Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 229: 229: Quyến Rũ




Đã lâu lắm rồi Thương Vân không về La Sát Môn.

Dù sao thân phận bây giờ của cậu cũng không thích hợp đến đó.

Tuy rằng tình hình hiện tại lại càng không thích hợp xuất hiện ở đó, nhưng vì bắt những người âm thầm trà trộn vào trong môn ra, cậu cũng không thể bận tâm đến nhiều chuyện như vậy.

Mạc Ngữ đã đến La Sát Môn vài lần rồi, cho nên cũng khá quen nơi này.

Cửa sắt cao lớn bao vây xung quanh, kiến trúc màu trắng cao ngất đứng sừng sững ở bên trong.

Hai bên cửa có hai người đàn ông mặc đồng phục riêng đang đứng canh cống, khi chiếc xe Ferrari vô cùng nối bật kia dừng lại, hai người lập tức bước lên mở cửa.

Khi nhìn thấy bóng người quen thuộc ở bên trong, hai người hưng phấn kêu: “Đại ca, cuối cùng anh cũng về rồi” Tuy rãng Thương Vân thường xuyên sống ở nước ngoài, nhưng trong suốt mười năm này cũng không phải chưa từng về Bắc Thành.

Tuy rằng vì cậu không muốn để nhiều người biết đến nên đều xuất hiện bằng một thân phận khác.

Nhưng trước khi cậu về nước, cậu cũng đã xóa sạch thân phận kia rồi.


Từ đây về sau chỉ có Thương Vân.

Mà chuyện cậu dùng một thân phận khác cướp được La Sát môn, nhưng đây vẫn coi như một lực lượng che giấu của cậu, ngày thường cậu sẽ không ra tay, chỉ có những lúc thật sự cần cậu mới ra lệnh cho họ làm một vài việc.
Nhưng lần này bọn họ đã làm cậu thất vọng rồi.

Sắc mặt Thương Vân không tốt đẹp gì, hơi gật đầu rồi lập tức đi vào.

Mạc Ngữ đã sớm quen với việc cậu không thèm quan tâm cô ta, chỉ nhấc chân chạy chậm theo phía sau cậu, cũng không gọi cậu lại.

Cậu không thích phụ nữ ầm ĩ, vì vậy cô ta sẽ rất yên tĩnh.

Hai người đứng ở cửa hiếm khi nhìn thấy sắc mặt của đại ca như thế này còn có hơi khó hiểu.

Lúc trước cho dù đại ca có gặp chuyện lớn gì thì cũng sẽ chào hỏi với các anh em, hiếm khi lại có thái độ như thế, hai người không khỏi nói thầm.

“Đại ca chắc chắn là gặp phải vấn đề rất lớn cho nên tâm trạng mới không tốt như thế.”
Một người khác gật đầu: “Đúng đó, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, không phải nói tên Vương An kia đang đi theo đại ca sao? Gọi điện thoại cho anh ta hỏi thăm thử xem” Người đàn ông thành thật kia gật đầu rồi lấy điện thoại ra gọi cho Vương An, nhưng chỉ nghe thấy một câu số máy quý khách vừa gọi đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại Sau.

Anh ta cũng ngơ ra, vô đầu hô to: “Nguy rồi, nhất định là xảy ra chuyện lớn, cái thăng Vương An kia có bao giờ tắt máy đâu chứ” Bây giờ, hai người quay sang nhìn nhau, trong lòng cũng đột nhiên lo lắng, có dự cảm không tốt.

Lúc Thương Vân bước vào sảnh lớn, La Thành tạm thời quản lý tất cả công việc trong bang đang ngồi ngoài sảnh lớn ăn cơm, vừa nhìn thấy ¡ hương Vân quay về lập tức buông chén xuống, vui tươi hớn hở chạy lên đó: “Đại ca về cũng không chịu báo trước một tiếng để bọn này làm tiệc chào mừng” Thương Vân liếc mắt nhìn anh ta, không nói gì.

La Thành đã ở cùng cậu không phải một hai ngày, thấy sắc mặt cậu không tốt, lập tức móc một điếu thuốc ra châm lửa lên cho cậu.

Thirøng Vân cầm điếu: thuốc ngậm vào miệng.

Chắc là do nhiều năm rồi chưa đụng vào thuốc lá, chỉ hút một: hơi, nhìn khói tỏa ra khắp nơi, lại phun lên mặt La Thành rồi lập tức dụi thuốc lên trên bàn cơm thủy tinh.

Cậu cười nhạo nói: “Tôi còn tưởng rằng tôi mà không về thì La Sát Môn đã phải đổi chủ rồi” La Thành hoảng sợ, còn tưởng rằng đại ca đang nghi ngờ anh làm phản, vội vàng bảy tỏ lòng trung thành: “Đại ca, anh đừng có nói như thế, mấy anh em trong môn đều đang đợi anh về mà, anh yên tâm, tôi lập tức đi gọi mọi người ngay” La Thành đi lại cửa gọi một người đang đứng gác ngoài cửa nói mấy câu.


Còn chưa đến mười phút, một đám người đã nhốn nháo chạy đến.

Thương Vân nhướng mày, nhìn những người quen thuộc và xa lạ này, chỉ hỏi một câu: “Trong số các anh ai thân với Vương An nhất” Bây giờ cậu muốn điều tra người khác, trong tay lại không có chứng cứ xác thật, cho dù có tra cũng sợ không tra được cái gì, dù sao người đã che giấu nhiều năm như vậy rồi, chỉ sợ cho dù không quá nhiều thì cũng sẽ không quá ít, nhưng mà bây giờ ít nhất cậu có thể hỏi những anh em này người đáng nghi nhất gần đây.

Mọi người hình như cũng đã ý thức được có chuyện gì đó không đúng rồi, cả đám nháo nhào nói: “Từ Châu, Từ Châu thân với anh ta nhất” Mọi người đồng thanh, hiển nhiên người tên Từ Châu kia thật sự rất thân với Vương An.

Thương Vân lại cười cười hỏi: “Từ Châu có thể bước ra trước không?” Không khí đột nhiên ngưng đọng lại vài giây, một lúc sau mới có người nói: “Đại ca, Từ Châu biến mất mấy ngày rồi, cũng không biết đã đi đâu” Vấn đề này hình như lại bị ngưng đọng lại.

Thương Vân cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng liếc mắt nhìn tất cả thành viên đang ở đây rồi nói: “Chắc là mọi người cũng đang rất thắc mắc vì sao hôm nay tôi đột nhiên đến đây đúng không, tôi cũng không giấu mọi người, hai hôm nay tôi bị bắt vào đồn cảnh sát, vấn đề xảy ra ở người thân thiết với Vương An, nếu bây giờ người đó đã chạy, tôi cũng không thể truy cứu được nữa, nhưng từ hôm nay trở đi, mặc kệ là ai khi đang nhận nhiệm vụ đều không được phép liên lạc với những người không liên quan để nhờ giúp đỡ” Cậu nói xong, cũng không thèm nhìn sắc mặt của mấy tên đàn em mà đi thẳng ra ngoài.

Mãi đến khi quay về căn phòng ở La Sát Môn, cậu yên lặng ngồi trên ghế, nhắm mắt suy nghĩ một lúc lâu, không hề nói tiếng nào.

Mà Mạc Ngữ luôn đi theo sau cậu, sau khi bước vào lập tức ngắm nhìn cách trang trí xung quanh căn phòng này.

Lúc trước cô ta chưa bao giờ bước vào chỗ này, bởi vì cậu không cho phép.

Có lẽ hôm nay do cô ta đến nộp tiền bảo lãnh cho cậu làm cậu đột nhiên hiểu ra được ai mới là người thật sự quan tâm cậu, trong lòng cậu nhất định cũng đã thả lỏng một chút rồi.

Mạc Ngữ thoa son môi, gương mặt quyến rũ vô cùng xinh đẹp, nhưng vẫn luôn nhìn một người đang ngồi bên cạnh cô ta.

Không biết Thương Vân đã ngồi bao lâu, Mạc Ngữ đã nhìn bao lâu.


Cậu đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt thâm sâu làm người ta không cách nào đoán được cậu đang suy nghĩ cái gì.

Lúc Mạc Ngữ nhìn lên lại bị ánh sáng tỏa ra từ ánh mắt của cậu làm cho lạnh cả sống lưng.

Thương Vân sải đôi chân dài rời khỏi ghế, cơ thế cao lớn của cậu đến thẳng bên cạnh Mạc Ngữ, bóng dáng làm người khác cảm thấy vô cùng áp lực bao phủ cô ta.

Cậu nhìn cô ta rồi đột nhiên bật cười: "Mạc Ngữ, có phải lúc trước cô đã từng nói rằng đồng ý làm tất cả mọi chuyện vì tôi đúng không?” Mạc Ngữ không biết vì sao cậu lại đột nhiên nói những lời này, rõ ràng trong lòng cô ta đang có điềm báo không may những mà cô ta lại không nỡ từ chối cậu.

Cô ta gật đầu: “Đúng vậy, lần đầu tiên em nhìn thấy anh đã từng nói như thế, những lời này vẫn còn có hiệu lực” “Rất tốt” Thấy cô ta không hề phủ nhận, tâm trạng Thương Vân hình như cũng tốt hơn khế vuốt tóc cô ta.

Mạc Ngữ còn chưa kịp vui mừng vì hai người bọn họ đang gần sát nhau, cậu đã nói một câu nhốt cô †a vào vực sâu không đáy.

“Gô giúp tôi đi quyến rũ một người đàn ông, tôi tin chắc cô chắc chắn có thể làm được” Trong ánh mắt của cậu mang theo sự tự tin, nhưng lại làm Mạc Ngữ không dám tin mà lùi bước về phía sau.

Mạc Ngữ rất muốn hỏi xem rốt cuộc cậu xem cô ta là thứ gì, nhưng cuối cùng cô chỉ nói: “Được”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.