Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 43: 43: Muốn Thỉnh Giáo Cô Sầm Cái Gì Gọi Là “phương Diện Kia Bất Lực”




Hả Sầm Dao cảm thấy bản thân bị xem thường nghiêm trọng.


Anh đang cười nhạo cô cũng là trẻ con à?

Nhưng mà, giọng điệu của anh lại như không phải cười nhạo.
Nghe ra càng có mấy phần giống như cưng chiêu con mình hơn.


Sầm Dao không kiêm được nhìn anh một cái.


“Không phải! Tiểu Dao cũng không phải trẻ con.
Ba mới là trẻ con!”

Thương Hựu Nhất bảo vệ cô.


Sầm Dao cảm thấy có người đứng về phía mình, cười nói: “Hựu Nhất nói đúng, anh mới là trẻ con”

Câu trước là nói với cậu nhóc.


Câu sau là nói với người nào đó.


Thương Đình Lập nhìn hai người một tung một hứng, tâm tình có vẻ không tệ.
Anh đặt dao nĩa xuống rồi ung dung hỏi: “Sao tôi lại là trẻ con?”

“mm … Sâm Dao không đáp được.


Thương Hựu Nhất lập tức giòn giã đáp lại: “Ba đã lớn như vậy rồi, còn muốn uống sữa của Tiểu Dao.
Tối qua con thấy hết rồi! Ba à, ba không phải là trẻ con thì là gì?”

Câu này nói ra, Sầm Dao đang uống sữa bị sặc đến đỏ cả mặt, suýt nữa phun cả ra ngoài.


Thương Đình Lập trước giờ sắc mặt đều không dao động, lúc này cũng cũng biến đổi rất tinh tế.



Bên cạnh, người làm và thím Mạc nghe thấy đều không nhịn được cười thầm.


Sâm Dao rất hối hận mình đã hùa theo lời cậu nhóc, ho dữ dội, mặt đỏ nhừ.


Thương Đình Lập nhìn cô một cái, nói với người bên cạnh: “Lấy cho cô Sầm cốc nước”

Người làm liền đi lấy nước.


Thương Hựu Nhất dường như cũng cảm thấy giữa mấy người lớn có gì đó không đúng, hỏi: “Tiểu Dao, cháu nói không đúng sao?”

“Ăn bữa sáng của con đi” Thương Đình Lập giọng không được tốt.
Tối qua bị phá đám, anh còn chưa tính sổ với thằng nhóc này.


Thương Hựu Nhất muốn nói gì đó, Sâm Dao thật sự sợ nhóc sẽ nói ra gì đó dọa chết người, vội vàng đưa bánh pudding đến bên miệng nhóc: “Ăn không được nói chuyện.
Cháu còn nói nhiều như vậy, cô không làm bánh ngọt cho cháu đâu”

Thương Hựu Nhất nuốt miếng bánh pudding xuống, sau đó bĩu môi, lâm bầm: “Tiểu Dao, sao cô phải giúp ba chứ?”

Sầm Dao liếc Thương Đình Lập một cái, mặt đỏ tai nóng dời tâm mắt.
Cô nào có giúp Thương Đình Lập chứ, là tự giúp mình mà.


Trong không khí tế nhị như vậy, Sầm Dao ăn xong bữa sáng.
Cảm thấy bản thân thật quá mất mặt rồi!

Một khắc cũng không thể ở lại nhà họ Thương này!

“Ba ơi, không phải ba nói đi công tác không về sao, tại sao tối qua ba lại ở nhà?” Thương Hựu Nhất hỏi.


Thương Đình Lập đáp: “Ba không quay về làm sao biết được một đứa trẻ như con lại đưa phụ nữ về nhà?”

“..” Sầm Dao cảm thấy đầu gối rất đau.


“Tiểu Dao cũng không phải người ngoài.
Hơn nữa, ba à, không phải ba cũng đưa cô ấy về nhà đấy thôi?”.
truyện ngôn tình

“Ba là người lớn, con là trẻ con”

“Vậy lần sau con không đưa Tiểu Dao về nhà nữa, con ở lại công ty với Tiểu Dao.
Tiểu Dao, được không ạ?” Thương Hựu Nhất quay đầu hỏi cô.


Sâm Dao khẽ cười: “Nếu cháu không chê giường ở phòng làm việc của cô không thoải mái, thì cũng không phải không được”

Thương Đình Lập đột nhiên hỏi: “Em đang ở công ty?”

Sầm Dao biết anh đang hỏi mình, ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh một cái, mới đáp:”Ừm”

“Dọn ra ngoài rôi?”

“Ừm” Sầm Dao vốn cảm thấy chuyện riêng của mình không hề liên hệ gì với anh, cô có thể không đáp.
Nhưng mà không hiểu sao, anh hỏi cái gì, cô cũng đều ngoan ngoãn trả lời cái đó.


Thương Đình Lập càng lúc càng cởi mở, cắt một miếng trứng, trò chuyện với cô như tùy ý: “Ngủ ở công ty cũng không phải cách lâu dài.
Có tìm được căn nhà nào vừa ý không?”

“Vẫn đang tìm.
Nhưng mà, thật ra công ty cũng không tệ.
Nếu như vẫn không tìm thấy căn nhà nào thích hợp thì cứ tiếp tục ở công ty thôi”

“Thích loại nhà thế nào?” Thương Đình Lập hỏi.


“Thoáng mát sáng sủa, đơn giản ấm cúng là được rồi”


Thương Đình Lập gật đầu: “Loại nhà này rất khó tìm”

Sầm Dao cảm thấy mình và anh nói chuyện riêng tư như vậy có chút không thích hợp, liền dừng lại, không tiếp tục nói chuyện nhà ở với anh nữa.


Chỉ là nhớ lại chuyện gì đó, hỏi: “Gần đây anh có cùng Lư Đông Hưng ăn cơm không?”

“Tại sao tôi phải ăn cơm với ông ta?” Thương Đình Lập hỏi ngược lại.


Sầm Dao có chút bất ngờ: “Ông ta ký hợp đồng với Du Mộng Nhị, tôi cứ tưởng…

“Lư Đông Hưng không phải kẻ ngốc.
Tùy tiện điều tra cũng biết tôi và Du Mộng Nhị là quan hệ gì.
Ông †a ký bên đó cũng không có gì lạ”

“Thì ra là vậy.” Sâm Dao có hơi cảm thấy thất vọng.
Bản thân đã làm nhiều thứ như vậy, sắp xếp mọi thứ tốt đẹp, cuối cùng cũng vẫn thiếu chút quan hệ.


Đôi mắt sâu thẳm của Thương Đình Lập nhìn Sầm Dao, ý tứ sâu xa nói: “Hạng mục này vốn dĩ thuộc về em, cái câu đã để ở đó, em lại không cắn, trách ai được chứ”

Tim Sầm Dao đập loạn, lại giả vờ như không hiểu, cúi đầu tiếp tục ăn sáng.
Người đàn ông này, có phải đối với mỗi người phụ nữ đều thả câu vậy không?

Thương Đình Lập cũng không nói tiếp.


Thương Hựu Nhất bên cạnh lâm bầm kháng nghị: “Người lớn hai người thật không ngoan.
Là hai người nói ăn không được nói chuyện.
Bây giờ lại thành tự mình nói: Ừm.


Sầm Dao lấy mình làm gương, quyết định không nói chuyện nữa.


Sau bữa cơm.


Sầm Dao đã hứa làm bánh ngọt cho Thương Hựu Nhất, cũng không thể nuốt lời.


Cũng may, Thương Đình Lập không ở lại biệt thự quá lâu, Dư Phi đến đưa anh tới công ty.


Nhìn thấy Sầm Dao, Dư Phi há hốc mồm kinh ngạc: “Cô Sâm?”

“Chào anh” Sầm Dao gượng gạo cong môi, chào hỏi.


“Đi thôi” Thương Đinh Lập cầm tài liệu từ trên lầu đi xuống, gọi Dư Phi đi ra ngoài.
Lúc đi qua Sầm Dao, nhạt giọng nói: “Tôi có dặn dò lão Phó, lúc rời đi thì để chú ấy đưa em.

Đừng tự mình kích động đi ra ngoài”

Sầm Dao nhớ lại những lời kích động nói ra tối qua, xấu hổ.
Hạ giọng đáp: “Tôi không có ngốc như vậy”

Thương Đình Lập cười nhạt: “Cũng đừng tức giận mà đốt luôn nhà bếp ^sm của tôi: Sầm Dao tức giận đáp: “Hóa ra chủ tịch Thương cũng biết tôi đang tức giận à, vậy thì lần sau tốt nhất anh đừng khiêu khích tôi nữa”

“Thật sự là tôi khiêu khích em à?”

Thương Đình Lập dừng lại, đưa tài liệu cho Dư Phi, hai tay đút vào túi quân, nhàn nhã nhìn cô: “Tôi còn quên thỉnh giáo, cô Sâm, cái gì gọi là “phương diện kia bất lực” vậy?”

“..” Sầm Dao thật bái phục người này, có thể đứng trước mặt Dư Phi đề cập đến vấn đề này mà mặt không đỏ tim không loạn.


Cô nhìn Dư Phi đứng phía sau, Dư Phi như hoàn toàn không nghe thấy gì, chăm chú đọc tài liệu.


Nhưng trong nội tâm, đã sớm bị kinh ngạc mấy phen.


“Tôi… nghe người khác nói thôi”

Sầm Dao vốn không muốn đáp, nhưng người đàn ông này cứ nhìn mình cũng không biết làm sao.


Thật giống như không đáp, thì sẽ không đi vậy.
Cô cười: “Chủ tịch Thương vang danh gần xa, những tin đồn này bên ngoài truyền đi rất nhiều”

“Vậy à?” Thương Đình Lập lại không tức giận: “Vậy cô Sầm cảm thấy tôi có bất lực không?”

“..” Sầm Dao đỏ mặt đẩy anh: “Chủ tịch Thương anh còn không đi, đã đến giờ làm rồi”

Cô nói xong bèn xoay người đi vào bếp.


Thương Đình Lập cũng không làm khó cô nữa, chỉ nhìn theo bóng lưng cô, nụ cười càng sâu.



.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.