Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 216: 216: Giận Cá Chém Thớt




Đối phương rõ ràng đã bị âm thanh tràn đầy lửa giận dọa Sợ, sợ hãi rụt rè nói: “Ngài có thể nói số chứng minh của ngài không?”
Đối phương hiển nhiên đã quên anh là ai.

Thương Đình Lập cười lạnh: “Nửa tiếng trước tôi mới gọi xe cấp cứu.

Bây giờ chưa thấy xe của mấy người, người cũng không biết là ai.

Từ khi nào mà hiệu suất của bệnh viện mấy người thấp như vậy.

Nếu mấy người không chạy tới thì Nguyên Thịnh sẽ rút toàn bộ tiên vốn của sáu tháng cuối năm của giới y khoa”
Thương Đình Lập thừa nhận anh đang giận cá chém thớt.

Lúc này ngay cả ôm con anh cũng không dám, chỉ Sợ ôm cậu nhóc vào xe xong thì hơi thở yếu ớt này sẽ không còn nữa.

Y tá nhận điện thoại bị dọa sợ bởi sự uy hiếp của anh, không hỏi anh là ai nữa mà nói thắng: “Cậu Thương, thật xin lỗi, chỉ vì vừa nữa có một vụ tai nạn giao thông, xe của chúng tôi bị chặn ở đó.

Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ lập tức thúc giục.”
“Tốt nhất là nên như vậy” Thương Đình Lập lười nghe cô ta nói, cúp luôn điện thoại.

Sâm Hoàn mới nãy còn ồn ào đã bị ông Phó đánh ngất xỉu.

Từ đầu tới cuối, Sầm Dao không hề nhìn cô ta, rõ ràng là tình cảm giữa cả hai đã chấm dứt.

Cô cũng không giống như trước, bị tổn thương cũng làm như không có chuyện gì xảy ra.

Nếu Hựu Nhất không bị thương, Thương Đình Lập sẽ rất vui vì Sầm Dao rốt cuộc trưởng thành.


Nhưng cô trả giá lớn như vậy, lớn tới mức cho dù là anh cũng vẫn còn sợ hãi.

Anh ngồi xổm xuống, đỡ cô dậy: “Dao Dao, em đừng lo, xe cấp cứu sẽ lập tức chạy tới.

Chờ xe tới thì Hựu Nhất có thể được cứu rồi” Lúc này dường như Sầm Dao mới hồi phục tinh thần.

Cô đỏ mắt nhìn anh, nắm chặt tay anh như nắm lấy cọng rơm cuối cùng: “Đình Lập, Hựu Nhất thật sự không có việc gì.

Nó chắc chắn có thể bình an vượt qua cửa ải này, sống cả đời với chúng ta, đúng chứ.” Lúc Sầm Dao mở miệng nói chuyện, Thương Đình Lập mới nhận ra giọng cô đã hoàn toàn khàn.

Anh vuốt mái tóc mềm mại của cô, hứa hẹn với cô: "Dao Dao, chắc chắn sẽ tốt thôi.

Hựu Nhất sẽ mãi mãi không rời xa chúng ta” Sầm Dao khóc gật đầu.

Thương Đình Lập nhìn Hựu Nhất, đôi mắt cũng dần đỏ ửng.

Hơn mười phút sau thì xe cấp cứu mới đến.

Đôi mắt Sầm Dao tràn đầy tơ máu, vẻ mặt của Thương Đình Lập cũng uể oải.

Hựu Nhất được nâng lên xe cứu thương, Sầm Dao đi theo.

Thương Đình Lập còn phải đi Tĩnh Viên thông báo cho khách khứa tham gia hôn lễ của anh rằng hôm nay hôn lễ tạm hủy.

Hơn nữa cũng phải giải quyết triệt để đầu sỏ gây tội trước mắt này.

Lần này.

Anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Thương Đình Lập ngồi ghế sau, nắm chặt điện thoại di động.

Ông Phó nhìn cậu chủ rõ ràng đang rất lo lắng vẫn cố kiềm chế, trong lòng cảm thấy khổ sở vì cậu chủ nhỏ gặp nạn, ngoài miệng vẫn an ủi: “Cậu chủ, cậu yên tâm, từ nhỏ đến lớn cậu chủ nhỏ vẫn rất may mắn.

Chuyện hôm nay chỉ là một trắc trở nhỏ, cậu chủ nhỏ chắc chắn sẽ khỏe mạnh tỉnh dậy” Thương Đình Lập rất muốn nói, chú Phó, lời an ủi của chú thật không hay lãm.

Nhưng mở miệng lại không nói nên lời.

Ông Phó thấy cậu chủ vẫn giữ dáng vẻ cũ cũng không khuyên nữa.

Nhưng khi nhìn thoáng qua người phụ nữ đang mê man một bên thì thâm cười mỉa.

Người phụ nữ này hại cậu chủ nhỏ, nhất định phải tống cô ta vào tù, không thể ra khỏi đó.

Xe tới Tĩnh Viên, ông Phó không ra ngoài, ông phải ngồi trong xem trông chừng người phụ nữ này để tránh cô ta tỉnh dậy sẽ lén chạy đi.

Thương Đình Lập xuống xe, liếc mắt thấy ảnh cưới to của hai người.


Người bên trong, một người là anh, một người là Sầm Dao, chụp rất tự nhiên, trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

Nếu hôm nay không gặp chuyện không may thì ngày này chắc chắn sẽ là ngày hạnh phúc nhất đời anh.

Nhưng bây giờ, ký ức khắc sâu trong anh ở ngày này lại khiến anh đau lòng.

Thương Đình Lập bước từng bước đi tới thảm đỏ, khách khứa lui tới giơ lý rượu muốn tới chúc mừng anh.

Thương Đình Lập chỉ nói xin lỗi rồi đi thẳng vào trong.

Đợi tới khi tới bục cao đã sớm dựng sẵn để cô dâu chú rể tới tuyên thệ, anh cảm microphone đã để sẵn trên bục, nói: “Hôm nay rất cảm ơn mọi người tới tham dự hôn lễ của tôi.

Nhưng hôm nay đúng lúc có chút chuyện rắc rối, có lẽ hôn lễ phải kéo dài thời hạn tổ chức.

Tôi xin lỗi mọi người” Anh cúi người xuống, sống lưng thẳng thắn hướng xuống dưới cúi chào.

Mà Thương Ly Viễn và lão phu nhân vốn dĩ đang ở sảnh lớn gặp mặt người thân, lúc nghe được tin tức này, uống một ngụm trà, ngạc nhiên trợn to hai mắt.

Tức giận đến mức ngực không ngừng phập phồng.

Kiều Dục Mẫn đi cùng Thương Ly Viễn lập tức lấy thuốc trong túi ra, đổ ra một viên đưa ông ta uống.

Đợi Thương Ly Viễn chậm rãi thở bình thường, ông ta kìm nén oán khí trong lòng, liếc nhìn xung quanh.

Khi ông ta nhìn thấy cây chổi đỏ cạnh phòng bếp thì đi thẳng tới cầm chổi, hung hăng bước ra.

Thương Đình Lập nghe khách khứa bên dưới bàn tán ầm ĩ, vẻ mặt lạnh nhạt không hề thay đổi.

Tới khi cây chổi đó đánh về phía mình thì anh mới đè lại, nhìn về phía người ba đang rất tức giận, gò má hồng nhuận, nhìn rất khỏe mạnh của mình.

Anh bỏ microphone xuống, nhỏ giọng giải thích: “Ba, con biết ba rất tức giận.

Nhưng lúc này con có nỗi khổ riêng, con mong ba có thể tỉnh táo lại" Thương Ly Viễn vừa nghe đứa con trai nhiều năm không gọi ba sửa lại xưng hô, tâm trạng phức tạp trong lòng không thốt nên lời.


Đột nhiên lại nghe được lời giải thích không được xem như giải thích của con, tức giận nói: “Trước đây nói muốn kết hôn là tụi con, kết quả bây giờ thật sự sắp kết hôn rồi, tụi con lại muốn hủy bỏ hôn lễ.

Tụi con định quăng mặt mũi của Nguyên Thịnh ở đâu, sau này ba ra ngoài gặp khác sợ rằng sẽ trở thành trò cười trong mắt họ.

Một lần đính hôn, con trai bỏ trốn.

Một lần kết hôn thì con dâu không thấy.

Con muốn hoàn toàn hủy hoại danh tiếng của mình sao?” Thương Đình Lập lấy cây chổi ba mình đang nằm chặt ra, đỡ ông ta đi tới phòng khách, nói với ông ta: “Ba, hôm nay thật sự xảy ra chuyện phải đình chỉ hôn lễ.

Con mong ba có thể cẩn thận nghe con giải thích.

Còn Dao Dao, hiện tại cô ấy đang ở bệnh viện, con mong ba không hiểu lâm cô ấy” “Được, ba nghe đây, con định nói lý do gì” Thương Ly Viễn cười lạnh lùng nhìn anh.

Còn về người phụ nữ kia, hừ, nếu lần này không kết hôn được thì sau này đừng nghĩ vào được cửa nhà họ Thương nữa.

Trong mắt Thương Đình Lập lộ vẻ lo lắng.

Anh không biết nói chuyện này cho ba có đúng hay không.

Nhưng chuyện này cuối cùng cũng không giấu được lâu.

Suy nghĩ một lát, anh quyết định ăn ngay nói thật.

“Trước khi con nói, mong ba phải giữ bình tĩnh” Thương Ly Viễn nhướn mày, cười như không cười nhìn con trai: “Con cứ yên tâm đi, ông già ba đây có năng lực chịu đựng, không yếu như con nghĩ”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.