Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 321: 321: Anh Phải Phạt Em Thật Nặng




Ngủ say một giấc, Sầm Dao xoa vùng eo đau nhức từ từ thức dậy.

"Dậy rồi à"
Giọng nói khàn khàn nặng nề của Thương Đình Lập làm người ta giật mình.

Sầm Dao đột nhiên ngẩng đầu lên, khó hiểu hỏi: "Hôm nay anh không đến công ty sao?"
"Đi chứ"
Thương Đình Lập trả lời, ngón tay thon dài vén một lọn tóc rơi xuống trán của Sầm Dao ra sau tai.

"Vậy sao anh còn chưa dậy nữa"
Sầm Dao cầm điện thoại xem, thấy đã mười giờ, lập tức hoảng sợ hỏi.

Động tác của Thương Đình Lập không nhanh không chậm, lấy quần áo đặt trên tủ cạnh giường.

Đêm qua tuy hai người rất nhiệt tình, nhưng Thương Đình Lập cũng biết không thể buông thả khắp nơi trong nhà được.

Cho nên sau khi Sầm Dao ngủ mất, anh đứng dậy nhặt tất cả quần áo bỏ vào trong toilet.

Trước khi Sầm Dao thức dậy cũng đã chuẩn bị sẵn quần áo cho hai người, ra vẻ người đàn ông nội trợ đảm đang.


Sầm Dao rất hiếm khi thấy anh vừa cẩn thận vừa ấm áp như thế này, cô cứ có cảm giác tối hôm qua hình như hai người đã vượt qua khoảng cách gì đó.

Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận lại thì không thể nắm giữ được chút manh mối nào.

Sau khí Thương Đình Lập thay quần áo xong, không đi vào toilet tắm rửa ngay như mọi khi, mà lại cầm quần áo của Sầm Dao đi đến cạnh giường, xốc chăn của cô lên, cầm một món đồ lót ren màu vàng định mặc cho cô.

Sầm Dao xấu hổ đỏ bừng mặt, vội vàng giơ tay cản, bình thường buổi tối hai người ngọt ngào cởi quần áo cho nhau còn có thể coi như tình thú, nhưng ban ngày ban mặt còn thấy anh cầm đồ lót của cô, trong lòng Sầm Dao xấu hổ muốn chết.

"Sao còn mắc cỡ nữa, không biết anh đã nhìn bao nhiêu lần rồi"
Thương Đình Lập nhướng mày, khóe môi nở nụ cười nhìn cô.

"Không được, không được, tuyệt đối không được.

"
Sầm Dao chẳng những lắc đầu từ chối, hai tay còn ôm ngực không chịu buông ra.

Thương Đình Lập thấy vậy đương nhiên cũng không thể kiên quyết ép cô, nâng hai tay lên tỏ vẻ bỏ cuộc.

"Tự em mặc cũng được, nhưng phải nhanh lên, hôm nay phải đến công ty cùng anh"
Sầm Dao còn đang ngại không dám mặc quần áo trước mặt Thương Đình Lập, nghe anh thúc giục lại thêm việc hôm nay cô phải cùng anh đến công ty, tay theo bản năng cầm quần áo mặc vào, lại hỏi thẳng: "Đình Lập, sao em cũng phải đi nữa, không phải nói sau này em chỉ cần ở yên trong nhà là được rồi sao"
"Nhưng anh biết em cũng không thích như thế"
Thương Đình Lập nghiêm túc nhìn cô.

Sầm Dao ngấn ra, cô không ngờ Thương Đình Lập đã nhìn ra.

Đúng là mấy ngày này khi cô ở một mình trong nhà không làm việc gì sẽ cảm thấy cuộc sống rất trống rỗng, có đôi khi ở nhà một mình, không gian trống trãi làm cho trong lòng cô rất mờ mịt hốt hoảng.

Sau khi Manh Manh gặp được Vân ở nhà, vẫn luôn quấn lấy cậu đòi ra ngoài chơi, cho nên thời gian bé ở nhà cũng ít đi.

Sầm Dao thấy lần nào Manh Manh cũng cười tươi rói được Vân dẫn ra ngoài chơi, đến tối khi về nhà sẽ ngáp ngắn ngáp dài, ngày nào cũng nhìn thấy cô bé mệt đến mức nằm xuống là ngủ ngay, cũng không nỡ quấy rầy cô bé.

Năm nay Hựu Nhất cũng đã chính thức đi học, trừ mỗi tối sẽ về nhà ăn cơm, ngủ ra cũng thường không thấy bóng dáng đâu.

Miễn bàn đến ban ngày không có bóng người nào.

Cho nên sau khi Thương Đình Lập nhắc đến việc cô về công ty làm, cô không hề do dự mà lập tức đồng ý ngay.


Sau khi về Nguyên Thịnh, cách sắp xếp trong văn phòng cũng không hề bị đụng đến, Sầm Dao sờ bàn làm việc lạnh băng, nhìn Thương Đình Lập cười nói: "Đình Lập, lúc không có em có phải ngày nào anh cũng nhìn bàn nhớ người không hả"
Trong lòng Thương Đình Lập thấy bất đắc dĩ, anh không biết đầu óc Sầm Dao nghĩ kiểu gì mà lại nghĩ đến vấn đề này nữa.

Nhưng anh vẫn đặt cái bàn ở kia đúng là cũng có ý này, lúc Sầm Dao không ở Nguyên Thịnh anh cũng không quen, rõ ràng cô chẳng đi làm được bao nhiêu ngày nhưng giống như đã sống với cô từng giây từng phút, lúc cô không có ở đây sẽ nghĩ không biết bây giờ cô đang làm gì, đang nói chuyện với ai, có tươi cười với ai không, có đi ra ngoài chơi hay không.

Lúc nghĩ đến chuyện này, anh sẽ không nhịn được ngẩn ngơ, lâu rồi, tinh thần cũng không bằng những ngày có Cô.

Thấy Sầm Dao mỉm cười, Thương Đình Lập đột nhiên cảm thấy để cô luôn ở bên cạnh anh cũng không có gì không tốt, ngược lại còn có thể mang đến tính tích cực cho anh.

Dù sao mỗi lần cô không giải quyết được, anh sẽ nhìn một cái, tốc độ xem tài liệu đương nhiên sẽ càng nhanh hơn.

"Dao Dao, anh nghe Thương Vân nói em biết vẽ bản thảo thiết kế của công ty cậu ta, khoảng thời gian này em không cần xem hồ sơ cho anh, thiết kế những nhân vật này đều giao cho em vẽ hết đi"
Thương Đình Lập đột nhiên nhớ đến chuyện bị anh bỏ xó mấy ngày qua.

Lấy một tập hồ sơ trên bàn làm việc ra rồi đặt lên bàn làm việc của Sầm Dao.

Sầm Dao cầm lại xem, thấy là thiết lập nhân vật của nhân vật thế giới mới trong Thần Hành Cửu Thiên, cô đã nhận nhiệm vụ bên chỗ Vân rồi, bây giờ lại nhận thêm công việc này nữa, không phải là lấy hai phần tiền lương à.

Ngôn Tình Hài
Không có quá nhiều người biết Sầm Dao là người thiết kế nhân vật cho Thân Hành Cửu Thiên, thiết lập nhân vật lúc mới đầu của trò chơi này là do Thương Vân đưa cho cô để luyện tập, nhưng điều làm cậu bất ngờ là Sầm Dao thật sự rất có tài năng về phương diện này.

Chẳng qua chỉ nghe thấy thiết lập nhân vật trong miệng cậu mà đã vẽ ra được hình ảnh làm cậu hài lòng rồi.

Cũng chính vì thế, sau này tất cả thiết lập nhân vật chính đều do mình cô hoàn thành, còn những con quái và phong cảnh trong thế giới thì không phải do cô vẽ, dù sao đó là một công trình cần tốn rất nhiều công sức, nếu đến một mình Sầm Dao vẽ, sợ là cho dù có vẽ đến mệt chết cũng vẽ không xong.


Sầm Dao nghĩ dù sao Vân cũng đang hợp tác Đình Lập, vậy cô cũng không cần phải che giấu thân phận nữa.

Cô đột nhiên vươn bàn tay nhỏ nhắn của cô ra, có hơi kiêu ngạo nói: "Đình Lập, em quên nói cho anh biết, thật ra em là nhà thiết kế của Thần Hành Cửu Thiên, em là Thời Nghi"
Lúc Sầm Dao vẽ bản thiết kế cho Thần Hành Cửu Thiên cũng không dùng tên thật mà đã lấy một nghệ danh riêng.

Tên này không chỉ dùng ở những bản thiết kế cô vẽ, mà những bức tranh cô từng đem bán đấu giá cũng đều dùng tên này.

Thương Đình Lập nhíu mày, khi nghe đến tên này trong đầu anh đã lóe lên thứ gì đó nhưng lại nhanh chóng biến mất, không nhớ ra được.

Nhưng anh hoàn hồn lại rất nhanh, nhanh chóng cầm lấy bàn tay của Sầm Dao, cố ý sa sầm mặt mày làm như tức giận nói: "Dao Dao lại che giấu kỹ như thế, tối nay anh phải phạt em thật nặng mới được"
Lời anh nói vừa nhẹ vừa chậm, từng câu từng chữ như là hạt ngọc chạm vào trái tim vốn chẳng mấy vững vàng của cô.

Muốn xoa lỗ tai để nó đừng nóng lên nữa, nhưng dưới ánh mắt cười như không cười của anh, lại không làm ra chút động tác nào.

Một lúc lâu sau mới cố gắng chống đỡ từng cơn run rẩy trong lòng nói: "Phạt thì phạt, ai sợ ai chứ"
Dù sao trên đời này chỉ có ruộng cày mãi không hết, để xem ai chịu không nổi trước.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.