Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 204: 204: Một Nhà Ba Người 2




Vương Di Quân lau khóe mắt, lúc này có hơi ngơ ngác, không hiểu được ý nghĩa thật sự của câu về nhà mà con trai nói.

Giọng nói của bà hơi khàn đi, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Ngư, con đừng lo, chờ vài hôm nữa con xuất viện, mẹ sẽ tự mình đến đón con về nhà”
Thương Ngộ nghe xong hiểu ngay, mẹ hoàn toàn không hiểu rõ ý câu nói lúc nãy của cậu, đành phải giải thích thêm: “Mẹ, con nói là về lại căn nhà lúc trước của chúng ta, căn nhà chỉ có hai mẹ con chúng ta và ba đã mất, mẹ, chúng ta không cần phải phụ thuộc vào nhà họ Thương nữa, con đã có cách kéo Thương Đình Lập xuống rồi” Nhớ đến anh trai đồng ý giúp đỡ cậu kia, tất cả kế hoạch cũng đã bắt đầu khởi động, chắc là Thương Đình Lập cũng sắp phải bó tay hết cách rồi

Không khỏi cười khẩy.

Vương Di Quân gật đầu, trong lòng bà hơi vui vẻ, cuối cùng con trai cũng chịu về căn nhà nhỏ của bọn họ rồi, lập tức đồng ý liên tục.

Sau khi cúp máy, Vương Di Quân đã không còn tâm trạng đi dạo phố nữa.

Bà đang rất nôn nóng muốn quay về thu dọn hành lý của con trai ở nhà cũ.

Đang định ra lệnh cho tài xế xách mấy thứ này rời đi.

Hai bóng người quen thuộc đột nhiên từ tiện bán quần áo ở đối diện bước ra.

“Ủa, không phải là chị sui tương lai đây sao?” Tuy rằng lúc trước Vương Di Quân chưa từng nhìn thấy mẹ kế và em gái của Sầm Dao, nhưng mà mấy ngày gần đây bà đã xem tài liệu của cô suốt mấy ngày liền.


Cho nên bà cũng coi như hiểu rõ chuyện trong nhà Sầm Dao.

Chẳng hạn như cô gái trẻ tuổi có khí chất thanh tú hoạt bát đang đứng trước mặt bà chính là em gái Sâm Hoàn của Sầm Dao, người thích cháu trai có ánh mắt không được tốt lắm của bà.

Lại nhớ đến Sầm Dao bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện, bà không khỏi nảy ra một ý tưởng độc ác.

“Bà là?” Lục Lị Lị và Sầm Hoàn quay sang nhìn nhau, trong lòng vô cùng thắc mắc.

Vương Di Quân che miệng cười mỉm: “Đã quên giới thiệu với hai người, tôi là thím Ba của Đình Lập, sau này cũng sẽ là thím Ba của Sầm Dao nhà hai người đó” Thấy hai người kia cứ ngơ ngác như người ngu, bà không khỏi trợn to mắt, giống như thắc mắc, lại như khó hiểu nhìn hai người rồi mới hỏi: “Sao vậy, không lẽ hai người không biết chuyện gì hết sao.”
“Sầm Dao nhà hai người hôm nay đã đến nhà cũ ra mắt, nói đến cũng lạ, sao người nhà họ Sầm các người lại không chịu đến cùng chứ, còn để con dâu tương lai tự đến một mình, đúng là rất không phải phép ” Mặt ngoài Vương Di Quân có vẻ đang cực kỳ oán giận, giống như đang bênh vực cho Sầm Dao.

Nhưng mà thứ Sâm Hoàn và Lục Lị Lị nghe thấy, lại là người ta đang liên tục cầm dao chọc liên tục lên người của họ.

Sắc mặt hai người đều trở nên cực kỳ khó coi, trong mắt Sầm Hoàn còn hiện lên vẻ thù hận và ghen tị, khóe mắt cũng trở nên dữ tợn.

Nhưng mấy hôm nay ở nhà, cô ta cũng đã học được ba bốn phần bình tĩnh của mẹ cô rồi.

è xuống những cảm xúc sắp sửa bùng nổ trong lòng xuống, Sầm Hoàn mím môi, vô tội lắc đầu: "“Thím Ba, bọn con thật sự chưa từng nghe chị nhắc đến chuyện chị ấy muốn kết hôn, lúc trước sau khi con bị người khác vu oan đã bắt cóc chị ấy xong, quan hệ của chị ấy với người trong nhà cũng không còn thân thiết nữa, nếu như chị ấy sắp kết hôn, bọn con cũng sẽ vui thay cho chị ấy, cho nên nếu như có thể thím Ba có thể nói cho con biết bây giờ chị ấy đang ở đâu không? Là người thân của chị ấy, con cũng rất nhớ chị” Tất cả những lời Sầm Hoàn nói đều dịu dàng đầy tình cảm, lời trong lời ngoài cũng không hề có câu nào nói xấu Sầm Dao cả.

Nhưng nếu như là một người không hề biết gì về những mâu thuẫn giữa hai người, e là trong lòng đã tức giận mắng cô là kẻ vô ơn rồi.

Hơn nữa, cách xưng hô thím ba này, đương nhiên chỉ có vợ tương lai của Thương Đình Lập mới có thể gọi, cô ta kêu như thế, đương nhiên đã để lộ hết tất cả ý nghĩ trong đầu.

Vương Di Quân âm thầm đánh giá Sâm Hoàn, trong lòng cực kỳ hài lòng về cô.

Bởi vì người phụ nữ trước mắt này rõ ràng còn giỏi hơn ba phần so với những gì đã ghi trong tài liệu.

Nghe nói cái cô Sầm Dao kia thân với em gái của cô ta nhất, như vậy bà tự tay đưa em gái của cô đến tận bên người cô, chắc là cô phải cảm ơn bà rồi.

Vương Di Quân cố kiêm vẻ đắc chí trong lòng xuống, mặt mày lo lắng vỗ vai Sầm Hoàn dỗ dành: “Đừng lo, bây giờ tôi dẫn hai người đi thăm cô ta” Sầm Hoàn không ngờ lại đạt được mục đích dễ dàng đến thế, trong lòng không khỏi càng thêm sùng bái phương pháp của mẹ.

Cô ta đã bỏ lỡ mất vẻ khinh thường được Vương Di Quân giấu dưới đáy mắt.

“Mẹ, con đi thăm chị với thím Ba, mẹ không phải còn muốn mua quần áo cho Tiểu Tam sao? Hôm nay con không đi cùng mẹ.”

Sầm Hoàn ôm vai Lục Lị Lị, nhỏ giọng làm nũng.

“Được được được, bây giờ đương nhiên là đi thăm chị của con quan trọng hơn” Lục Lị Lị đương nhiên hiểu rõ ÿ của con gái mình.

Mấy hôm nay, sau khi con gái được bà cẩn thận dạy dỗ xong, bà tin tưởng bây giờ con gái có thế để cho tên Thương Đình Lập kia nhìn lại bằng con mắt khác.

Nói không chừng lần này đi một chuyến, là có thể trực tiếp cướp được chồng chưa cưới của con nhỏ Sầm Dao kia về.

Nghĩ đến chuyện sau này sẽ trở thành mẹ vợ của Chủ tịch Nguyên Thịnh, trong lòng bà cũng cực kỳ đắc ý.

Thấy con gái đi cùng với thim Ba của Thương Đình Lập rồi, Lục Lị Lị mới lắc mông chậm rãi rời đi.

Mà Thương Đình Lập vừa mới đuổi được Thương Vân và Kiều Dục Mẫn cứ ở lì không chịu đi xong, điện thoại đang đặt trong túi của anh cũng reo lên.

“Chủ tịch, không xong, dự án lần trước anh sang Anh bàn chuyện với Ellis, anh ta nói muốn hủy bỏ” Dư Phi ở đầu dây bên kia vội vàng nói, từ giọng điệu nói chuyện gấp gáp của anh cũng có thể nhìn ra được, tâm trạng bây giờ của anh chắc chắn là đang rất kinh ngạc và hoảng sợ.

“Cái gì? Cậu nói kỹ càng lại một lần cho tôi?” Vừa mới nhận cuộc gọi đã nghe thấy một tin tức quan trọng như thế, Thương Đình Lập lập tức đứng bật dậy, đi thẳng ra cửa, đứng ngoài hành lang hỏi.

Dư Phi ở đầu dây bên kia cũng cực kỳ lo lắng, anh vừa mới đưa cậu chủ và cô chủ đến bệnh viện xong, đương nhiên biết tâm trạng hiện tại của cậu chủ nhất định đang rất xấu, không ngờ là sau khi về công ty lại nghe thấy một tin tức quan trọng đến thế.

Giống như tất cả mọi chuyện không hay đều dồn dập xảy ra cùng một lúc vậy.

Đối với câu hỏi của cậu chủ, Dư Phi chỉ có thể nói kỹ càng tỉ mỉ lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện lần nữa.

“Được, chờ tôi về” Thương Đình Lập trâm ngâm một lúc rồi lập tức có quyết định.


Sở dĩ Thương Đình Lập chú ý dự án hợp tác này đến thế, cũng không phải chỉ vì nó là báo đáp mà anh đã hứa sẽ cho Khương Húc Đông.

Càng quan trọng hơn là dự án hợp tác lần này là một lần thí nghiệm lớn chuẩn bị cho việc anh mở rộng thị trường sang Anh.

Để lại cho Nhật An của hai người Sầm Dao đang đại diện cũng không phải là bởi vì đã từng hợp tác với bọn họ vài lần.

Nhật An có dã tâm rất lớn, bọn họ cũng sẽ không quan tâm đến việc bọn họ nuốt nỗi dự án lần này hay không.

Cái bọn họ quan tâm là, sau khi nuốt được dự án lần này rồi bọn họ có được bao nhiêu lợi nhuận.

Thương Đình Lập nghĩ kỹ, cuối cùng vẫn quyết định đến công ty.

Chỉ là Sầm Dao vẫn còn đang hôn mê, trong lòng anh cũng không yên tâm.

Nhưng anh cũng biết lúc này nên tìm ai đến để chăm sóc cho cô.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.