Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 90: 90: Chính Là Muốn Nghe Giọng Của Em




“Tài xế Phó, là tôi.” Sầm Dao lên tiếng.

Ông Phó liền nhận ra giọng của Sầm Dao: “Cô Sầm, lâu rồi không gặp.”

“Vâng.”

“Trễ vậy rồi cô gọi điện thoại có phải có việc gì không.”

“Hiện giờ tôi đang ở bên ngoài Tĩnh Viên, có thể nhờ bác ra đây một chút được không? Tôi có chuyện muốn làm phiền bác.”

“Được. Vậy tôi ra ngay.” Ông Phó đáp một tiếng, Sầm Dao nói cảm ơn xong mới cúp máy.

Cô lấy chiếc vòng tay nhỏ từ túi xách ra, lại lấy hai xấp tiền cầm trong tay, mới bước xuống xe.

Mấy ngày gần đây thật lạnh.

Hơn nữa nơi này là bờ biển, có gió biển thổi vì vậy càng lạnh hơn nữa.

Sầm Dao ôm chặt lấy mình, quay lưng về phía Tĩnh Viên, nhìn về phía biển ở xa xa.

Bên đó tối đen như mực, chỉ có ánh sáng từ ngọn hải đăng, nhìn cứ như một vì sao.

Cô quay đầu lại khi nghe thấy tiếng bước chân.

“Cô Sầm, bên ngoài lạnh lắm, sao cô không vào đi?” Ông Phó vội vã đi ra.

Sầm Dao mỉm cười: “Tôi không vào đâu. Hựu Nhất đã về chưa vậy?”

“Vẫn chưa. Bây giờ có lẽ đang ở chỗ của lão phu nhân. Cả ngày sinh nhật phải luôn ở bên nhau.”

Sầm Dao cũng đoán là Thương Đình Lập không có ở đây, nên mới đặc biệt đến Tĩnh Viên vào lúc này. Cô đưa hai xấp tiền cho ông Phó.


Ông Phó có chút không hiểu nhìn cô. Sầm Dao giải thích: “Đây là tôi nợ chủ tịch Thương, phiền bác giúp tôi trả cho anh ấy.”

Ông Phó ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn giúp cô giữ lấy.

“Còn có cái này….” Sầm Dao đến chiếc vòng nhỏ đặt vào tay ông Phó: “Đây là quà sinh nhật lần trước tôi mua cho Hựu Nhất, bác giúp tôi đưa cho thằng bé.”

“Cô Sầm, món quà này sao lại không tự tay đưa? Nếu như tiểu thiếu gia biết cô có chuẩn bị quà cho cậu ấy, chắc chắn sẽ rất vui đó.”

Sầm Dao lắc đầu: “Thằng bé còn giận tôi, tôi tự tay đưa, chỉ sợ thằng bé sẽ ném đi mất.”

“Tiểu thiếu gia thật sự để ý cô mới giận cô như vậy.” Ông Phó cảm thán: “Lần trước cậu ấy vẫn luôn đứng ở cửa chờ cô đến. Đến cả lời nguyện ước sinh nhật cũng không chịu ước, nói muốn chờ cô đến cùng nhau ước. Đến cuối cùng, bạn học đều cười nhạo cậu ấy, nói cậu ấy không có mẹ. Cậu ấy tức giận, đẩy đổ cả bánh kem, ầm ĩ một trận. Cuối cùng bạn học đều khóc trở về.”

Sầm Dao nghe xong, trong lòng càng khó chịu hơn.

Hình bóng cô đơn của cậu nhóc làm cho tim cô càng đau đớn hơn.

Là do cô thất hứa.

Cô nghĩ ngợi, rồi thu lại chiếc vòng: “Tôi vẫn nên tự tay tặng cho thằng bé thì hơn.”

Ông Phó “ừm” một tiếng, mỉm cười: “Tiểu thiếu gia chắc chắn sẽ rất vui.”



Sầm Dao lên xe quay về Nhã Uyển.

Khương Oánh Oánh nằm trên sô pha xem cuốn sổ ghi chép trước mặt, thấy cô quay về, ngẩng đầu nói với cô: “Dao Dao, chị xem xem, văn phòng này thế nào? Anh em tìm cho em đó. Tiện nghi rất tốt.”

Sầm Dao ngồi xuống cạnh cô ấy: “Ánh sáng cũng không tệ. Vị trí cũng được. Em lưu lại số điện thoại của ông chủ, ngày khác chị sẽ đi xem sao.”

“Được ạ!” Khương Oánh Oánh cầm bút ghi lại số điện thoại.

Sầm Dao hỏi cô ấy: “Oánh Oánh, em nói xem phải làm thế nào để dỗ dành một đứa bé đây?”

“Cái đó không phải rất đơn giản sao? Trẻ con giận dỗi, chị đưa nó đi chơi thì nó sẽ vui vẻ thôi.”

“Chơi cái gì?”

“Để em suy nghĩ!” Khương Oánh Oánh đặt bút xuống, nghiêm túc suy nghĩ: “Trẻ con thường thích khu vui chơi, chị dẫn nó đến khu vui chơi chơi đi.”

Sầm Dao lập tức lắc đầu: “Chị sợ độ cao!”

“Em còn không biết chứng sợ độ cao của chị chắc? Thằng bé nhỏ như vậy, cũng chỉ có thể chơi những trò chơi không mạo hiểm, cho nên chị yên tâm đưa nó đi đi, đảm bảo không có việc gì đâu!” Khương Oánh Oánh chớp mắt nhìn cô: “Sao thế, muốn dỗ thái tử gia của Nguyên Thịnh vui vẻ à?”

Sầm Dao không đáp, ngáp một cái: “Chị đi ngủ đây.”

Còn chưa đi, điện thoại trong túi đã reo lên. Sầm Dao cầm điện thoại lên, vừa nhìn số điện thoại, tim đã đập loạn.

Nụ cười trên mặt Khương Oánh Oánh càng sâu. Sầm Dao lấy một cái gối đập cô: “Em cười thô thiển lắm đấy.”

Cô cầm điện thoại lên đi về phòng.

Là Thương Đình Lập gọi đến.

Sầm Dao nghĩ một lúc, vẫn bắt máy, áp điện thoại vào tai.


“A lô.”

“Lão Phó nói em đến Tĩnh Viên.” Giọng Thương Đình Lập truyền đến. Có lẽ vì đã khuya rồi, nên giọng điệu của anh có chút mệt mỏi.

Sầm Dao “ừm” một tiếng.

“Có chuyện gì?”

“Tài xế Phó không nói với anh à?”

“Hai ngàn tệ để mua một đêm của tôi, lần này lại đưa tới hai mươi ngàn, lẽ nào cô Sầm muốn mua mười đêm ư?” Giọng nói của anh có vài phần trêu chọc.

Mặt Sầm Dao nóng lên: “Chủ tịch Thương đối với ai cũng không nghiêm túc thế à?”

Thương Đình Lập không đáp, hỏi ngược lại: “Em cảm thấy sao?”

Bốn chữ này, vang lên trong đêm, nghe qua thật ý vị.

Giống như một chiếc lông vũ, khẽ chạm vào trái tim cô.

Sầm Dao không khỏi tự hỏi, lúc anh ở trước mặt cô Điền cũng sẽ có dáng vẻ này sao? Có phải hay không cũng sẽ cười đùa, trêu chọc cô ta?

Cô vừa nghĩ đến đây thì trong lòng lại khó chịu, bực dọc đáp: “Hai mươi ngàn này là tiền quần áo và tiền điện thoại tôi trả anh.”

“Tóm lại là em muốn phân biệt rõ ràng với tôi, em cảm thấy như vậy có ý nghĩa không?” Anh lại lên tiếng, sớm đã không còn vẻ đùa cợt vừa rồi, giọng điệu nghiêm túc hơn vài phần.

Sầm Dao cũng cảm thấy không có ý nghĩa gì.

Cô đối với Thương Đình Lập có tâm tư gì chứ?

Nếu như nói thật sự là tâm tĩnh như nước, đối với anh không có suy nghĩ gì là gạt người.

Người đàn ông này, có nền tảng gia đình hoàn hảo, giáo dục tốt, tính cách ôn hòa, ngoại hình đẹp trai.

Cô không phải thánh nhân, sao có thể không động lòng chứ.

Nhưng mà càng dao động, càng khiến cô kinh tâm. Không biết bản thân sẽ đi đến đâu.

“Tuy rằng không có ý gì, nhưng mà vẫn nên phân định rõ ràng với chủ tịch Thương.”


Giọng điệu Thương Đình Lập có mấy phần bế tắc bất lực: “Máy bay của tôi vừa hạ cánh đã gọi điện thoại cho em, không phải là để nghe em nói mấy lời này. Thân thể em thế nào rồi, còn khó chịu không?”

Anh vừa hỏi, trong lòng Sầm Dao vô cớ chua xót.

Chỉ theo phản xạ “ừm” một tiếng, lại phản ứng lại, đáp: “Đã không còn khó chịu rồi.”

“Cuối cùng là khó chịu hay không khó chịu?” Thương Đình Lập hỏi.

“Không khó chịu.” Đã nói rõ ràng muốn duy trì khoảng cách với anh, nhưng Sầm Dao lại không thể cưỡng lại sức hút của anh, không chỉ thành thực trả lời, còn hỏi lại: “Anh không ở Bắc Thành à?”

“Ừm, hôm nay đi công tác, vừa mới đến khách sạn.” Giọng điệu của anh có chút mệt mỏi.

“Nhưng hôm nay là sinh nhật của Hựu Nhất. Tôi cứ tưởng anh cùng thằng bé đến chỗ bà nội bé rồi chứ.” Cô làm như vô tình hỏi.

“Hôm nay tôi không rảnh, mới sáng sớm đã dặn dò lão Phó đưa thằng bé đến chỗ bà nội rồi.”

Lời cô Điền nói và lời anh nói có chỗ không ăn khớp nhau.

Nhưng cô cứ không lý do mà tin tưởng người đàn ông này như vậy, với những gì cô hiểu về anh, cô cảm thấy anh không phải là kẻ dối trá.

“Sao thế?” Thương Đình Lập không nghe thấy tiếng cô, hỏi.

“Không có gì. Anh vừa xuống máy bay mà không mệt à?”

“Mệt.” Thương Đình Lập xoa gáy.

“Vậy anh mau nghỉ ngơi đi, tôi cũng muốn đi ngủ.”

“Ừm.” Anh đáp một tiếng, trước khi cúp điện thoại, lại thì thầm: “Chính là muốn nghe giọng của em.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.