Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 20: 20:




Giọng nói vẫn rất dễ nghe.


Sầm Dao nhớ lại chuyện Sầm Hoàn chỉ vì một cuộc điện thoại mà chung tình với anh ta quả nhiên, người đàn ông này thật sự là tai họa mà!

Cô vẫn chưa làm gì, đã bị người ta đưa đến cái ghế bên cạnh Thương Đình Lập: “Ngôi đi, đừng đứng nữa

Có người lập tức nghiêm túc hỏi: “Cô Sầm muốn uống gì? Nước trái cây hay là sữa chua?”

“Tôi thấy, nếu không khỏe, uống chút trà ấm sẽ tốt hơn.”

“Phải phái phái, uống trà cũng tốt.”

Giọng nói vẫn rất dễ nghe.


Sầm Dao nhớ lại chuyện Sầm Hoàn chỉ vì một cuộc điện thoại mà chung tình với anh ta – quả nhiên, người đàn ỏng này thật sự là tai họa mà!

Cô vẫn chưa làm gì, đã bị người ta đưa đến cái ghế bên cạnh Thương Đình Lập: “Ngôi đi, đừng đứng nữa

Có người lập tức nghiêm túc hỏi: “Cò Sầm muốn uống gì? Nước trái cây hay là sữa chua?”

“Tỏi thấy, nếu không khỏe, uống chút trà ấm sẽ tốt hơn.” “Phải phải phải, uống trà cũng được.
Nhưng vẫn phải xem ý của cô Sầm đã.”

Mọi người cứ anh một câu tôi một câu, chỉ sợ biếu hiện hăng hái của mình chưa thích hợp.


Người ngồi ở đây ai mà không biết chủ tịch Thương nổi tiếng không gần nữ sắc chứ? Dù là thuần khiết, ma mị hay nhiệt tình, chỉ cần anh phấy tay thì loại phụ nữ nào cũng có, lớp trước ngã xuống lớp sau tiến lên, nhưng anh luôn từ chối.


Bây giờ lại đối xứ đặc biệt với một người phụ nữ như vậy, mọi người đều nảy ra một đống câu hỏi.


Sầm Dao cảm thấy bối rối trước sự nhiệt tình quá mức của mọi người, cô vỏ thức nhìn người đàn ông bên cạnh.


Anh cũng đang nhìn cô, cánh tay thon dài gác lên chiếc ghế cỏ đang ngồi, thay cò quyết định: “Một tách tra Phổ Nhĩ.”

Dưới lớp áo sơ mi, các đường nét cánh tay hoàn hảo của người đàn ông hiện lên không thể nhầm lẫn được.



Tư thế này, tay anh không hề chạm vào cô, nhưng càng như vậy càng khiến người ta cảm thấy giữa họ có điều mờ ám.


Ngay cả Lê Thanh ở đối diện cũng đực ra.


sầm Dao đau đầu.


Rất rõ ràng, những người cò dẫn theo cũng đều hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Thương Đình Lập.


Việc của cô, chỉ là một chuyện nhỏ xen giữa trong bữa tiệc thương vụ tối nay.


Chẳng mấy chốc, mọi người đã trở lại cuộc trò chuyện.


Thương Đình Lập dường như quên mất sự tồn tại của cò, chỉ dùng người khác bàn chuyện, không hề nhìn cỏ.
Nhưng cánh tay thon dài của anh vẫn gác lên ghế cò, chưa từng dời đi.


Sầm Dao cảm thấy rất vui.
Cò đang rất khó chịu, không muốn xã giao với ai một giây phút nào.


Rất nhanh, người phục vụ mang trà Phổ Nhĩ lên.
Tách trà nóng được đưa đến trước mặt cô, cô cầm lên bằng cả hai tay, cảm thấy cơ thể lạnh lẽo của mình trở nên rất thoải mái.


Cô nhìn sang người đàn ỏng bên cạnh, thấy anh hiếm có lúc rảnh rỗi liền hạ giọng nói: “Cảm ơn chủ tịch Thương.”

Thương Đình Lập cầm đũa gắp cho cò một miếng sườn: “Nếm thử xem.”

Sầm Dao lắc đầu: “Tôi không muốn ăn.”

Cô ngồi đến giờ, chưa từng động đũa.


Đôi mày đẹp của Thương Đình Lập nhíu lại.
Anh giơ tay, mu bàn tay sờ lên trán cô.



Tim của Sầm Dao đập thình thịch, có thế cảm nhận được mọi người đều đang nhìn cỏ.
Cô đúng là bị sốt, bây giờ lại càng cảm thấy chóng mặt và nóng hơn.


Cò giơ tay lên kéo tay áo sơ mi của anh, dùng âm thanh chỉ có hai người họ nghe thấy, nói: “Anh đừng làm vậy, mọi người sẽ hiểu lầm đó.”

Anh như cười như không, bỏ tay xuống, nghiêm túc hỏi: “Hiểu lầm cái gi?”

Sầm Dao nhìn anh ta.


Ánh sáng rực rỡ trong căn phòng, từ trên đầu chiếu xuống, chiếu vào đôi mắt người đàn ông.
Đòi mắt anh rất sâu, như một vực sâu không đáy, chỉ cần nhìn một cái, sẽ bị hút vào trong.


Cô cảm thấy nguy hiếm, không được mở mắt: “Biết rồi còn hỏi.”

“Em sợ hiểu lầm?”

sầm Dao gật đầu.


“Tôi còn tưởng rằng em hy vọng bọn họ hiểu lầm.” Lúc anh nói, ánh mắt không vết tích nhìn một lượt đám người của Lư Đỏng Hưng.


Sầm Dao có chút lúng túng.


Người đàn ỏng ông này tám tư cấn mật.
Cỏ dùng chút thủ đoạn cũng không qua được mắt anh ta.


“Nếu đã nói đến, đây cũng không tính là hiếu lầm.” Thương Đình Lập thong thả uống một ngụm yến sào, sau đó, nhìn cỏ một cái đầy ý vị: “Xuân em đều đã mua rồi, mối quan hệ này sợ là em vứt không được.”

“Khụ khụ…” sầm Dao đang uống Phổ Nhĩ, nghe thấy câu này của anh, ho đến chảy cả nước mắt.


Chú ý thấy ánh mắt tò mò của mọi người, cô vội điều chỉnh lại, ngồi thẳng lên, cười cười tạ lỗi.



Chờ đến khi ánh mắt của mọi người đều dời đi, cô mới xoay người lại, nói vào tai anh: “Anh đừng lừa tôi nữa, đêm đó chúng ta không có làm gì hết.”

Khoảng cách rất gần, trên người anh ngoài mùi rượu và thuốc lá, còn có một mùi hương nhàn nhạt.


Nghe thấy lời nói của cô, Thương Đình Lập đột nhiên quay đầu lại.


Cô không kịp tránh đi, bị bất ngờ, mọi hai người gần như chạm vào nhau.
Cô hít sâu một hơi, hai tay bấu chặt vào đùi mình.


Chỉ nghe anh nói: “Em rất thơm.Dùng nước hoa gì vậy?”

Giọng nói của anh trầm và đầy từ tính.


Lúc này, hai người vẫn cách nhau rất gân, âm thanh đó nhẹ nhàng đập vào tai cò, nghe như một giấc mơ vậy, như ở thật gần mà cũng như cách thật xa.


Trong đầu Sâm Dao biến thành một mảng trống rỗng, chỉ vô thức đáp: “Buổi sáng hỏm sau.”

Thương Đình Lập sững sờ một lát, mới cười nhẹ: “Buổi sáng hôm sau… Cô Sầm có phẩm vị thật độc đáo.”

Sầm Dao sực tỉnh, sau khi nghĩ lại, mặt liền nóng bỏng, giải thích: “Đây là tên nước hoa.”

“ừm, tôi biết.”Anh nghiêm túc gật đầu.


Nhưng mà, biểu cảm đó không giống đã hiếu.


Sầm Dao rất nghiêm túc giải thích một lần nữa: “Đây là một loại nước hoa rất đàng hoàng!”

Cô cũng rất muốn biết, tại sao thương hiệu lại đặt cho một loại nước hoa đàng hoàng một cái tên không đàng hoàng như vậy!

“Vẫn nên uống nhiều nước đi.” Thương Đình Lập nhìn đôi má hồng hồng của cô, lấy trà Phổ Nhĩ đưa đến trước mặt cô: “Em nhìn còn tệ hơn lúc nãy.”

“…” sầm Dao muốn trợn trắng mắt.


Cô cảm thấy giải thích thế nào cũng vò dụng, chỉ đành ảo não uống nước, quyết định không để ý đến anh ta.


Thương Đình Lập cũng bận xã giao, không nói chuyện với cô nữa, biểu cảm lạnh nhạt nhìn không ra cảm xúc.
Nhưng biếu hiện lại có gì đó không giống với lúc đầu.


Mỗi người ngồi ở đây đều là người ưu tú, mọi người đều nhận ra điều đó.



Lê Thanh ở bên kia cũng nhìn đến sững sờ.


Hơn nữa…

Cô cảm thấy giám đốc và chủ tịch Thương rất xứng đỏi.
Trai tài gái sắc.
Ngồi cạnh nhau như vậy, nói đơn giản chính là một bức tranh tuyệt đẹp.


“Chỉ là, thật đáng tiếc, giám đốc đã kết hòn rồi.”

“Tiểu Thanh, không ngờ giám đốc của cò lại lợi hại như vậy!” Lư Đông Hưng nghiêng đầu qua, cầm ly rượu thì thầm với Lê Thanh: “Sau này, Y Liệu Nhật An chúng tôi phải dựa vào giám đốc của các cô rồi.”

Lê Thanh vội cầm ly rượu lên, hạ xuống chạm vào ly của ông ta:

“Chủ tịch Lư khách khí rồi.
Có chuyện gì cần, anh cứ dặn dò là được.”

Tâm trạng Lư Đòng Hưng rất tốt, ha ha cười lớn: “Nói hay lẳm! Nói hay lắm!”

Sầm Dao biết bản thân hoàn toàn là nhờ vào hào quang của người đàn ông bên cạnh, câu nói “Uống nước ép” trước đáy của anh đã cứu cái dạ dày của cô, làm cô không cần phải uống rượu nữa.


Ngồi một lúc, người ta vẫn đang ồn ào, cô đã buồn ngủ rồi.


Sau khi Thương Đình Lập uống xong một ly rượu, chỉ cảm thấy bên vai hơi nặng, anh quay đầu, một mùi hương tràn đầy khoang mũi, gương mặt hồng hồng của cò đang tựa lên vai anh ngủ say.


Thân hình cao lớn cúi xuống, cũng không cử động, chỉ đế cỏ dựa vào ngủ.


Mái tóc mềm mại bồng bềnh của cô, cái cổ trắng như tuyết lúc ẩn lúc hiện sau mái tóc dài, phác tháo những đường nét đẹp đẽ thanh lịch.
Gương mặt thuần khiết lúc này lại hiện lên một vệt ửng đỏ bất thường.


Cô gái ngốc này!

Thương Đình Lập vươn cánh tay dài, đỡ lấy cò và ngước mắt nhìn Dư Phi.


Dư Phi vội đứng lên: “Các vị, mọi người ở đây ăn uống, anh Thương phải đi trước rồi.”


.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.