Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 237: 237: Chân Tướng




“Thật ra đứa nhỏ Hựu Nhất này được sinh ra từ ống nghiệm.

Trước đây Đình Lập có thể là vì chuyện hôn nhân của bậc cha mẹ như chúng ta nên không có suy nghĩ muốn kết hôn.

Năm mười tám tuổi thì nó đã đi hiến t*ng trùng.

Chúng ta muốn nó kết hôn, sinh con, nghĩ rất nhiều cách đều vô dụng.

Con cũng biết mà, ba nó vẫn luôn mong nó cưới một người phụ nữ có lợi cho sự nghiệp của nó, cho dù là Điền Điềm hay người phụ nữ khác đều vậy, đều đã được sắp xếp ở bên cạnh nó.

Nhưng nó lại không thèm liếc mắt lấy một cái” Lão phu nhân thớ dài một hơi, có lẽ là nhớ tới chuyện cũ, trong mắt hiện lên vẻ thân thờ.

Bà rất nhanh đã hồi phục tinh thần, vuốt trán dưới ánh mắt lo lắng của Sầm Dao, bất đắc dĩ nói: “Haiz, người già rồi nên thích hoài niệm chuyện xưa, lệch khỏi trọng tâm câu chuyện rôi” “Đứa nhỏ này, nhắc tới cũng khổ.

Sự ra đời của nó là sự tính toán của những người thế hệ trước như chúng ta.
Sáu năm trước, Lâm Lâm bị tai nạn giao thông.

Ba nó sợ lỡ nó có chuyện nên trực tiếp lấy t*ng trùng của nó từ bệnh viện, sau đó không biết lấy đâu ra trứng sạch để tiến hành thụ tinh nhân tạo.

Sau khi Lâm Lâm tỉnh lại thì đứa nhỏ đã ra đời.

Tuy lúc đầu Lâm Lâm không vui nhưng sau này cũng quen dần, đối xử với đứa nhỏ cũng rất tốt.

Nhưng đứa nhỏ từ nhỏ chưa từng gặp mẹ, vẫn luôn muốn thấy mẹ khiến bác cũng đau lòng.


Con nói xem, sao bác có thể nhẫn tâm nói với nó chúng ta cũng không biết mẹ nó là ai, dù sao nó không phải đứa nhỏ được sinh ra bình thường, trước đây mẹ nó quyên xong trứng thì đã đi rồi” Sầm Dao vẫn yên lặng nghe tất cả, trong lòng dù cho cuối cùng cũng hiểu rõ thân phận của Hựu Nhất, cũng biết trước đây Đình Lập chưa từng có người khác nhưng lại vẫn có chút buồn bực.

Lão phu nhân cẩn thận liếc mắt quan sát Sầm Dao sau khi nghe bà nói mọi chuyện.

Bà phát hiện ánh mắt của cô vẫn trong suốt như trước, trong lòng có chút cảm giác bất bình cho con trai.

Dù sao con trai bà một mình chăm sóc Hựu Nhất nhiều năm như vậy, Sầm Dao thì ngay cả tin tức của đứa nhỏ cũng không biết.

Cho dù biết cô cũng bị người tính kế, nhưng vẫn có chút không vui.

Nhất thời nóng giận, không lựa lời nói hết ra: “Dao Dao, con với Lâm Lâm nhà chúng ta cũng thật có duyên.

Nếu trước đây con không cho trứng thì Hựu Nhất cũng không được sinh ra trên thế giới này, chúng ta cũng sẽ không có đứa cháu trai đáng yêu như vậy.

Chuyện này, chúng ta chắc chắn phải cảm ơn con mới được” Tuy lão phụ nhân không còn trẻ nhưng bàn tay vẫn ấm áp mềm mại.

Bà nhẹ nhàng vỗ vai Sầm Dao, trong mắt chứa đầy biết ơn, hoàn toàn không nhìn ra trong nháy mắt đó trong lòng lóe lên chút bất ngờ.

Sầm Dao nghe xong lời cuối cùng của lão phu nhân, cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, đánh thẳng vào thế giới của cô.

Cô cảm thấy mê mang, không dám tin tưởng.

Chuyện hoang đường như vậy bảo cô làm sao tin được đây.

Trong trí nhớ của cô, cô nhớ rất rõ mình chưa từng quyên trứng gì cả.

Cô luôn yêu quý cơ thể mình, sao có thế làm chuyện mất mặt, bán đứng thân thể của mình.

Chuyện này chắc chắn không thể nào.

Khỏe miệng Sầm Dao run rẩy, cảnh môi tô son nhạt hơi mím, nụ cười trên mặt như vừa khóc vừa cười.

Cô cố kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, hỏi: “Lão phu nhân, bác có phải đã nghĩ sai rồi không? Từ trước tới giờ cháu chưa từng quyên trứng.

Sao cháu có thể làm chuyện đó.

Hơn nữa, năm đó cháu chưa từng tới bệnh viện ” Thân thế cô luôn khỏe mạnh, huống chỉ cô luôn tránh việc đi tới chỗ nhiều người chú ý như bệnh viện.

Cô không phải nói chuyện này không sốt, mà là trước đây cô hoàn toàn không biết anh, sao có thể không giải thích được mà quên cái đó cho anh chứ.

Huống chỉ chuyện này còn xảy ra khi cô chẳng biết gì cả.

Đương nhiên, nếu là cô của lúc đó, cô chắc chắn sẽ không quyên góp, cho dù là bây giờ cũng vậy.

Lão phu nhân không ngờ cô sẽ không tin, ánh mắt thoáng lóe lên vẻ ngạc nhiên.


Một hồi lâu sau bà mới nắm chặt tay cô như muốn khiến cô nhớ tới, nói: “Dao Dao, vậy sáu năm trước cháu có từng bị đau ở phần eo không?” Sầm Dao hoảng sợ.

Cô nhớ tới sáu năm trước eo cô thỉnh thoảng lại bị đau, năm đó cô còn thường xuyên suy yếu.

Chỉ cảm thấy lông tơ trên người đều dựng hết cả lên rồi.

Cô không dám nghĩ thêm nữa.

Bởi vì chỉ cần cô nghĩ thêm, đáp án đó sẽ khiến cô ghê tởm tới mức hoàn toàn sụp đổ.

Cô chật vật lắc đầu: “Không có, chưa từng có.” Chưa từng đau eo, ở ngày nào đó không biết, cô cũng chưa từng hôn mê.
Chưa từng.

Nhưng cho dù ngoài miệng và trong lòng đều nói lý do đó để tự lừa mình thì nước mắt của cô vẫn không tự chủ được chảy xuống.

Ba ruột của cô, rốt cuộc là người thế nào.

Sao có thể lừa một người sống như vậy, hơn nữa ông ta còn là người chảy cùng dòng máu với cô.

Thật khiến người buồn cười.

“Dao Dao, con không sao chứ?” Lão phu nhân nhìn thấy dáng vẻ nước mắt đầm đìa của cô, tức khắc có chút hoảng hốt.

Bà cũng nhất thời sốt ruột, tức giận lên não mới nói thẳng hết ra.

Hiện tại lý trí trở về, lập tức vừa xấu hổ vừa ảo não.

Đã là người bước nửa bước vào quan tài rồi, sao bà lại không kiềm chế được tính tình như vậy chứ.

Sầm Dao đè nén cảm xúc chua xót trong lòng, lắc đầu: “Lão phụ nhân, cháu không sao.

Chỉ là mắt hơi khô, một lát thì tốt thôi.


Được rồi, cháu bỗng nhớ tới công ty còn có việc chưa xử lý xong, cháu về tới công ty trước một chuyến.
Lão phu nhân, bác giúp cháu nói một tiếng với Đình Lập, được chứ? Cháu không đi lên đâu” Cô đứng lên khỏi ghế sofa, vừa nói sau đã chạy từ phòng khách ra ngoài như bị ác quỷ đuổi theo.

Lão phu nhân còn chưa kịp gật đầu thì người đã chạy mất dạng.

Lão phu nhân chờ người đi rồi, ngồi một mình trên sofa uống trà.

Bà cứ luôn nhớ tới cảnh Sầm Dao rời đi, sau đó đột nhiên như vừa phát hiện cái gì không đúng, vỗ đùi, mang theo vẻ mặt ảo não nhanh chóng lên lầu.

Thương Đình Lập còn đang giải thích tình hình gần đây của công ty cho ba mình.

Không biết ai vạch trần chuyện gần đây Nguyên Thịnh gặp rắc rối cho ông ta mà vừa tới đã mảng một trận.

Cũng may anh đã quen rồi, hoàn toàn không để tâm.

Nhưng rne đột nhiên xông tới, vẻ mặt khó coi khiến trong lòng anh nảy ra cảm giác không tốt.

“Mẹ, sao vậy, đã xảy ra chuyện gì à?” Anh bước tới trước, đỡ người mẹ đang thở dốc của mình.

Lão phu nhân thở không ra hơi, hổn hển một hồi mới nói: “Lâm Lâm, mẹ nói thân thế của Hựu Nhất với Sầm Dao.

Nhưng vẻ mặt của nó hình như không đúng lãm, mẹ lo nó sẽ xảy ra chuyện” Bàn tay đang rũ xuống của Thương Đình Lập buộc chặt.

Anh nhanh chóng hiểu được suy nghĩ hiện giờ của Sầm Dao..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.