Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 268: 268: Tối Nay Em Có Đồng Ý Không




Thương Đình Lập cầm điện thoại xem, lập tức nhìn thấy một tin tức được tô đỏ ở trên bảng hot search, anh tùy ý click vào, thấy trong bài cũng không có từ ngữ không tốt gì, lập tức trả điện thoại lại cho Hựu Nhất, không quá quan tâm nói: "Lên hot search thì có gì mà kỳ lạ chứ, con còn có thời gian xem mấy thứ này, còn không bằng học hành cho tốt vào, hôm qua chủ nhiệm lớp con mới gọi điện thoại cho ba, nói lúc con đi học cứ ôm điện thoại chơi game, lần sau nếu con còn dám chơi điện thoại trong lúc đi học, bị giáo viên gọi điện về trách mắng, ba sẽ tịch thu điện thoại của con"
Lời nói không chút lưu tình của Thương Đình Lập làm Hựu Nhất mặt đỏ tai hồng.

Sầm Dao nhìn Hựu Nhất mặt mày uể oải, lập tức cứu Hựu Nhất, quay sang nói với anh: "Hôm nay là ngày vui của anh và em, nói mấy chuyện này làm gì?"
"Đi nào, mẹ dẫn con đi ăn bánh kem"
Sầm Dao kéo Hựu Nhất đi lại chỗ đặt bánh kem.

Mấy ngày gần đây Sầm Dao và Hựu Nhất sống chung với nhau cũng không tệ, nên lúc tự xưng mẹ cũng cực kỳ tự nhiên.

Không còn vẻ mờ mịt không biết làm sao như lần đầu tiên được Hựu Nhất gọi là mẹ nữa.

Trên mặt Thương Đình Lập có chút bất đắc dĩ, bây giờ Sầm Dao còn xem trọng con cái hơn cả anh nữa.

Chỉ có thể nói một câu, cách mạng chưa thành công, đồng chí còn cần cố gắng hơn nữa.

Khi tất cả thành viên trong gia đình ngồi vào bàn ăn, Thương Ly Viễn thân là người lớn nhất cũng không có nói gì nhiều.

Dù sao tuy ông đã chấp nhận việc hai người kết hôn, nhưng cũng không có nghĩa là ông phải nói chúc mừng.

Lão phu nhân thấy bầu không khí có hơi xấu hổ, đầu tiên là ho khan để hấp dẫn sự chú ý của mọi người rôi mới mỉm cười hiền từ nói: "Lâm Lâm và Dao Dao đã phải trải qua rất nhiều chuyện cuối cùng cũng đã có thể đến được nhau, tuy Dao Dao vẫn chưa khôi phục trí nhớ, nhưng không sao hết, ký ức có thể từ từ tìm về, hai đứa các con phải biết quý trong những ngày tháng ở bên nhau, đúng rồi, hai đứa định khi nào thì tổ chức lễ cưới"

Sầm Dao vừa nghe đến hai chữ lễ cưới thì trong lòng đột nhiên hơi hốt hoảng.

Dù sao thì chuyện đi đăng ký ngày hôm nay cũng nhưng chuyện bất đắc dĩ, là bị Thương Đình Lập lừa gạt.

Tuy cô cũng không hối hận nhưng cũng không định tổ chức lễ cưới nhanh như vậy.

Cô không hề suy nghĩ mà lập tức từ chối: "Con không muốn tổ chức lễ cưới"
Lão phu nhân nghe vậy, trong lòng có hơi khó chịu, đang định khuyên vài câu.

Thương Đình Lập kịp lúc xen miệng vào: "Mẹ, con và Dao Dao đang định làm một lễ cưới du lịch, bây giờ đang rất phổ biến, hơn nữa còn không bị phá đám"
Lão phu nhân bởi vì lúc trước trời xui đất khiến mà làm cho Sầm Dao xảy ra chuyện, lúc đối mặt với con trai, trong lòng bà luôn rất áy náy, cho nên tuy rằng cảm thấy không thích ổn nhưng cũng không ép hỏi.

Hơn nữa lúc con trai nhắc đến chuyện bị phá đám, bà mới nhớ lại lễ cưới thất bại lân trước.

Nếu như tổ chức lại lần nữa nhưng vẫn cứ xảy ra chuyện, chắc là nhà họ Thương sẽ trở thành đề tài bàn tán trong miệng mọi người mất.

Nghĩ vậy, bà chỉ đành bỏ cuộc.

Tuy khi Sầm Dao thấy Thương Đình Lập bao che cho cô như vậy cũng rất vui vẻ, nhưng khi nghĩ đến đầu sỏ gây tội cũng chính là anh, chút vui mừng trong lòng lập tức bị đè xuống.

Lúc này, Manh Manh ngay từ đầu đã vội vàng ăn bánh kem, trên mặt đã dính đầy kem, cô bé ngẩng đầu khỏi cái đĩa trống trơn, cái mặt lem luốc như mèo kia lập tức làm mọi người bật cười.

Lão phu nhân cầm giấy ăn lau mặt cho bé.

Mọi chuyện coi như tạm thời cho qua.

Tới buổi tối khi đi ngủ, chuyện phiền phức lại xảy ra.

Nếu Sầm Dao và Thương Đình Lập đã đăng ký kết hôn, vậy trên danh nghĩa đã là vợ chồng.

Cho nên vào lúc Sầm Dao không chú ý, Thương Đình Lập đã dặn dò thím Mạc dọn đồ Sầm Dao tới phòng của anh.

Sầm Dao dẫn Manh Manh lên lâu định đi tắm, lúc bước vào phòng lại phát hiện ra bên trong đã trống không, ngay cả đồ gia dụng cũng chỉ còn lại tủ quần áo và bàn trang điểm.

Trong lòng Sầm Dao đang bực bội vì bị nhắc đến chuyện lễ cưới.

Khi nhìn thấy căn phòng trống rỗng này, hoàn toàn bùng nổ.


Sầm Dao lập tức ôm Manh Manh đến phòng của Thương Đình Lập.

Cô gõ cửa thật mạnh, chưa được vài giây, Thương Đình Lập mặc áo ngủ màu đậm, trước ngực còn có thể nhìn thấy vài giọt nước đang chảy dọc vào bên trong, tóc anh hơi ẩm, lộ ra vẻ gợi cảm khác thường.

Sầm Dao kinh ngạc trong tích tắc, lập tức giơ tay che kín mắt Manh Manh lại, tức giận nói: "Cho dù là đang ở nhà thì anh cũng nên chú ý hình tượng của mình một chút đi"
Thương Đình Lập cảm thấy bản thân rất vô tội, sao anh biết cô sẽ ôm con lại đây chứ.

Dựa theo suy nghĩ của anh, sau khi Sầm Dao phát hiện ra trong phòng cô không còn thứ gì, sẽ nổi giận đùng đùng chạy đến tìm anh, sau đó anh sẽ sử dụng chút sắc đẹp, sau khi hai người như vậy như vậy xong thì sẽ nhanh chóng bước vào thời kỳ ngọt ngào.

Nhưng mọi chuyện đã vượt xa khỏi dự đoán của anh rồi.

Thương Đình Lập kéo chặt áo choàng tắm trên người lại, mặt mày bình tĩnh nói: "Đây là phòng của anh, anh mặc áo choàng tắm cũng đâu có sai gì đâu"
Sầm Dao tức quá hóa cười, cô yên lặng đè lửa giận xuống, hít thở thật sâu rồi xoay người định bỏ đi.

Thương Đình Lập lập tức đưa tay cản cô lại, mềm giọng nói: "Dao Dao, hôm nay là đêm tân hôn của hai đứa mình, em thật sự muốn bỏ anh một mình sao?"
Giọng điệu của anh rất nhẹ, nghe có vẻ rất đáng thương.

Sầm Dao không thế không thừa nhận, đối mặt với một anh mềm yếu thể này, cô không hề có sức chống cự.

Cánh tay vốn định vùng khỏi tay anh cũng dần mất đi sức lực, cô nhẹ nhàng nói: "Manh Manh còn đang ở đây đó, đừng có nói mấy lời này"
Manh Manh luôn yên lặng nghe thấy mẹ nhắc đến tên bé thì lập tức giơ tay nói: "Mẹ ơi, bà nội nói tối nay con ngủ với bà, con sẽ không quấy rầy ba mẹ đâu"
Cũng không biết Manh Manh nghe được mấy lời này từ chỗ nào, bé vừa nói xong, Sầm Dao đã đỏ bừng mặt.

Sầm Dao cảm thấy bản thân giống như một con tôm đang được đặt trên lò nướng, đỏ chín luôn rồi.


Thương Đình Lập thấy vậy tiếp tục cố gắng không ngừng nói: "Manh Manh ngoan quá, ba dẫn con đến phòng của bà nội được không.

"
Manh Manh lập tức gật đầu, kéo bàn tay đang che mát bé của mẹ xuống, sau đó quay sang ba giang rộng hai tay, giọng nói ngọt ngào trong trẻo: "Ba ôm"
Thương Đình Lập ôm lấy Manh Manh từ trong lòng Sầm Dao.

Sau đó ôm bé xuống lầu, thấy Sầm Dao đứng bên cạnh đang định đuổi theo, Thương Đình Lập cười khẽ: "Dao Dao, đồ của em ở trong phòng anh, em đi rửa mặt trước đi"
Sầm Dao cũng hơi hoảng loạn vì những lời nói của anh, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, cũng cố gắng giữ vững sự bình tĩnh bước vào phòng anh.

Chờ đến khi Sầm Dao tắm xong bước ra, người năm trên giường đọc sách đã chờ từ lâu.

Sầm Dao hơi ngượng, đứng yên trước cửa phòng tắm.

Thương Đình Lập cong khóe môi, mang dép lê bước sang đó, sau đó ôm ngang cô lên, ôm chặt lấy cơ thể cô, nhưng lại cực kỳ nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

"Dao Dao, em có đồng ý không?"
Thương Đình Lập cúi đầu nhìn cô, trong mắt che giấu chút chờ mong, tuy anh đã đợi ngày này rất lâu rồi, nhưng anh vẫn muốn nhận được câu trả lời khẳng định từ cô.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.