Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 284: 284: Oan Gia Ngõ Hẹp




Lâu lắm rồi không nhớ lại chuyện xưa, bây giờ nghĩ lại lúc trước đúng là anh quá tự cao.

Tự cao cho rằng cô sẽ không do dự.

Hiện thực lại đánh lòng tự cao của anh thua †e tua tơi bời.

Thương Đình Lập yên lặng ngồi trong xe một lúc lâu, mãi đến khi gần chiều, Sầm Dao nắm tay Khương Oánh Oánh từ trên lầu xuống.

Anh bước xuống xe, mở cửa, cười tủm tỉm nhìn Sảäm Dao nói: "Dao Dao, lên xe đi"
Sầm Dao lắc đầu, cực kỳ kiên định từ chối anh, quơ quơ bàn tay đang nắm chặt lấy tay Khương Oánh Oánh nói: "Em muốn đi dạo phố với Oánh Oánh, anh không được đi theo em"
Thương Đình Lập ảo não nghĩ, nếu anh biết Dao Dao chỉ cần có Khương Oánh Oánh sẽ lập tức quên mất anh thế này thì anh không nên nói cho cô biết tất cả mọi chuyện.

Nhưng suy nghĩ này chỉ hiện lên trong nháy mắt đã bị ném ra ngoài ngay.

"Vậy Dao Dao đáng yêu, em không cần một người chồng có thể xách túi cho em, dẫn đi ra ngoài nở mày nở mặt, mang về nhà lại cực kỳ đảm đang như anh sao?"
Thương Đình Lập quyết tâm muốn ở lại, ngay cả mặt mũi cũng không thèm để ý đến, mèo khen mèo dài đuôi, làm cho người ta cảm thấy hình như cũng đúng thế thật.

Khương Oánh Oánh còn tưởng rằng Thương Đình Lập vẫn luôn cao ngạo lạnh lùng như lúc trước, không ngờ bây giờ khi anh bắt đầu cưng chiều vợ thì đúng là không có chút nguyên tắc nào cả.


Cô ấy cũng ngượng ngùng không dám quấy rầy hai vợ chồng họ, dù sao thì cô ấy đã ăn ngán rồi thức ăn cho chó mà hai vợ chồng này rải rồi.

"Dao Dao, hai người về trước đi, đi dạo phố lúc nào mà không được chứ, lần sau chúng ta đi"
Khương Oánh Oánh nghịch ngợm cười quăng cho cô một ánh mắt lần sau chơi tiếp.

Sầm Dao lại không đồng ý.

"Chúng ta đi ngay bây giờ, dù sao cũng không có chuyện gì"
Sao Khương Oánh Oánh chịu nỗi chiêu nhõng nhẽo của Sầm Dao chứ, dù sao lúc trước Dao Dao được gọi là nữ cường nhân, tuy rằng khi hai người ở cùng nhau cũng giống như một cô gái trẻ tuổi, nhưng cũng không hoạt bát như bây giờ.

Khương Oánh Oánh thật muốn lấy máy ảnh ra chụp lại cô của bây giờ, chờ sau này khi Dao Dao lấy lại trí nhớ rồi sẽ lấy ra đùa cô.

Thương Đình Lập cuối cùng vẫn đi cùng Sầm Dao, cũng thật sự làm một người xách đồ.

Thấy Sầm Dao đang cùng Khương Oánh Oánh cầm quần áo vào phòng thay đồ đằng phía trước, Thương Đình Lập ngồi trên ghế bất đắc dĩ lắc đầu.

Anh nhàm chán lấy điện thoại ra định xem thử có tin tức gì không, lại nghe cách đó không xa vang lên một giọng nói quen thuộc.

Hơn nữa giọng nói này cách anh càng lúc càng gần.

"Trùng hợp thật, anh Thương, không ngờ có thế gặp được anh ở đây"
Người phụ nữ mặc một chiếc đầm dài hai dây màu tím bước đến chào hỏi anh.

Thương Đình Lập không để ý đến cô, chỉ nhìn Khương Húc Đông đang đi về phía anh bình tĩnh nói: "Chẳng trách anh xuất viện, thì ra là đã khỏe rồi, nhưng anh vừa mới tỉnh lại đã vội vã xuất viện như thế, không sợ phải vào đó nằm lại lần nữa sao?"
Đừng trách giọng điệu anh không bình thường, chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ từng được Khương Húc Đông che chở như báu vật bây giờ vì thất tình mà ngày nào cũng lôi kéo dính lấy cô vợ bảo bối của anh, trong lòng anh cũng không vui gì.

Huống chỉ cơ thể của anh ta còn chưa khỏe hắn đã vội vã đi dạo phố cùng người phụ nữ khác, đúng là không muốn sống nữa.

Khương Húc Đông nghe thấy ý chế giễu trong lời nói của Thương Đình Lập, anh ta ngồi xuống cạnh anh, hai tay lười nhác gác lên ghế sofa nói: "Không phải công ty của Chủ tịch Thương rất bận sao? Tôi nghe ba mẹ tôi nói công ty của Chủ tịch Thương đang phát triển ra nước ngoài rồi, sao còn có nhiều thời gian rảnh chạy đến trong mấy cửa hàng kiểu này thế"
"Tin tức của anh lạc hậu quá, không phải là đang phát triển ở nước ngoài mà là đã phát triển tốt ở nước ngoài rôi"
Thương Đình Lập không thèm nhường nhịn Khương Húc Đông nữa mà bắt đầu thích tranh cãi với anh ta, chọc tức Khương Húc Đông một trận.

"Húc Đông, anh đừng có tức giận với Chủ tịch Thương làm gì, em nghĩ anh ấy đến nơi này chắc chân là có chuyện phải làm"
Người phụ nữ bị làm lơ đột nhiên đứng ra thể hiện cảm giác tồn tại.


Dùng một cách khác để nói đỡ cho Thương Đình Lập, phần cổ trắng nõn lộ ra ngoài cũng lơ đãng quay sang phía anh.

Mắt Thương Đình Lập hiện lên chút khinh thường.

Đúng lúc này, Sầm Dao trong phòng thay quần áo đã thay đồ xong mở cửa bước ra ngoài.

Cô còn đang ngại ngùng muốn để Thương Đình Lập nhận xét giúp cô, thuận tiện làm anh bất ngờ trước sắc đẹp của cô luôn.

Không ngờ vừa mới bước ra đã thấy Khương Húc Đông dẫn theo người phụ nữ kia xuất hiện trước mặt.

Lập tức giận sôi máu, nhưng cô vẫn nhớ Oánh Oánh còn đang ở phòng kế bên, nếu để cô ấy thấy được không biết lại đau lòng đến cỡ nào nữa.

Cho nên cô đứng trước mặt người phụ nữ đang mải mê phóng điện cho Thương Đình Lập, cực kỳ thắng thừng nắm chặt lấy cổ tay Thương Đình Lập, sau đó ngạo nghễ nhìn người phụ nữ kia, cực kỳ nhẹ nhàng hờ hững nói: "Dạo gần đây mấy người thứ ba càng lúc càng ghê gớm, dám thừa lúc vợ người ta không có mặt là muốn dụ dỗ đàn ông đã có vợ ngay, cô à, làm người thì nên thanh cao một chút, nếu không sẽ bị chọi trứng gà đó"
Những lời này mặt ngoài thì có vẻ như là cảnh cáo, thật ra là đang dùng một cách khác để trào phúng.

Sầm Dao vừa thay một bộ áo vest màu vàng quất, ở dưới là một cái quần bảy phân.

Nếu như người có khí thế không đủ mạnh mặc bộ quần áo này cũng sẽ không có gì đặc biệt, nhưng Sầm Dao đang định chọc tức đuổi người phụ nữ này đi nên hơi nhướng mày, tay quấn quanh cánh tay của Thương Đình Lập, một tay khác đầu ngón tay nhọn giống như không quá để ý mà khẽ vuốt vuốt phần mí mắt hơi nhếch lên, ánh mắt cực kỳ ngang ngược, khí thế nữ vương hoàn toàn bùng nổ.

Không bàn đến người phụ nữ đi cùng Khương Húc Đông bị cô dọa sợ, ngay cả Thương Đình Lập cũng bị dáng vẻ hiếm có này của cô làm bất ngờ.

Thậm chí trong đầu không nhịn được xuất hiện một vài hình ảnh, trong lòng cũng dần trở nên khô nóng.

"Cô! "

Người phụ nữ kia bị cô chọc tức đến không nói nên lời, sợ sệt núp phía sau Khương Húc Đông.

"Tử Yên, đừng sợ"
Khương Húc Đông kéo cánh tay đang kéo tay anh ta ra, tuy rằng đang an ủi, nhưng ánh mắt lại nhìn lên trên trần nhà.

Tử Yên đúng là định quyến rũ Thương Đình Lập làm anh yêu thích cô ta, nhưng cô ta không ngờ räng người phụ nữ cạnh Thương Đình Lập lại đáng sợ như thế, lập tức hoảng sợ kéo tay Khương Húc Đông, làm nũng nói: "Húc Đông, chúng ta đừng mua ở cửa hàng này nữa, chúng ta đi thôi"
Khương Húc Đông còn đang định làm chỗ dựa cho cô ta, không ngờ đương sự lại tự mình từ bỏ, anh ta cũng chỉ đành rời đi cùng cô †a.

Sầm Dao thấy cuối cùng bọn họ cũng chịu đi rồi, trong lòng lập tức thả lỏng lại, đang định thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Oánh Oánh không biết đã đứng trước gương thay đồ bao lâu rồi, trong lòng không khỏi lo lắng.

Không xong, vẫn bị thấy được sao? Sầm Dao hơi do dự bước đến bên cạnh Oánh Oánh, cái đầu cúi gằm xuống kia làm gì còn có vẻ ngang ngược hù người như lúc nãy nữa.

"Dao Dao, bộ đồ này đẹp không?"
Khương Oánh Oánh giống như chưa từng nhìn thấy gì, còn dùng tay chỉ vào cô ấy đang mặc áo chiếc váy đen trắng chấm bi trong gương cười với cô.

Sầm Dao lại cảm thấy rất đau lòng, mũi đột nhiên cay xè, khẳng định: "Oánh Oánh là cô gái mặc váy đẹp nhất chị từng thấy"
Khương Oánh Oánh ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: "Đương nhiên rồi"
"Em đi thay nó đã".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.