưng hiện tại Thương Đình Lập đã hiểu rõ tính tình của cô, đương nhiên nghe ra được sự yếu đuối cùng thấp thỏm ẩn trong đó.

Nhưng bề ngoài vẫn phải làm ra vẻ.

Nếu không lần sau cô tùy ý đưa hình cho người khác, anh sẽ tức đến đau thận đấy.

Lần này, cũng may lúc Thương Ngộ cố ý chọc giận anh, sớm lộ ra chuyện này mới không gây ra hiểu lầm không cần thiết.

Nếu Thương Ngộ biết, sợ là sẽ phun ba lít máu.

“Dao Dao, anh tin em.

Nhưng anh lo lắng người khác sẽ vì vậy mà hiếu lầm em.

Dao Dao, sau này đồ riêng tư như vậy thì không nên cho những người không liên quan” Anh cũng không nói lời gì khiến cô khó xử, nhưng Sầm Dao nghe xong, trong lòng lại nảy sinh áy náy.

Cô biết việc này là do cô thiếu cẩn thận.

Cô chỉ muốn giúp bạn tốt lúc nhỏ một chút.


Nhưng không nghĩ tới, đôi khi, sự giúp đỡ này sẽ ảnh hưởng tới người cô quan tâm nhất.

“Sau này sẽ không làm vậy nữa” Gô trả lời chắc chắn.

Vi biết Thương Đình Lập vẫn đang họp nên Sầm Dao cũng không nói thêm gì nữa.

Hai người nói vài lời rồi cúp máy.

Bệnh viện Nhân Dân vẫn ồn ào như thường ngày.

Trong phòng VỊP cao nhất vang lên tiếng rống giận.

“Biến đi, biến đi, tôi không muốn nhìn thấy mấy người” Thương Ngộ nổi gân xanh gảo lên.

Cậu ta nhìn đám bạn không ra gì đứng ở cửa.

Bọn họ cho rằng cậu ta không nhìn thấy sự hả hê trong mắt họ sao? Ai cũng xem cậu ta như kẻ ngốc.

Vương Di Quân đem theo hộp canh từ nhà tới, còn chưa tới phòng bệnh của con mình đã nghe thấy tiếng của cậu ta.

Trong lòng bà hoảng hốt, không để ý tới lễ nghi thường ngày, lập tức chạy vào.

“Con trai, làm sao vậy?”
“Mẹ, con không muốn nhìn thấy những người này.

Mẹ mau bảo họ cút đi đi” Ánh mắt hung ác của Thương Ngộ nhìn chăm chăm mấy người đang né tránh tầm mắt cậu ta, trong lòng khinh bỉ.

“Được được được” Vừa nghe yêu cầu đơn giản như vậy, Vương Di Quân lập tức đồng ý.

Đối với con trai mình, bà luôn luôn dịu dàng.

Nhưng đối với người mà con trai ghét, bà lại rất thô bạo.

“Mấy người không nghe thấy con tôi nói sao? Nó nói không muốn nhìn thấy mấy người, mấy người còn ở đây là cố ý muốn chọc tức nó sao?”
Vương Di Quân vốn ghét đám bạn không ra gì của con trai, bây giờ con trai có thế cắt đứt với bọn họ, bà vừa vui vẻ vừa khổ sở.

Nếu như trước khi bị thương, con trai bà có thể sớm cắt đứt với bọn họ, bà sẽ càng hài lòng.

“Di, dì đừng nóng, tụi con đi ngay.” Tên béo đứng mũi chịu sào vừa nói vừa lui về phía sau.

Tuy cơ thể to lớn nhưng tốc độ chạy trốn cũng rất nhanh.

Chỉ vài giây sau, mấy người đã chạy mất hết.

Đợi tới mọi người đều đi rồi.

Vương Di Quân đóng kỹ cửa phòng, đặt canh xuống cái bàn bên cạnh.

Hộp canh vừa mở ra, mùi hương hấp dẫn đã bay khắp phòng.

Sau khi những người đó đi, sự tức giận trên mặt Thương Ngộ đã giảm bớt rất nhiều.

Nhưng trên mặt cậu †a vẫn còn sót lại sự giận giữ.

“Con trai, tới uống chút canh đi” Vương Di Quân múc một ít ra chén, cầm muỗng bỏ vào đó rồi đưa cho cậu †a.

Vì mấy lần trước bị từ chối khi muốn đút cậu ta ăn nên bây giờ Vương Di Quân đưa thẳng tới.


Thương Ngộ cầm chén, vừa ăn canh vừa khó hiếu hỏi: "Mẹ, sao hôm nay mẹ tới sớm vậy?” Lúc này còn chưa tới mười giờ, bình thường đều là tới trưa mới tới.

Vương Di Quân lấy ghế qua đặt ở chỗ gần giường bệnh nhất rồi mới từ từ ngồi xuống.

“Hôm nay bác hai con ra ngoài, nghe nói là phải chuẩn bị một ít quà gặp mặt tặng cho cô dâu.

Ảnh con...!hình như thật sự sắp kết hôn” Nhắc tới Thương Đình Lập, trong mắt bà hiện lên vẻ thù hận.

Đối với người làm bị thương con trai mình, trong lòng bà đương nhiên chán ghét.

Nhưng bà chỉ là một người mất chồng, còn muốn dẫn theo một đứa con trai bị thương.

Bà không có cách trả thù cho con trai.

Vừa nghe tin Thương Đình Lập sắp kết hôn, Thương Ngộ lập tức tức giận đến nỗi không nuốt trôi canh.

“Anh ta thật tốt số.

Công ty là của anh ta, phụ nữ cũng là của anh ta.

Trên đời này còn có thứ gì anh ta không lấy được không” Cậu †a nhìn ngón tay bị cụt của mình, giận dữ nói: “Nếu không vì người phụ nữ Sầm Dao này thì ngón tay của con cũng sẽ không đứt.”
Lần này, nhắc tới người phụ nữ này, trong mắt cậu ta chỉ còn có oán hận.

Thiện cảm trước kia đã sớm biết mất hâu như không còn.

“Gái gì, con trai, tay của con là vì người phụ nữ kia mới đứt.

Con nói rõ ràng cho mẹ” Vương Di Quân trợn tròn mắt, thoạt nhìn cũng có vài phần uy nghiêm.

Bà vốn vẫn không hiểu được vì sao con trai lại bỗng bị Thương Đình Lập chặt mất ngón tay.

Không ngờ rằng lại vì một người phụ nữ.

Thương Ngộ cũng không giấu diếm, nói hết tất cả mọi chuyện lúc trước.

Sau khi nghe xong, trong lòng Vương Di Quân có một quyết định.

“Con trai, con yên tâm, mẹ sẽ trả thù cho con” Trong mắt bà lộ ra sự hờ hững khiển người khác sợ hãi.


Lúc này, bà đã không phải người phụ nữ dịu dàng, hèn yếu khi xưa mà là một người mẹ có thể liều mình vì con.

Nhìn thấy dáng vẻ này của mẹ mình, trong lòng Thương Ngộ có chút lo lắng.

Nhưng nghĩ mẹ mình luôn nhu nhược, cậu ta không cảm thấy bà sẽ làm được chuyện gì nên cũng không để ý.

Lúc rời đi, Vương Di Quân mang theo hộp đồ ăn xuống lầu.

Lần này, bà không về thẳng nhà mà đi tới quầy thuốc ở lầu một.

“Bác sĩ, tôi muốn hỏi ở đây có thuốc nhuận tràng không?” Bà tới trước cửa số, nhẹ nhàng hỏi.

“Có, bà đợi một lát” Người bác sĩ mặc áo khoác trảng nhìn người phụ nữ trung niên dịu dàng, khóe mắt có chút nếp nhăn, nói với bà một câu liên đi lấy thuốc.

Một lát sau, bà câm thêm một hộp thuốc nhuận tràng.

“Dì, thuốc này chỉ có thể uống một gói một lần, không thế uống nhiều.

Nếu như uống quá nhiều trong một lần sẽ có hại cho cơ thể” Bác sĩ nữ còn trẻ tuổi dặn dò bà.

Vương Di Quân gật đầu, tỏ vẻ đã hiếu.

Tới khi cầm thuốc, tay Vương Di Quân run rấy.

Không biết có phải vì chột dạ hay không mà xém chút thì làm thuốc rớt xuống đất.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, bà ta ngôi trên xe, nhìn chằm chằm hộp cơm và hộp thuốc một hồi, bỗng nhiên nở một nụ cười lạnh.

Ánh mắt của bà ẩn chứa sự hận thù và điên cuồng.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.