Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 292: 292: Không Muốn Anh Làm Em Trước Mặt Mọi Người Vậy Im Lặng Đi




Thương Đình Lập muốn kéo Sầm Dao quay lại xe.

Sầm Dao lại cố ý chơi say, dùng sức tránh khỏi anh, chạy ra ngoài.

Sầm Dao chạy nhanh ra ngoài, mãi đến rất ra mới chậm lại, lúc này mới phát hiện chân mình đau dữ dội.

Có lẽ vì chạy quá xa, nổi bọt nước nên mới có thể đau nhức.

Lúc này, tiếng còi ô tô bíp bíp bíp.

.

"vang lên phía sau.

Sầm Dao còn tưởng mình chặn đường xe, chậm rãi bước về phía ven đường.

"Bíp bíp bíp.

.

"
Tiếng còi vẫn không ngừng vang lên ở chỗ cũ phía sau.

Lúc này, Sầm Dao đã cảm thấy sai sai, sao mình đã nhường đường, nhưng chiếc xe này vẫn liên tục bóp còi.

Sầm Dao xoay người nhìn lại, chiếc xe Bentley khiêm tốn lại xa hoa trước mắt quả thật không thể quen thuộc hơn.


Đây không phải là chiếc xe vừa chở Thương Đình Lập về nhà sao? Chiếc xe lắm tiền nhiều của có dáng vẻ nhà giàu mới nổi này, cũng chỉ có người như Thương Đình Lập mới rảnh rỗi không có việc gì lái đi.

"Thương Đình Lập, sao anh còn theo em mãi vậy.

Quả nhiên là con cọp không ra uy, anh cho em là mèo bệnh à"
Sầm Dao vén tay áo, sau đó vọt thẳng tới cửa sổ xe Thương Đình Lập, giơ tay lên, dựa vào cửa xe, làm bộ muốn đánh người.

Gò má cô đỏ kỳ lạ, rõ ràng đã say rồi.

Thương Đình Lập nhếch môi, lộ ra vẻ tươi cười không rõ ý, không nhanh không chậm nhìn Sầm Dao, sau đó đầu đang tựa trên tay lái quay về cửa số chỗ Sầm Dao, khẽ thổi hơi, nói: "Anh chờ em lâu như vậy không về, bây giờ em còn cố ý say thành bộ dạng này, có phải cố ý muốn làm vậy để chọc giận anh không"
Thương Đình Lập thổi một hơi khiến Sầm Dao nổi da gà khắp người, lập tức đứng thẳng người lùi về sau, cách anh rất xa.

Về phần những lời Thương Đình Lập nói, Sầm Dao ợ rượu, từ chối cho ý kiến mà lắc đầu.

Chẳng qua cô cũng biết mình là một người có sức chiến đấu âm năm.

Về phần câu nói sau của anh ấy à, coi như không nghe thấy là được.

"Em mệt rồi, em muốn về ngủ"
Sầm Dao thả tay xuống đỡ cửa sổ, gõ cửa sổ xe anh.

Thương Đình Lập cũng không muốn tính toán với một người say.

Về phần sau khi về thì còn không phải tùy ý anh sao.

"Sao anh lại nhìn em như vậy?"
Hôm sau tỉnh lại, Sầm Dao thấy dáng vẻ chống đầu nhìn cô của Thương Đình Lập, sợ hết hồn.

"Không có gì"
Thương Đình Lập tươi cười không hiểu nổi, bắt đầu đứng dậy khỏi giường mặc quần áo.

Đợi tới khi Sầm Dao cũng theo sau đứng lên, cô mới phát hiện dấu vết xanh tím trên da thịt trắng nõn bình thường, trong lòng tức giận muốn chết.

Bởi vì tức giận, cả ngày cô đều không để ý tới anh.

Mãi tới buổi chiều, sau khi tan làm, Thương Đình Lập chủ động đầu hàng.

"Sầm Dao, anh không cố ý.

Em biết mà, đối mặt với em, sức nhẫn nại của anh hoàn toàn là số không"
Chẳng lẽ còn là lỗi của cô à, Sầm Dao không dám tin nhìn anh.

Ánh mắt Thương Đình Lập hơi lóe, bỏ qua tầm mắt cô.

Sầm Dao nhìn Thương Đình Lập không dám nhìn thẳng mình, lập tức đoán được lúc này trong lòng anh đang tính toán gì.

Sầm Dao nghĩ trong nhà thiếu vài thứ, trong lòng đột nhiên nảy sinh ý định.

Nếu hôm qua anh đối với cô như vậy, hôm nay phải nghiêm phạt.


Có điều, nếu anh ra chiêu, mình chưa chắc có thể tiếp chiêu.

Mà nếu anh vì ý nghĩ của mình mà xui xẻo, đây chẳng phải là càng tốt ư.

Vì vậy, đề nghị với Thương Đình Lập: "Chúng ta ra ngoài mua thức ăn đi"
"Em nói gì? Ý em là chúng ta cùng ra ngoài mua thức ăn sao? Nhưng trong nhà không phải có đồ ăn à?"
Ý tưởng nghĩ lâu vậy đột nhiên bị Sầm Dao thuận miệng nói ra, Thương Đình Lập lén nhéo tay mình, phát hiện thật sự rất đau.

Thì ra không phải đang mơ.

Thương Đình Lập từng bước tới gần Sầm Dao, sau đó đột nhiên vươn tay nắm má cô, nhẹ nhàng nhéo một cái: "Em chắc mình không phải nói mớ, đau không?"
"Em nhéo anh này, anh thấy đau không, cái đồ cuồng ngược đãi! Hừ!"
Sầm Dao tức giận tới cười, dùng sức kéo tay đang nắm mặt mình ra.

Sau đó ngay lúc Thương Đình Lập chưa kịp phản ứng thì ngược lại dùng tay nhéo thịt mềm bên hông anh, sau đó chạy "xẹt ra khỏi phòng.

Nhìn Sầm Dao khôi phục sự hoạt bát khi xưa, Thương Đình Lập chỉ lắc đầu cười khẽ, đi theo Sầm Dao cùng ra ngoài.

Chỉ là lúc đi ra, Manh Manh lại cầm đồ của mẹ cô bé, không chịu buông tay.

Lúc Sầm Dao cảm thấy bất đắc dĩ.

Thương Đình Lập trực tiếp ôm con, cùng đi ra ngoài.

Sầm Dao bất đắc dĩ, chỉ có thể theo anh.

Nhìn Thương Đình Lập chuyên tâm lái xe, trên mặt đã không thường lộ vẻ tươi cười âm trầm thường ngày, ngược lại khiến người có cảm giác an toàn đặc biệt.

Sầm Dao nhận thấy ý nghĩ của mình, trong lòng ngạc nhiên.

Cô ổn định dị dạng trong lòng, dời sự chú ý của mình tới phong cảnh ven đường.

Thương Đình Lập vẫn luôn liếc nhìn Sầm Dao, thấy Sầm Dao vẫn lén nhìn chằm chằm anh từ sau khi lên xe, nhìn tới mức anh đổ mồ hôi đầy người.


Biểu cảm trên mặt lại bắt đầu lúc thì ngạc nhiên lúc thì bình thường lại, tới giờ vẫn chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, làm bộ không nhìn anh.

Tuy hai người cũng không có thần giao cách cảm, lại mơ hồ cảm giác mình nhận ra ý nghĩ của cô.

Xem ra, cô càng ngày càng để ý anh.

Lái xe khoảng nửa tiếng rốt cuộc dừng lại.

Sầm Dao ngồi tới mức có chút mỏi chân, khẽ lắc chân mình.

Lúc đang muốn xuống xe, lại bị Thương Đình Lập giành trước bế lên.

"Anh làm gì vậy, rất mất mặt đó.

Trước mặt mọi người không nên phóng khoáng như vậy được chứ? Anh không cần mặt mũi nhưng em cần đấy.

A a a a"
Sầm Dao được ôm kiểu công chúa, đỏ mặt xấu hổ, nhìn mọi người xung quanh đều nhìn mình, vội vã rụt đầu lại vào ngực Thương Đình Lập, ngửi mùi hương thơm trên người anh.

Tuy không biết là nước hoa gì, nhưng lại cảm giác lòng mình như bị mùi hương này huân say.

Thương Đình Lập vỗ cái mông mềm mại của Sầm Dao, xúc cảm mềm mại như trẻ con khiến anh muốn nhẹ nhàng vuốt ve, nhưng hoàn cảnh bây giờ cũng không thích hợp làm chuyện này, vẫn là tìm cách đè nén dục vọng trong lòng.

Khẽ hôn vành tai Sầm Dao, nói: "Dao Dao, em đừng lộn xộn.

Em cũng biết sự nhẫn nại của anh không tốt, nếu không muốn anh tìm một chỗ tùy tiện làm em trước mặt mọi người thì em mau im lặng đi".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.