Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 247: 247: Đoàn Tụ




Hựu Nhất vẫn luôn nhạy cảm đối với ánh mắt của người khác, đương nhiên sẽ chú ý đến ánh mắt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào điện thoại của cậu kia.

Cậu cong khóe môi, cố ý hỏi.

Tô Kiều lập tức ngồi ngay ngắn, lắc đầu: "Không muốn"
Hựu Nhất chậc lưỡi: "Nghĩ một đằng trả lời một nẻo"
Sau đó không thèm để ý đến cô nữa, tiếp tục chơi trò chơi.

Thời gian dần trôi đi, Tô Kiều cũng không biết cô ngồi xuống vào lúc nào, nhưng sau đó không khống chế được mí mắt bắt đầu khép lại.

Cô chớp mắt, rồi lại chớp mắt, cuối cùng thật sự không khống chế được cơn buồn ngủ, nghiêng đầu nằm trên sofa ngủ mất.

Hựu Nhất đang chơi game quay sang nhìn cô, khi nhìn thấy cô đã dựa vào ghế sofa ngủ mất lập tức bĩu môi, từ trên ghế sofa đứng dậy ởi lên lầu hai.

Thương Đình Lập đang nghiêm túc ngồi trên bàn làm việc, lúc Hựu Nhất mở cửa ra, anh ngẩng đầu lên hỏi: "Có chuyện gì?"
Hựu Nhất đi chân không bước vào nói: "Không có chuyện gì lớn, là cô gia sư ba mời đến dạy con"
Thương Đình Lập nghe vậy mới bỏ tài liệu trên tay xuống, dọn đẹp gọn gàng đồ đạc trên bàn rồi định đi xuống.

Hựu Nhất đặt mông ngồi lên trên bàn làm việc của ba, rung đùi đắc ý hỏi: "Ba, có phải là sau khi ba nghe được giọng nói của cô ấy cho nên mới để cô ấy dạy con đúng không, tuy rằng lúc cô ấy vừa mới nói chuyện cũng làm con sợ hết hồn, nhưng con cực kỳ khẳng định rằng cô ấy không phải Tiểu Dao, hai người chẳng giống như tí nào cả"
Tuy rằng cô ấy cũng làm cậu có thiện cảm giống như Tiểu Dao.

Những lời này Hựu Nhất chỉ đặt trong lòng chứ không nói ra, bởi vì cậu sợ cậu vừa nói ra khỏi miệng thì sẽ phản bội Sầm Dao.


Trên đời này đã có quá nhiều người quên mất cô, nhưng Hựu Nhất lại tự nhủ với bản thân, cho dù cả thế giới này quên mất cô, cậu cũng sẽ không bao giờ quên.

Cho nên khi đối mặt với người phụ nữ dưới lầu, tâm trạng Hựu Nhất rất phức tạp.

Mới lần đầu tiên gặp mặt mà đã đột nhiên có ấn tượng tốt, làm cậu cảm thấy rất sợ hãi.
"Ngồi không ra ngồi, ba dạy con như vậy sao?"
Thương Đình Lập lập tức kéo cậu xuống khỏi bàn làm việc, buông tay ra sửa sang lại cổ áo, chỉ để lại một câu: "Ba sẽ không tìm thế thân gì đâu"
Sau đó đi ra ngoài.

Hựu Nhất sửng sốt, cậu hơi khó hiểu rốt cuộc lời lúc nãy của ba là có ý gì chứ.

Dù sao ý nghĩa sâu xa trong câu này rất nhiều, cậu cũng không đoán được là ý nào, trong lòng nói thầm, suy nghĩ của ba đúng là càng ngày càng thâm sâu.

Lúc Thương Đình Lập từ lầu hai bước xuống,lập tức nhìn thấy người đang nằm trên ghế sofa ngủ, anh hơi nhướng mày, khí thế đọng lại.

Thật ra Hựu Nhất cũng không nói sai.

Thương Đình Lập không thể phủ nhận rằng, lúc đầu anh thuê người phụ nữ này đến dạy Hựu Nhất đúng là vì giọng nói của cô.

Giọng nói của cô giống hệt với Sầm Dao.

Ngay cả tên cũng chỉ sai một chữ.

Tô Kiều, Sầm Dao.

Anh nhìn cô, cơ thể cao lớn không nhanh không chậm bước xuống cầu thang, lúc đi đến cạnh ghế sofa thì búng tay nhẹ.

Tiếng búng tay giòn vang lập tức làm người kia giật mình.

Lúc Tô Kiều thức dậy, mặt vô cùng chán chường, sao cô có thể ngủ trong nhà của một người xa lạ chứ.

Chờ đến khi cảm giác được một bóng người không thể nào bỏ qua được, cơ thể càng thêm cứng đờ không thể nhúc nhích.

"Gô Tô, hôm qua cô ngủ không ngon sao?"
Thương Đình Lập thấy mắt cô dại ra, sau khi ngồi xuống ghế sofa đối diện cô thì dùng giọng điều hờ hững hỏi.

"Thật xin lỗi anh Thương, tôi không cố ý"
Tô Kiều lập tức đứng bật dậy, chân tay luống cuống xin lỗi.


Chưa kịp nhìn rõ gương mặt của người đàn ông kia, cô đã lập tức cúi đầu áy náy nói.

"Cô Tô không cần căng thẳng như vậy, các cô là người học nghệ thuật, không phải sẽ dễ thả lỏng hơn so với người khác sao?"
Anh nói rồi lập tức chuyển sang chủ đề chính.

Tô Kiều lại cảm thấy trong lòng hơi lo lắng, dù sao trong đầu cô chỉ có ký ức trong ba năm này, cô cũng không biết được trước kia cô có từng học qua những thứ này không nữa.

Nhưng cô vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Tôi cũng không giấu anh Thương, tính tình của tôi có hơi kỳ lạ, không thích ở cùng với người khác, cho nên tôi sẽ không quá giống với mọi người"
"Ha ha, vậy sao?"
Anh mím môi, không nói gì chỉ cười cười.

Tô Kiều lại cảm thấy tiếng cười này của anh chẳng khác nào đang giêu cợt cô.

Cô nén giận ngẩng đầu lên định cãi nhau với anh.

Nhưng sau khi nhìn thấy người đàn ông có gương mặt cực kỳ điển trai, khí chất lạnh nhạt trầm ổn kia, trái tim vẫn luôn bình thường của cô đột nhiên đập nhanh "bình bịch bình bịch."
Cô chưa từng gặp qua người nào như thế này, chỉ cần ngồi ở đó, tuy rằng anh đã cố kiềm chế lại khí thế trên người rồi nhưng vẫn đè ép làm người ta không dám thở mạnh.

Cho nên dưới bầu không khí yên lặng như vậy, trái tim đột nhiên nhảy lên thình thịch của cô có vẻ càng rõ ràng hơn.

Trong lòng Tô Kiều thầm bực bội, sao đột nhiên lại không thể khống chế được trái tim thế này.

Một lúc lâu sau, cô mới cúi đầu rũ mắt xuống, trầm giọng nói: "Anh Thương, thân là một gia sư, tôi sẽ cố gắng hết sức truyền đạt toàn bộ tri thức của tôi cho con của anh, cho nên xin hãy tin tưởng và cho tôi cơ hội này"
Thương Đình Lập nghiêng đầu, nhìn người phụ nữ dù cúi đầu cũng đang tỏa ra sự tự tin mãnh liệt không gì sánh được, đứng dậy đi đến trước mặt cô nói: "Xin giúp đỡ nhiều hơn, cô Tô"
"Hựu Nhất, còn không xuống đây gặp cô giáo của con"

Thấy Hựu Nhất đang đứng trên cầu thang với sắc mặt khó coi không hề có ý định bước xuống, anh lập tức hơi trách mảng gọi cậu xuống.

Chờ đến khi Hựu Nhất xuống, anh mới đè lại vai cậu nói với Tô Kiều: "Cô Tô, Hựu Nhất là một đứa bé rất thông minh, nhưng tính tình cậu bé không được tốt cho lãm, nếu cậu bé chọc cô tức giận thì cô có thể nói thẳng với tôi"
Mặt ngoài Tô Kiều đồng ý liên tục, nhưng trong lòng lại không xem chuyện này là thật.

Dù sao nếu thật sự nhớ kỹ lời nói thuận miệng của phụ huynh thì cô đúng là điên rồi.

Ba người tự giới thiệu làm quen với nhau xong, Tô Kiều lập tức cùng Hựu Nhất bước vào phòng dạy học đã được chuẩn bị sẵn từ trước.

Thương Đình Lập còn bận xử lý công việc trong công ty, chỉ đứng ở cửa nghe vài câu rồi đi mất.

Mãi đến khi anh đi rồi, trái tim luôn lo lắng của Tô Kiều mới dần thả lỏng lại.

Chờ đến khi dạy xong một ngày, trời cũng đã tối sâm.

Thương Vân đeo tạp dề ở nhà chuẩn bị xong bữa tối, nhìn cô bé vẫn luôn đi theo phía sau, cậu bé Manh Manh lên ngồi vào bàn cơm, bát đầu thương lượng với cô bé: "Manh Manh, hôm nay sau khi mẹ con về rồi, con đưa cái này cho mẹ được không?"
Cậu thò tay vào túi lấy một cái hộp hình vuông ra, độ lớn của cái hộp vừa khéo có thể để cái tay bé xíu của Manh Manh cầm được.

Manh Manh tò mò lắc lư cái hộp, bĩu môi nhìn chú Thương Vân, ngoan ngoãn hỏi: "Chú ơi, cái này là gì vậy?"
Thương Vân cưng chiều sờ đầu tóc mềm mại của cô bé, trong mắt có ý cười nói: "Cái này à, là thứ có thể làm cho chú Thương và mẹ ở cạnh nhau mãi mãi, Manh Manh có thích không?"
Vừa nghe đến thứ này có thể làm cho chú Thương và mẹ ở cạnh nhau mãi mãi, cô bé lập tức gật đầu liên tục..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.