Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 317: 317: Con Không Phải Con Ruột Của Nhà Họ Khương




Lúc nãy Tử Yên vừa mới bị Khương Oánh Oánh làm nghẹn họng, giả vờ như nhiệt tình khuyên nhủ cô.

Nhưng cô ta hơi cúi đầu, chút châm chọc chợt hiện lên được che giấu rất sâu nơi đáy mắt, không có ai phát hiện ra.

Sầm Dao đứng bên cạnh cảm thấy rất buồn cười, người đứng trước mặt đúng là tự tin thật.

"Cô bị điên à!
Tôi có thai hay không thì liên quan gì đến cô, ba, con biết tin tức này có hơi đột ngột đối với ba mẹ, nhưng chuyện này không phải là bước phát triển tốt nhất đối với chúng ta sao?"
Khương Oánh Oánh nhìn ba cô, trong mắt thật ra còn che giấu một chút hy vọng, có lẽ là hy vọng ông có thể cười bảo cô thật ngốc giống như lúc trước.

Nhưng mà ông Khương lại không hề có chút phản ứng nào, ngược lại còn hơi nhíu mày lại, không kiên nhẫn nói: "Tử Yên nói đúng, nếu con muốn kết hôn thì chờ anh con kết hôn trước"
Sầm Dao thật sự không nhịn được nữa, cô và Oánh Oánh đến đây để thông báo cho ông Khương và bà Khương biết được tin tức này, thuận tiện lấy sổ hộ khẩu.

Không ngờ rằng ba của Khương Húc Đông lại ăn nói khó nghe đến thế.

Nói ra lời này, rõ ràng là vì sợ Khương Oánh Oánh kết hôn trước anh của cô, sẽ làm xấu danh tiếng của nhà họ Khương.

Sầm Dao lạnh mặt, nhìn ba người trước mặt cười mỉa nói: "Người ta đều nói ba mẹ nhà họ Khương đều rất công bằng đối với con cái, nhưng theo tôi thấy, hai ông bà rõ ràng là trọng nam khinh nữ, ông Khương, bà Khương, nếu hai người thật sự không muốn Oánh Oánh kết hôn thì cứ nói thẳng ra, không lẽ hai người còn tưởng rằng Oánh Oánh sẽ quấn lấy hai người không chịu bỏ hay sao?"
"Cô thì biết cái gì, cô chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bám được vào nhà giàu có, có tư cách xen vào chuyện riêng của gia đình tôi à?"
Ông Khương lạnh mặt, vô cùng khinh thường nói.


Trong mắt ông, người phụ nữ này còn không phải là vì bám được vào nhà họ Thương, người đầy mùi tiền, làm người ta khinh thường.

Khương Oánh Oánh nắm chặt tay Sầm Dao lắc lắc: "Đừng nói nữa, chúng ta đi thôi"
Sầm Dao lo lắng nhìn sắc mặt của Khương Oánh Oánh, chỉ thấy trong mắt cô ấy hiện lên chút đau lòng, ngoài ra không còn nhìn ra được gì nữa.

"Không lấy số hộ khẩu nữa sao?"
Sầm Dao còn nhớ bọn họ đến đây vì nó.

"Không cần, không kết hôn thì không kết hôn vậy"
Chắc bị lời nói của ba mẹ làm tổn thương sâu sắc, trên người Khương Oánh Oánh lộ ra ý mặc kệ số phận.

Sầm Dao lại muốn khuyên cô nhưng không biết phải khuyên thế nào.

Đúng lúc nây, ông Khương tiện tay quăng một túi đồ thật lớn qua, đúng là mấy thực phẩm chức năng Oánh Oánh mua cho ông Khương bà Khương.

Mấy thứ này đập lên cổ chân Khương Oánh Oánh, cô đang định đi, đột nhiên đứng không vững, hai tay thả lỏng bên người cũng nắm chặt lại.

Một lúc lâu sau, cô quay đầu lại, vừa buồn vừa giận hỏi: "Ba, có phải trong lòng của hai người chưa bao giờ có đứa con gái là con không"
"Bốp"
Ông Khương hình như là quá tức giận, tát mạnh một cái, Sầm Dao đứng cạnh Khương Oánh Oánh lập tức hoảng sợ, theo bản năng cản lại thay cô ấy, không ngờ rằng ông Khương lại tát thẳng lên mặt Sầm Dao đang đứng cản trước mặt Khương Oánh Oánh, đánh cô ngã xuống đất.

Bởi vì dùng sức quá mạnh, đầu Sầm Dao đập mạnh lên sàn nhà, cú đập mạnh và cơn đau làm cho đầu óc Sầm Dao choáng váng.

"Dao Dao"
Khương Oánh Oánh khóc nấc, nâng Sầm Dao đang ngã dưới đất đứng dậy, nhìn thấy trên trán cô đổ máu, vươn tay nhẹ nhàng lau, máu nóng hổi thấm ướt tay cô, cơn đau buồn và tức giận luôn chịu đựng không thể kìm nén được nữa.

Một cái tát này của ông Khương đã đánh nát tất cả tình yêu thương và sự kính trọng nằm sâu trong lòng của Khương Oánh Oánh dành cho ông.

||||| Truyện đề cử: Nàng Dâu Cực Phẩm |||||
Nếu không phải Dao Dao đỡ cái tát này thay cô, có lẽ bây giờ cô đã nằm dài trên đất rồi.

Buồn cười thật, chỉ vì cô và anh Hai có chút quan hệ mờ ám mà hoàn toàn vứt bỏ cô.

Cho dù cô đã quyết định từ bỏ, cũng không chừa cho cô chút đường sống nào.

Sầm Dao đỡ tay Khương Oánh Oánh đứng dậy, cô dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm ông Khương đang hơi luống cuống tay chân.


"Ông Khương, đây cũng xem như ông cố ý gây thương tích cho người khác rồi đúng không, tôi nghĩ nếu tôi đến bệnh viện kiểm tra vết thương, e là người nhà họ Khương phải vào trong tù để thăm ông rồi"
Đối với loại người cổ hủ không chịu thay đổi như ông Khương, không có cách nào nói chuyện với họ được.

Ông Khương vừa làm ra chuyện này, ngược lại khiến Sầm Dao có thêm lý do.

"Cô.

.

"
Ông Khương nghẹn họng, rõ ràng cũng biết được tình hình bây giờ đang bất lợi cho bọn họ.

Lúc này, Tử Yên luôn đỡ bà Khương bước lên khuyên nhủ: "Cô Sầm, anh Thương nhà cô dù sao cũng là bạn thân của Húc Đông chúng tôi, có cần làm lớn mọi chuyện đến vậy không?"
"Đương nhiên là cần, có một số việc cho dù có là anh em ruột cũng đều phải tính toán kỹ càng, huống chi bây giờ Khương Húc Đông đã mất trí nhớ không nhớ được cái gì, vốn cũng không phải là người mà chồng của tôi từng quan tâm"
Sầm Dao không hề lùi bước, dùng ánh mắt tự tin ngạo nghễ nhìn cô:a.

Khí thế mạnh mẽ của cô đè ép Tử Yên và ông Khương không ngẩng nối đầu lên.

Lần đầu tiên ông Khương thấy ông chồng luôn làm chủ trong gia đình bị một người phụ nữ trẻ tuổi đè ép đến không dám ngẩng đầu lên, thầm thở dài, bà tránh khỏi cánh tay của Tử Yên đi lên lầu hai, một lúc lâu sau bà cầm một cuốn sổ nhỏ xuống.

"Đây là sổ hộ khẩu hai cô cần, nó đây, các cô cầm đi đi"
Thật ra bà Khương vẫn còn chút tình cảm với Oánh Oánh, nhưng nghĩ đến đứa con trai ngoan ngoãn nghe lời, trước khi bị mất trí nhớ, vì muốn được yêu đương cùng con gái mà có thái độ bất chấp tất cả, thật sự làm bọn họ hoảng sợ.

Sầm Dao đưa tay cầm, kiểm tra thấy không có vấn đề gì liên đưa cho Oánh Oánh.


Nếu đã lấy được sổ hộ khẩu, Sầm Dao và Oánh Oánh định đi về, lúc tính bỏ đi, bà Khương không màng mặt mũi hỏi: "Tôi đã đưa nó cho các cô, cô sẽ không đi kiểm tra vết thương báo cảnh sát đúng không"
"Chỉ cần các người đừng khó xử Oánh Oánh nữa là được"
Sầm Dao cười nhạt nhìn bà.

Khi Khương Oánh Oánh đối mặt với bà Khương gần như không nói được tiếng nào, cuối cùng cũng mở miệng: "Mẹ, đây là lần cuối cùng con gọi mẹ là mẹ, trước kia ba mẹ yêu thương con, từ trước đến giờ con chưa bao giờ quên, con vẫn luôn cho rằng chúng ta có thể hạnh phúc vui vẻ sống cùng nhau, nhưng có một số việc sau khi bị đánh vỡ rồi, con mới phát hiện ra ba mẹ chưa bao giờ nhìn thẳng vào con cả"
"Nhưng con vẫn phải cảm ơn ba mẹ đã yêu thương con"
Trong giọng nói của Khương Oánh Oánh mang theo tiếng nức nở, lại bởi cố gắng nhịn xuống, nghe rất nghẹn ngào.

Bà Khương thấy Khương Oánh Oánh giống như cô con gái nhỏ trước kia thì rất rung động, bà đột nhiên không muốn lừa gạt cô nữa: "Oánh Oánh, thật ra con không phải con ruột của nhà họ Khương"
Mặt Khương Oánh Oánh tái nhợt, không dám tin nói: "Mẹ, cho dù mẹ không muốn nhận con, cũng đừng nói ra mấy lời này"
Cô còn tưởng bà Khương quá tức giận nên xúc động nói ra những lời này của mà thôi.

Bà Khương lại rưng rưng nhìn cô, Khương Oánh Oánh đột nhiên hiểu ra điều gì đó, cơ thể cô run lên, gần như sắp không giữ vững nổi nữa.

"Chúng ta đi thôi!"
Sầm Dao đột nhiên nói, Khương Oánh Oánh rưng rưng nước mắt, nhắm mắt gật đầu, đỡ Dao Dao đang bị thương mở cánh cổng lớn vẫn luôn đóng chặt, định đi ra ngoài.

Nhưng bước chân vừa bước ra cửa lại đột nhiên ngừng lại.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.