Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 42: 42: Tôi Chỉ Có Hứng Thú Với Em Đêm Nay Cô Mơ Một Giấc Mộng Một Giấc Mộng Xuân




Trong mơ, cô và một người đàn ông hôn nhau.
Cô thấy rất rõ, người đàn ông đó không phải Bộ Tử Ngang, mà là Thương Đình Lập.


Nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng tuấn lãng tràn đây dục vọng, Sầm Dao liền tỉnh dậy.


Người đổ đầy mồ hôi.


Giữa hai chân có chút run rẩy mẫn cảm.


Cô ảo não vô cùng.


Đều là Thương Đình Lập hại.
Tối qua anh không khiêu khích như vậy, bây giờ cô cũng không thê thảm thế này.


Sầm Dao lắc đầu, rũ bỏ hết mọi hình ảnh trong giấc mơ, thở dài, thức dậy.


“Cô Tiểu Dao!” Ngoài cửa vang lên một giọng nói trẻ con.
Tiếp sau đó là tiếng gõ cửa.


Sầm Dao nhớ lại chuyện tối qua, thật sự vô cùng xấu hổ.


“Tiểu Dao, cô dậy chưa?” Thương Hựu Nhất lại hỏi.


Cô miễn cưỡng bình tĩnh lại, lớn tiếng đáp: “Dậy rồi, đang dọn dẹp ga giường.
Cháu chờ một chút”

Sầm Dao xếp lại giường rồi mới mở cửa.


Thương Hựu Nhất đã ăn mặc chỉnh tê, đứng trước cửa phòng cô.
Trên tay cầm theo khăn mặt và bàn chải mới: “Tiểu Dao, của cô đây!”

“Cảm ơn” Sầm Dao cười cười nhận lấy.


Nhìn thấy sắc mặt của cậu nhóc không có gì khác lạ, trái tim treo lơ lửng cũng quay lại.



“Cô mau rửa mặt đi, thím Mạc đã làm bánh pudding rất ngon chờ chúng ta ăn rồi! Cháu và thím Mạc đã bàn rồi, tối cô hãy làm bánh ngọt cho cháu ăn.” Cậu nhóc này vẫn canh cánh việc làm bánh ngọt.


Sầm Dao vốn muốn đánh răng rửa mặt xong sẽ lấy lại quần lót từ chỗ Thương Đình Lập về, sau đó lập tức rời khỏi.


“Sao thế, Tiểu Dao?” Thương Hựu Nhất thấy cô bất động, ngẩng đầu hỏi cô.


Sầm Dao có chút không nhẫn tâm từ chối đứa nhỏ, chỉ lắc đầu: “Không sao, cháu ăn trước đi, cô đi rửa mặt”

“Vậy cháu bảo thím Mạc đi chuẩn bị nguyên liệu làm bánh ngọt trước đây!” Thương Hựu Nhất vui vẻ đi ra ngoài.


Sầm Dao nghĩ ra gì đó: “Hựu Nhất, ba cháu dậy chưa?”

Thương Hựu Nhất gật đầu: “Dậy rồi.
Ba cháu mỗi buổi sáng đều sẽ đi chạy bộ, vừa mới vê phòng rồi”

“Ừm” Sầm Dao gật đầu.
Trước khi xuống lầu, cô phải đi tìm Thương Đình Lập đòi lại quần lót.


Nghĩ đến điều gì đó, cô véo mũi cậu nhóc: “Không phải cháu nói ba cháu đi công tác sẽ không về sao, sao tối qua anh ấy lại ở nhà?”

Cậu nhóc xoa mũi: “Đúng vậy, tại sao ba cháu lại ở nhà chứ? Rõ ràng ba nói sẽ không vê mài”

Xem ra cậu nhóc này cũng không biết gì.


Sầm Dao cũng không nói gì, vẫy vẫy tay: “Cháu đi ăn bánh pudding đi”

Thương Hựu Nhất đi ra khỏi phòng cô, Sầm Dao rửa mặt xong liền đi thẳng đến phòng ngủ chính bên cạnh.


Cô chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi mới gõ cửa phòng Thương Đình Lập, trước khi gõ cửa, cũng không quên siết chặt nút thắt đai lưng, muốn mở ra xem chừng rất khó.


Gõ đến lần thứ ba, trong cửa mới có động tĩnh.


Sầm Dao nhẫn nại đứng chờ ở cửa phòng, một lát sau, cửa phòng bị mở ra.


Anh vậy mà lại đang tắm rửa, không mặc gì hết, quấn một chiếc khăn tắm đứng ở cửa.


Người đàn ông này, dáng người thật là đẹp chết đi được!

Chân thon dài, ngực rắn chắc, đường nét bắp thịt và chiếc eo người cá khiến người ta mất máu, tất cả đều tỏa ra nội tiết tố nam khiến người khác kích thích.


Sầm Dao tuy rất phiên não về anh, nhưng không thể không thừa nhận, cảnh tượng đẹp đề thế này đủ khiến người ta quên cả hít thở.


Người đàn ông này, chẳng trách có nhiều phụ nữ si mê anh như vậy.


Ngoại trừ xuất thân tốt, đầu óc tốt, còn có một vẻ ngoài hoàn hảo.


“Chào buổi sáng” Thương Đình Lập lên tiếng, nhìn thấy cô, cũng không ngạc nhiên.
Sau khi chào hỏi cô thì xoay người đi đến đầu giường lấy đồng hồ mang vào.


Sầm Dao không bước vào, chỉ đứng đẳng xa vươn tay về phía anh: “Chủ tịch Thương, phiền anh trả lại đồ của tôi cho tôi”

“Cái gì? Thương Đình Lập nhạt giọng hỏi.
Vừa hỏi vừa bước vào phòng để quần áo.
Giống như tối hôm qua chưa hề xảy ra chuyện gì vậy, nói với cô: “Vào trong nói.”

Sầm Dao nghĩ, cô không thèm vào!

Nhưng mà Thương Đình Lập vẫn tiếp tục đi vào phòng quần áo.


Sầm Dao đứng bên ngoài chờ một lúc không thấy anh đâu.
Cô chỉ đành bước vào.



Thương Đình Lập đã mặc quân, đang kéo khóa.


Sầm Dao đỏ mặt, vội quay mặt đi, lại nói: “Tôi đến lấy đồ của tôi”

Thương Đình Lập nhìn vào bóng lưng trong gương, khóe môi khẽ cong lên.


“Trả cho em cũng được, nhưng em phải nói rõ cho tôi biết, tôi lấy cái gì của em” Anh chậm rãi mặc áo sơ mi vào, cài nút áo.


“Anh biết rồi còn hỏi” Sâm Dao quay người lại, có chút tức giận: “Chủ tịch Thương, anh không phải là có thói quen sưu tập đồ lót của phụ nữ chứ? Anh muốn cũng được, lần sau tôi mua một lố tặng cho anh”

Những lời nói không khách khí này của cô, Thương Đình Lập cũng không để ý.
Chỉ cười cười nhìn cô từ trên xuống dưới, nụ cười vô cùng mê người: “Tôi muốn có, cũng chỉ là có hứng thú với em.
Hay ý em là, em muốn tặng em cho tôi?”

Sầm Dao phát hiện người đàn ông này, bất luận là nói chuyện có bao nhiêu kích tình, vẻ ngoài vĩnh viễn đều bình tĩnh như vậy.


Dường như không biết xấu hổ là gì, cũng không biết thế nào là đỏ mặt ngượng ngùng.


“Anh—lưu manh!” Cô giận đến mức ngoài hai chữ này, hiện tại không biết nên mắng anh thế nào mới được.


Anh bình tĩnh cài hết cái nút áo rồi mới nhìn cô một cái, cũng không trêu chọc cô nữa: “Ở trên giường TÔI.


Sâm Dao biết được liền đi ra, rời khỏi phòng quần áo, bước qua phòng ngủ.


Quả nhiên, đồ lót của cô nằm trên tấm chăn màu tro.
Vừa nghĩ đến đồ lót của mình ở chỗ của anh cả đêm, cả người liền mất tự nhiên.


Vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng.


Cô cầm lấy đồ của mình, không hề chào anh, đã quay đầu chạy ra ngoài.


Một lát sau, nghe thấy tiếng anh truyền ra từ phòng quần áo: “Lần sau cẩn thận, đừng làm rơi nữa”

“..” Sầm Dao thật hết lời để nói.


Đâu ra còn lần sau nữa chứ? Lần này còn chưa đủ à?

Sầm Dao cảm thấy mình thật mất mặt, quay vê đến phòng ngủ, vội vàng mặc lại quần áo chỉnh tê.


Cô cũng không biết bản thân làm sao nữa.
Tại sao ở trước mặt cái người đàn ông Thương Đình Lập này, cái gì mà bình tĩnh, cái gì mà thản nhiên, cái gì mà ung dung đều vỡ tan hết.


Cô bình ổn tâm trạng mới đi xuống lầu.



“Chào buổi sáng, cô Sâm” Thím Mạc chào hỏi cô.


Cô cười cười: “Chào buổi sáng”

“Bữa sáng đã chuẩn bị rồi”

“Cảm ơn” Sầm Dao gật đầu đi vào nhà ăn.


“Tiểu Dao, cô nhanh lên!” Thương Hựu Nhất ngồi bên kia vẫy tay với cô, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình.


Ở vị trí đầu bàn, Thương Đình Lập đã ngồi rồi.


Anh ngẩng đầu, cười với cô.


Sầm Dao không tự nhiên ngồi xuống cạnh Thương Hựu Nhất.


Thương Hựu Nhất hoàn toàn không phát hiện ra giữa hai người lớn bọn họ có gì không đúng, lập tức lấy bánh pudding đưa cho Sâm Dao: “Tiểu Dao, cô mau thử đi!

Thím Mạc vừa mới làm đó.
Rất ngọt!”

“Được, cô thử xem” Sầm Dao rất nể mặt cắn một miếng, cảm thán: “Ưm, thật sự rất ngon!”

Vào miệng là tan.


So với mua ở bên ngoài thì ngon hơn nhiều.
Cô cũng không tự chủ lại cắn một miếng nữa.


“Ba, ba xem, con đã nói là ngon mài! Tiểu Dao cũng thích!” Thương Hựu Nhất quay đầu sang bên cạnh nói với người nào đó.


Thương Đình Lập nhìn con trai, lại nhìn Sầm Dao, ánh mắt sâu xa, nhẹ than: “Quả nhiên là trẻ con mới thích đồ ngọt thế này mà”


.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.