Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 232: 232: Dã Tâm Bừng Bừng




Thương Hiển hoàn toàn không thể tin được.

Trong lòng ông giống như đang có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trái tim, trải nghiệm được cảm giác lạnh căm căm.

Ông nhìn Thương Ngộ từ nhỏ đến lớn, ông hiểu rõ hơn ai hết rằng cậu ta là một con sói con, trong mất đều là dục vọng và tham vọng muốn đánh bại tất cả mọi người.

Tuy rằng ông không biết dạo gần đây cậu ta đã làm chuyện gì chọc tới Thương Đình Lập, làm cho anh lập tức đánh người ta vào bệnh viện.

Nhưng mà cậu ta chắc chắn không thể nào ngu đến mức bán hết tất cả cổ phần dùng để mưu sinh đi như thế này.

Nhưng nhìn hàng chữ ký ở trên giấy, Thương Hiển không thể không thừa nhận, con sói con này đúng là ngu thật rồi.
Tên ngốc luôn thích cản trở người khác.

Ông hơi giật giật khóe một: “Cậu ta điên rồi sao?" Thương Vân không để ý đến ông.

“Nếu Chủ tịch Thương cảm thấy tôi có thể đảm nhiệm chức vụ này thì tôi xin nghe theo lệnh” Cậu quay sang nhìn những người khác đang ngồi trong phòng cười chào hỏi: “Tuy rằng đây là lần đầu tiên tôi gặp mọi người, nhưng mà tôi tin chắc rằng sau này chúng ta sẽ có không ít cơ hội gặp mặt, đến lúc đó xin hãy chỉ bảo nhiều” Tuy rằng tất cả cổ đông đang ngồi ở đây đều đang rất buồn bực, nhưng mà mọi người đều nở nụ cười tươi rói trên mặt.


Không còn cách nào, không bàn đến việc cậu sắp sửa trở thành Phó chủ tịch của Nguyên Thịnh, chỉ cần cậu là người nhà họ Thương thì mọi người đã không dám đắc tội với cậu rồi.

Sau khi tan họp, Thương Vân vào văn phòng của Thương Đình Lập.

Hai người ngồi đối diện nhau, giống như là muốn thi xem ai sẽ là người nói chuyện trước.

Không khí ngưng đọng yên tĩnh.

Tiếng chuông điện thoại vang lên làm hai người họ hoàn hồn.

Thương Đình Lập nhìn thấy trên màn hình di động anh đang đặt trên bàn hiện lên tên của một người, hơi nhíu mày lại sau đó chuyển mắt sang nhìn Thương Vân cũng đang nhìn chằm chằm vào điện thoại của anh, ra lệnh đuổi khách.

“Thương Vân, bây giờ tôi đang có việc, nếu cậu có chuyện muốn nói thì nói nhanh lên, nếu như không có thì cậu có thế đóng cửa lại đi ra ngoài rồi” Thương Vân nghe thấy lời nói thẳng thừng của Thương Đình Lập, nhưng vẻ mặt lại không hề thay đổi chút nào, cậu vẫn ngồi yên trên ghế giống như chưa hề nghe thấy.

Thương Đình Lập cũng đã biết được độ dày của da mặt cậu, không thèm nhìn cậu nữa mà lập tức nghe máy rồi đi ra ngoài cửa.

Không ngờ rằng đúng lúc này Thương Vân lại đột nhiên hỏi: "Thương Đình Lập, người anh đang nói chuyện là Ellis đúng không” Cậu nói không chút do dự.


Rõ ràng rất chắc chắn.

Thương Đình Lập đã đi đến cạnh cửa bỗng ngừng lại, quay đầu nhìn cậu cười nhạo rồi đi thẳng không thèm quay đầu lại.

Ellis ở đầu dây bên kia hiển nhiên cũng đã nghe thấy giọng nói của Thương Vân, anh vốn đang định nói gì đó đột nhiên lại nuốt ngược về.
Trong lòng bắt đầu đoán xem hai người bọn họ có quan hệ gì, sao bây giờ lại ở cạnh nhau.

Nhưng mà dù sao chuyện anh vừa định nói càng quan trọng hơn, anh tạm thời đè chút nghi ngờ đó xuống rồi vui vẻ nói: “Chủ tịch Thương, lô hàng hóa kia đã xuất phát, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì ngày mai sẽ đến Bắc Thành” “Anh Ellis làm việc càng ngày càng có hiệu suất” Thương Đình Lập khen, Trong lòng Ellis có chút chột dạ, dù sao lần hợp tác đầu tiên anh là người đã nuốt lời, bây giờ hợp tác lại lần nữa, anh đương nhiên không dám kéo dài thời gian rồi.

Hơn nữa tiền vẫn chưa vào tài khoản, anh cũng rất sốt ruột.

Thương Đình Lập biết thứ anh ta muốn là gì nên nói thẳng: “Ellis tiên sinh, chờ ngày mai sau khi lô hàng đó đến, Nguyên Thịnh sẽ chuyển tài chính của lô hàng đó vào tài khoản của anh, hy vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi” “Đương nhiên, đương nhiên rôi, tất cả chắc chắn sẽ thuận lợi” Ellis đáp không ngừng.

Thương Đình Lập nói chuyện điện thoại xong quay về, phát hiện vị khách không mời mà đến trong văn phòng anh vẫn chưa đi, anh không thèm chú ý đến cậu nữa, chỉ hơi nhướng mày rồi tập trung xử lý công việc.


Thương Vân thấy Thương Đình Lập coi cậu như không hề tồn tại cũng không thèm chơi mấy trò đấu tâm lý kia nữa.

Cậu đặt hai tay lên bàn làm việc của anh, hơi nhướng người lên, nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén nói: "Thương Đình Lập, chuyện triển lãm tranh, tôi biết là do anh làm” Nghe vậy, cuối cùng Thương Đình Lập cũng chịu ngẩng đầu khỏi đống tài liệu, buông bút máy xuống, nhướng mày vô tội nói: “Cậu nói gì đó, sao tôi không hiểu gì cả” Thương Vân thấy anh không thừa nhận thì trong mắt có chút khinh thường.

Khinh thường anh dám làm mà không dám nhận, cậu cũng không muốn nói nhảm quá nhiều với anh, nói thẳng: “Tôi đã tra ra được thân phận của Từ Châu, tuy rằng không biết cách anh đã giấu anh ta ở đâu, nhưng mà chuyện tôi muốn nói cho Chủ tịch Thương là, Khương Húc Đông giúp đỡ anh nhiều như vậy, ngay cả thân phận anh ta che giấu cũng đã bị lộ, anh phái báo đáp cho anh ta thế nào đây” Trong mất Thương Vân hiện lên chút thắc mắc, giống như là cậu thật sự chỉ tò mò chứ không hề có ý gì khác.

Nhưng Thương Đình Lập lại không nghĩ như thế.

Anh dựa lưng vào ghế, cẩn thận đánh giá cậu rồi bỗng bật cười, anh nói: “Thương Vân, có phải cậu chưa bao giờ có bạn bè không, không lẽ cậu không biết rằng trên đời này có một loại tình cảm không cần bất cứ báo đáp gì.

Bạn bè giúp tôi, tôi cũng sẽ giúp lại cho bạn bè của mình, chuyện này cũng không phải là vì ích lợi, mà là một loại tình cảm có thể khiến cho cậu đầu rơi máu chảy, nhưng mà tôi nghĩ chắc cậu không hiểu được đâu” Sau khi nghe Thương Đình Lập nói xong, Thương Vân vốn còn đang rất thảnh thơi đột nhiên bùng lên lửa giận và căm hận.

Cậu sống nhiều năm như thể, đúng là chưa từng có được bạn bè chân chính.

Ngay cả mẹ ruột mà còn có thể vì lợi ích mà vứt bỏ cậu, sao cậu lại có thể tin tưởng vào chút tình cảm mơ hồ của người khác chứ.

Bạn bè, xùy.

Từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ cần cả.


Chỗ sâu nhất trong trái tim ấm áp của cậu đã bị thủng một lỗ lớn, đó là sự tin tưởng, lỗ thủng này đã xuất hiện từ rất lâu, nhưng chưa có ai sửa chữa nó cả.

Cậu không thèm để ý mà nói: “Anh thậm chí còn không cho anh ta chút lợi ích nào, đúng là bạn bè tốt thật, chỉ hy vọng anh ta sẽ không làm phụ sự tin tưởng của anh” Từ trước đến giờ Thương Vân luôn tin chắc rằng, trên đời này không có ai không bị lợi ích dao động cả, nếu như không thể làm người đó dao động, vậy thì chắc chắn là vì lợi ích không đủ

Chỉ cần tăng thêm, chắc chắn họ sẽ bị lợi ích đánh bại.

Thương Đình Lập cảm thấy hôm nay Thương Vân đến đây là vì muốn châm ngòi chia rễ bọn họ.

Nhưng thật đáng tiếc, chiêu này của cậu ta không có tác dụng.

Thương Vân hình như cũng đã nhìn ra, cậu đứng dậy, phủi rớt tro bụi hoàn toàn không hề tồn tại trên người, quay lưng đi ra cửa.

Khi rời đi, cậu đột nhiên quay đầu lại, nở một nụ cười mềm mại và ấm áp nói: “Hôm qua Dao Dao đến thăm tôi, không gặp được anh đúng là quá thất vọng” Thương Vân để lại một câu nói đầy ý nghĩa sâu xa rồi đi ngay không hề lưu luyến.

Thương Đình Lập thật sự đã bị những lời này của cậu ảnh hưởng, không phải anh không tin Sầm Dao, nhưng anh cảm thấy vì sao cô không nói cho anh mà lại muốn lén đi thăm một mình, không lẽ cô thật sự lo rằng anh sẽ hại Thương Vân sao? Trong lòng anh suy nghĩ rất nhiều thứ, đống hồ sơ trước mắt không thể nào gợi lên chút suy nghĩ nào của anh, anh lấy một gói thuốc lá trong ngăn tủ ra, nhìn chäm chằm nó một lúc rồi bật lửa, rít thuốc nhả khói.

Sầm Dao còn chưa biết rằng Thương Đình Lập đã biết chuyện tối hôm qua cô lén đến đồn cảnh sát.

Bây giờ cô đang ngồi uống trà trong văn phòng, khi nhìn thấy bóng người quen thuộc trước mặt, cô khẽ thở dài..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.