Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 347: 347: Chúc Mừng Anh!




Sầm Dao cũng không biết cô đột ngột nói ra một câu nói, đã tự đâm vào đầu bấy của Thương Đình Lập.

Cô thừa lúc Ngôn Phong và Lục Di kéo Thương Đình Lập ra ngoài, một mình đi dạo trên ban công.

Nhìn bóng đêm đen tối, nỗi lòng cô đơn có hơi buồn chán.

Con người luôn là như thế, cho dù đang ở nơi phồn hoa náo nhiệt nhưng lại cứ thích buồn vu vơ.

Một lát sau, có người gõ cửa phòng bao, thấy ba người Thương Đình Lập còn đang chui vào góc nói chuyện, Sầm Dao chủ động mở cửa.

Mở cửa ra, một người mặc quần áo nhân viên của Thiên Thượng Nhân Gian đang bưng một cái mâm nhỏ, trên mâm là một ly rượu cocktail có màu sắc rực rỡ.

Sầm Dao nhưỡng mày hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Nhân viên phục vụ bị tiền tip xúi giục cố nén vẻ kinh ngạc trong mắt và căng thẳng trong lòng xuống nói: "Chào cô, có một vị khách ở bên ngoài mời cô ly rượu này"
Sầm Dao nghe vậy, theo bản năng nhìn ra ngoài.

Bên ngoài đại sảnh toàn là đám đông nhộn nhịp, rất nhiều trai gái mập ốm cao thấp, Sầm Dao không nhận ra được ai là người mời rượu cô, nhưng ngay từ đầu cô đã không có ý định uống, đang định từ chối, ánh mắt đang nhìn ra bên ngoài đột nhiên ngừng lại, cô đã nhìn thấy gì đó.


Một nơi khác, Cổ Hi đang bưng một ly rượu cocktail giống hệt loại của Sầm Dao nhìn cô nâng ly lên, sau đó đưa rượu đến miệng uống sạch.

Sầm Dao cảm thấy giống như có một con ruồi kẹt trong cổ họng, cực kỳ khó chịu.

Sắp ăn tết lại đột nhiên gặp phải một người cô chán ghét từ tận đáy lòng, đây đúng là không phải chuyện may mắn.

Sầm Dao không nói tiếng nào đóng sầm cửa lại, nhốt nhân viên phục vụ đang bưng rượu ở bên ngoài.

Lúc này Thương Đình Lập đã đi đến, mắt anh hơi đỏ lên, không biết Lục Di và Ngôn Phong đã dạy anh cái gì.

Anh nhìn về phía cánh cửa vừa mới bị đóng lại, một lúc lâu sau mới hỏi: "Lúc nãy có ai đến sao?"
Mặt Sầm Dao vẫn chẳng vui vẻ, uể oải nói: "Còn không phải là tên Cố Hi kia sao, anh ta lại còn mời em uống rượu, em là người anh ta muốn dụ dỗ thì dụ dỗ à?"
Vừa nghe nói có người muốn dụ dỗ Sầm Dao, Thương Đình Lập lập tức nhíu mày, sau khi nghe người đó là Cố Hi, trong mắt lóe lên chút tàn nhẫn.

Mấy người ngồi ở đây đều biết Cố Hi là ai.

Đặc biệt là nhớ đến lão Khương bây giờ còn bị ép không thể về nước, lại càng tức giận ngứa răng hơn.

Ngôn Phong vén tay áo lên, định ra ngoài đánh lộn.

Thương Đình Lập đưa tay cản đường Ngôn Phong lại: "Đừng xúc động như vậy, đây là địa bàn của Húc Đông, đánh nhau ở đây chỉ gây thêm phiền phức cho anh ta thôi"
"Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, các cậu xem, Húc Đông gọi video cho tôi nè"
Lục Di cầm điện thoại của Ngôn Phong, đột nhiên cảm thấy điện thoại rung lên, sau khi nhìn thấy tên, lập tức cười nói.

Ngôn Phong thừa cơ hội cướp điện thoại lại, miệng còn không quên nói: "Đây là di động của tôi, anh ta có gọi cũng là gọi cho tôi.

"
Sau đó nhìn lão Thương vẫn luôn thân với lão Khương nhất, hơi đắc ý nói: "Lão Thương, sao lão Khương không gọi cho cậu vậy?"
Thương Đình Lập thấy thế bất đắc dĩ nói: "Dao Dao đang giữ điện thoại của tôi, Dao Dao em xem thử điện thoại có cuộc gọi hay video gì không.

"
"Ừ"
Sầm Dao gật đầu, sau đó móc trong chiếc ví màu bạc nhỏ cô luôn mang theo bên người, lấy điện thoại của Đình Lập ra, thấy trên màn hình đã có không ít video Wechat.


Nhưng bây giờ đã ngừng rồi, mà người gửi video đến đúng là Khương Húc Đông.

Vì muốn Thương Đình Lập hòa lại một ván, Sầm Dao còn cố ý quơ quơ điện thoại trước mặt Ngôn Phong, rồi mới đưa cho Đình Lập, ngượng ngùng nói: "Đình Lập, xin lỗi, em tât chuông điện thoại của anh nên không chú ý"
"Không sao, dù sao trừ điện thoại của Dao Dao ra thì những người khác cũng không quan trọng"
Thương Đình Lập thân mật sờ đầu Sầm Dao, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này.

Lục Di và Ngôn Phong đứng cạnh lập tức bị màn thể hiện tình cảm này đập vào mặt.

Sầm Dao hơi ngượng, cho dù vì đèn của phòng bao khá mờ nên nhìn không rõ, giống như là bị ánh đèn chiếu hồng, nhìn cũng ko chân thật lãm.

Vì dời sang chủ đề khác, hơn nữa trong lòng cũng rất tò mò, Sầm Dao chủ động nhắc đến cú điện thoại video Khương Húc Đông vừa mới gọi đến cho Ngôn Phong nói: "Ngôn Phong, Khương Húc Đông gọi video đến, sao anh không nghe máy đi, nói không chừng anh ta có việc gì tìm anh đấy"
Lục Di cũng cảm thấy lão Khương không phải loại người rãnh rỗi sẽ gọi video cho người khác, đẩy vai Ngôn Phong nói: "Nghe máy nhanh đi, nói không chừng là có việc gấp gì thật đấy"
Ngôn Phong nhướng mày lẩm bẩm nói gì đó, nhưng cũng nhanh chóng nghe điện thoại.

Vừa mới kết nối video, gương mặt nhã nhặn của Khương Húc Đông đã hiện lên, xem ra anh sống ở nước ngoài cũng khá tốt, ánh mắt xa cách lúc trước bây giờ cũng đã mang theo ý cười thỏa mãn.

Anh cười chào hỏi mọi người: "Mấy anh em tốt, đã lâu không gặp"
Lục Di và Ngôn Phong tranh nhau nói: "Biết lâu rồi không gặp mà còn không chịu nhanh chóng chạy về, nhìn cái mặt bự của anh trong video kìa, xem ra đã mập hơn rồi"
Thương Đình Lập bình tĩnh quan sát anh một lúc mới nói: "Hai người sống tốt là được rồi"
Sầm Dao lú đầu ra nhìn vào video, không gặp được người cô muốn gặp, thắc mắc hỏi: "Oánh Oánh đâu?"
Khương Húc Đông cũng không ngạc nhiên khi thấy Sầm Dao, ngược lại nở nụ cười đầy thỏa mãn nói: "Cơ thể Oánh Oánh không khỏe, đang nghỉ ngơi"
Sầm Dao nghe Oánh Oánh không khỏe lập tức lo lắng nhíu mày sốt ruột hỏi: "Oánh Oánh bị sao vậy, bị bệnh sao? Có phải là do không quen với thời tiết ở nước ngoài không, nếu không hai người vẽ nước đi"
Khương Húc Đông không ngờ Sầm Dao sẽ hỏi nhiều câu hỏi như thế, nhưng anh cũng không hề mất kiên nhẫn, ngược lại trong lòng còn rất vui.


Bởi vì anh nhìn ra được Sầm Dao thật sự lo cho Oánh Oánh, Oánh Oánh có được một người bạn như thế, cũng coi như là một việc may mẫn.

Nhưng hôm nay anh gọi video đến đây là vì muốn thông báo cho mọi người một việc vui, đương nhiên là giải thích với Sầm Dao một chút rồi mới nói: "Có một việc muốn thông báo với mọi người, tôi, sắp được làm ba rồi"
"Cái gì?"
Ngôn Phong kinh ngạc làm rơi điện thoại xuống đất, chờ đến khi anh hoàn hồn nhặt điện thoại lên mới hỏi lại lần nữa: "Lão Khương, anh có nói giỡn không đó, bây giờ cũng không phải cá tháng tư đâu"
Lục Di lại bình tĩnh hơn nhiều, anh hỏi: "Là đứa bé lúc đầu sao?"
Lục Di và Ngôn Phong còn không biết đứa bé kia chỉ là bịa đặt, còn tưởng là lão Khương nói đứa bé kia đã được sinh ra.

Tuy rằng cũng cảm thấy hơi nhanh nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.

Thương Đình Lập và Sầm Dao lại vui vẻ đồng thanh nói: "Chúc mừng"
Khương Húc Đông nhận lời chúc mừng của Thương Đình Lập và Sầm Dao, còn hai người Lục Di và Ngôn Phong bị anh làm lơ luôn, hai người còn đang định hỏi lại.

Đột nhiên trong điện thoại nhìn thấy Khương Húc Đông đang nghiêng đầu nói chuyện với người nào đó.

Không lâu sau, Khương Húc Đông áy náy nói: "Xin lỗi, tôi phải đi nấu cơm cho Oánh Oánh, cúp trước đây".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.