Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 306: 306: Yêu Anh Không Thể Không Chế Được




"Húc Đông, anh bảo đàn em của anh đi điều tra cái tên Cố Hi này đi, tôi cảm thấy thân phận của anh ta cũng không bình thường đâu, xảy ra nhiêu chuyện như thế, anh ta lại cố tình xuất hiện bên cạnh em gái của anh vào lúc này, giống như là đã lên kế hoạch tính toán từ trước vậy"
Bây giờ mỗi một người đều có thể là một cơ hội của người chủ mưu phía sau, không thể dễ dàng tin tưởng bất cứ ai.

Khương Húc Đông hơi đứng thẳng dậy, cái cằm xinh đẹp hơi ngẩng cao, trong mất hiện lên vẻ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: "Tôi biết rồi"
Thương Đình Lập nghiêm túc nhìn anh ta, thấy anh ta thật sự để ý đến chuyện này, dưới đáy mắt cũng có chút vẻ trút được gánh nặng.

Sầm Dao đã đi được một lúc, Thương Đình Lập cũng không yên tâm, nhấc chân bước về phía trước giống như định bỏ đi.

Khương Húc Đông lập tức giơ tay chặn anh lại.

Thương Đình Lập quay đầu qua, cúi xuống, khó hiểu nhìn anh: "Còn việc gì sao?"
"Cái tên dám bôi nhọ Nguyên Thịnh lần trước còn đang trong tay tôi, có cần đưa qua cho anh không.

"
Ngay cả ghi âm cuộc trò chuyện cũng đã có được, đương nhiên không thể nào bỏ qua cho kẻ chủ mưu rồi.

Thương Đình Lập còn tưởng là chuyện lớn gì, lắc đầu nói: "Tôi không có vấn đề gì cả, anh cứ xử lý tự nhiên đi"
Thương Đình Lập đã nói rõ ràng như thế.

Khương Húc Đông biết anh ta nên xử lý người đàn ông kia như thế nào.

Nhưng anh ta vẫn còn có chuyện muốn nói, mim môi một lúc rồi hiếm khi dùng giọng điệu cầu xin nói với anh: "Anh để ý chuyện của Oánh Oánh giúp tôi một chút, tôi không yên tâm về em ấy, chuyện này xảy ra làm tôi trở tay không kịp, tôi còn chưa kịp nói cho em ấy biết bọn tôi không phải anh em ruột đã phải đột nhiên đưa ra quyết định giả vờ mất trí nhớ, bây giờ em ấy giống như trút được gánh nặng, chỉ sợ là đã quyết định buông bỏ mối quan hệ của hai chúng tôi rồi"

Thương Đình Lập cười hả hê: "Đáng đời, ai bảo anh tự đưa ra quyết định một mình làm gì"
Nếu anh ta không tự ý đưa ra quyết định, Thương Đình Lập tin chắc rằng dựa vào trí thông minh của hai người bọn họ, chắc chắn sẽ không bó tay không có cách nào với cái tên Bộ Tử Ngang kia.

Khương Húc Đông xoa mặt, cũng biết rõ lúc trước anh tự ý ra quyết định đúng là có hơi vô trách nhiệm, nhưng lúc Ngôn Phong chưa bị đánh hội đồng thì anh cũng đã nhận ra bên trong Phi Dực Môn có người phản bội, thấy lúc Ngôn Phong gặp chuyện thì lại càng thêm máu nóng xông lên não đột nhiên nảy ra suy nghĩ này, mới cố tình không thèm né tránh đòn đánh lén của người kia.

Nếu không dựa vào tài nghệ võ thuật của anh chắc chắn không thể nào không trốn được.

Không có gì có thể thoát khỏi sự tính toán của anh.

Cũng như anh có thế tính toán được tất cả mọi thứ, nhưng lại không thể tính được lòng người.

Anh đã từ từ rời khỏi vị trí thuộc về anh trong trái tim của Oánh Oánh rồi.

Dường như anh hối hận, nhưng không biết có phải đã quá trễ rồi không.

Thương Đình Lập thấy rõ vẻ hối hận không thể nào che giấu được trong mắt Khương Húc Đông, vỗ vai anh nói: "Nếu anh đã hiểu ra, cũng không coi như quá trễ, thừa dịp cô ấy còn chưa hoàn toàn quên mất anh, mau nói sự thật cho cô ấy biết sớm đi"
"Tôi hiểu rồi"
Có lẽ anh phải †ìm một cơ hội thích hợp để nhớ lại những "ký ức đã quêr".

Thấy anh đã hiểu, Thương Đình Lập lập tức chạy đi.

"Tôi đi đây, lần sau gặp lại"

Thương Đình Lập nói xong liền bước nhanh chạy về phía trước.

Bởi vì hôm nay Oánh Oánh muốn ở nhờ, Thương Đình Lập lại cô đơn nằm trên chiếc giường của hai người bọn họ.

Hôm sau lúc anh đến công ty đi làm, quầng thâm mắt lại lớn hơn một chút.

Sầm Dao cười thâm trong lòng, xem tài liệu xong lập tức len lén liếc nhìn Thương Đình Lập đang làm việc nghiêm túc.

Trong số những thời điểm đàn ông trông rất đẹp trai thì lúc tập trung làm việc tuyệt đối có thể xếp hạng nhất.

Ngón tay thon dài của Thương Đình Lập cầm chiếc bút máy bằng bạc, ánh sáng mặt trời xuyên qua tầng cửa kính chiếu xuống vừa khéo lại rơi xuống thân bút máy, Sầm Dao vô ý bị chói mắt một chút, lúc híp mắt lại định ngắm anh tiếp, chỉ cảm thấy hình như anh đã bị một lớp sương mù mờ ảo bao phủ, rõ rõ mờ mờ, lại không cách nào cản được những điểm sáng lấp lánh kia.

Sầm Dao từ từ chớp chớp mắt, lại có hơi lo rằng sẽ bỏ lỡ mất khoảnh khắc xinh đẹp này.

Thương Đình Lập vốn đang nghiêm túc nhìn bảng kế hoạch phát triển sáu tháng cuối năm của các lĩnh vực trong công ty.

Nhưng không chịu nổi tầm mắt nóng bỏng như muốn cản nuốt anh kia.

Anh buồn cười quay đầu sang, gương mặt điển trai kia lập tức bắt tại trận người đang nhìn lén, lúc môi anh khép mở giống như đang ngậm lãy sự quyến rũ, giọng nói vừa trầm vừa gợi cảm: "Dao Dao, em cứ nhìn anh như thế sẽ làm anh cảm thấy em đang mời gọi anh, anh biết tối qua chúng ta không ngủ chung với nhau, nên em rất nhớ anh, nhưng bây giờ là thời gian đi làm, chờ tan ca rồi, anh cho em hết, ngoan"
Chữ "ngoan"

như dỗ dành kia làm Sầm Dao không thể che giấu được gương mặt đỏ bừng và nhịp tim thình thịch nữa.

Mắng thầm bản thân, sao đã cùng chung chăn gối lâu như vậy rồi, nhưng vừa nghe thấy giọng nói của anh là lại không thể khống chế được mà hiếu lâm, không lẽ cô thật sự là kiểu phụ nữ "dâm đãng"
kia sao.

Thương Đình Lập chú ý đến sắc mặt của Sầm Dao đã thay đối, lập tức ý thức được, chắc là cô lại đang suy nghĩ lung tung nữa rồi.

Mấy suy nghĩ lung tung của phụ nữ chắc chắn là những chuyện quan trọng không thể bỏ qua.

Không thấy lúc trước cũng vì bọn họ không chịu nói chuyện rõ ràng với nhau cho nên mới nảy sinh nhiều hiểu lầm như vậy sao.

Lại nói nếu như Sầm Dao không bị mất trí nhớ, hai người họ thật sự còn có thể đi đến bước này hay không thì vẫn còn là một điều không thể đoán trước được.

Thương Đình Lập bỏ công việc trong tay xuống bước lên trước, cong người chống tay lên bàn làm việc của cô, làm cho khoảng cách giữa hai người được kéo gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau.

Anh cúi đầu, đôi lông mày đen dày bởi vì lo lắng mà nhíu chặt lại.

"Dao Dao, sao thể, có phải đói bụng không, anh bảo Dư Phi đặt cơm cho em nhé"
Anh nhìn đồng hồ, thấy đã mười một giờ rưỡi, cũng sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi.

Sầm Dao vội vàng duỗi tay nắm chặt tay anh, liền tục nói: "Em không đói, anh nghĩ nhiều quá rồi đấy, bây giờ mới mười một giờ, giờ này mà anh báo Dự Phi đi đặt cơm cho em, không phải làm mọi người cười vào mặt em sao?"
"Ai dám cười em?"
Ánh mắt Thương Đình Lập mang theo vẻ ngạo nghễ.

Trong địa bàn của anh, ai dám mãng chứi người phụ nữ của anh, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho người đó.


"Em chỉ nói vậy thôi"
Sầm Dao thật sự sợ anh anh sẽ đi ra ngoài hỏi hậy hạ gì nữa, vội vàng kéo tay anh nói: "Mau đi làm việc đi, lát nữa chúng ta đi ra ngoài ăn cơm.

"
"Được, nghe lời vợ"
Rõ ràng là một lời nói hết sức bình thường, nhưng anh nói ra, khöng hiểu sao lại làm Sầm Dao cảm thấy rất xấu hổ.

Có lẽ là vì một người đàn ông vốn theo phong cách cao quý lạnh nhạt đột nhiên biến thành phong cách ngoan ngoãn nghe lời làm cho cô không quen.

Có lẽ là bởi vì, cho dù cô có muốn đè nén, nhưng ngay cả cánh cửa sổ thủy tinh kia cũng không thể nào che giấu được nỗi vui sướng trong lòng cô.

Người đàn ông này có thể dễ dàng chạm đến trái tim của cô, làm cô không thể khống chế được mà thích anh, yêu anh.

Nếu trên đời này có thứ gì có thể chia cắt được bọn họ, vậy chỉ có thể là cái chết.

Lúc Sầm Dao nghĩ như thế, đầu óc đột nhiên choáng váng, hình như là đã từng có người nói qua câu này rồi.

Giọng nói rất quen thuộc nhưng cô lại không phân biệt được.

Ngón tay trắng nõn nắm chặt bàn làm việc, một tay khác lại đỡ trán, trán cô dần toát mồ hôi lạnh.

"Dao Dao, em sao vậy"Ánh mắt Thương Đình Lập căng thẳng, kinh hoàng gọi to.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.