- - Tao không đến đây để thăm ai cả, con vợ mày đâu...?
Thấy Tuấn bình thường dù có bực tức nhưng cũng chưa bao giờ xưng hô mày tao với anh em trong nhà, vậy mà hôm nay Tuấn như một thằng điên không phân biệt trái phải, lễ nghi.......Vũ chột dạ:
- - Kìa chú Tuấn, sao hôm nay chú láo thế....Dù gì đi nữa anh cũng là anh ruột của chú, Xuân vợ anh cũng là chị chú, sao chú lại gọi chị như vậy. Chú không đồng ý bán lại đất thì thôi, anh chị cũng chỉ khuyên thôi chứ có làm gì đâu mà chú chửi bới như vậy.
Tuấn đi nhanh qua mặt Vũ rồi bước cả dép vào bên trong nhà, miệng quát lớn:
- - Con Xuân, mày ra ngay đây bố mày có chuyện muốn hỏi mày....Con Xuân, mày đâu rồi.
- - Chú nói gì vậy...? Đồ thờ nào...? Anh làm gì biết cái gì đâu...? Sao tự nhiên chú đến đây rồi bảo nhà anh ăn trộm, ăn cắp là sao...? Anh không hiểu gì cả...?
Tuấn gằn giọng:
- - Có thể mày không biết nhưng con vợ mày sẽ biết, thế cho nên tao đến đây hôm nay là để tìm con vợ mày. Khôn hồn thì khai ra thằng trộm là thằng nào, xong đem đồ đến trả cho tao.....Không thì tao giết cả lũ, có phải tao nhịn chúng mày nhiều nên chúng mày nghĩ có thể cưỡi lên đầu tao phải không...? Tao nói cho mày nghe, tao không vì vợ tao, con tao thì tao vặn cổ hai đứa chúng mày từ lâu rồi.
- - Haizzz, người vào nhà chú đâu phải chỉ có vợ anh, chẳng phải cái bà chị vợ của chú cũng hay đến đó là gì...? Rồi bố mẹ vợ chú nữa, sao chú không nghi cho chúng nó mà lại nghi cho vợ anh....? Thôi, chỗ anh em, chú về đi......Còn ở đây cự cãi to tiếng, hàng xóm láng giềng người ta cười cho. Biết tính chú nóng nảy, bộp chộp, anh đây không chấp....Đi về đi.
Ban nãy vừa mới hùng hổ, nhưng sau vài câu nói của Vũ, Tuấn như con gà bị mắc tóc bởi chính mớ bòng bong mà mình tạo ra. Ông trời cho Tuấn cái sức khỏe với bản lĩnh hơn người thì lại vô tình lấy đi của Tuấn sự thấu đáo, cẩn trọng trong suy nghĩ. Lẽ ra khi có chút manh mối, Tuấn phải bí mật điều tra hoặc thăm dò xem vợ chồng Vũ những ngày gần đây có gặp gỡ, liên lạc với người lạ nào không...? Hoặc chí ít cũng phải theo dõi hành động của vợ chồng Vũ một vài ngày. Đằng này, Tuấn mới chỉ nghi ngờ vì có thể thằng trộm nói giọng Thủy Nguyên, mà Thủy Nguyên cũng là quê của Xuân. Chưa có gì để buộc tội Xuân là chủ mưu cả.
Tuấn toan quay lưng đi về thì bất ngờ, phía trong nhà có tiếng đồ vừa rơi loảng xoảng. Nghe như tiếng kim loại rơi xuống mặt đất, tiếng động đó phát ra từ buồng trong nhà. Tuấn quay đầu lại nhìn thì mặt Vũ tái xanh đi, Vũ nuốt nước bọt, ánh mắt của Vũ khi nãy còn bình tĩnh thì nay lộ rõ sự sợ hãi.
Theo như lời Vũ thì trong nhà chỉ có Vũ với Tuấn, trong buồng kia có một đứa trẻ con đang ngủ, vậy tiếng động vừa rồi là do đâu. Tuấn không đi ra cửa nữa mà chạy thẳng vào bên trong, buồng vợ chồng Vũ, đứa bé vẫn ngủ ngon, không có gì xê dịch. Vậy chỉ còn buồng của ông Bắc, bà Đoan, nhưng buồng này khóa ngoài.
Dứt lời, Tuấn đạp rầm rầm vào cánh cửa, nhưng do bị khóa và cửa gỗ được làm từ gỗ lim, lại khá dày nên dù Tuấn đạp mạnh cũng chỉ bị bung một chút lề, nhưng nhiêu đó cũng đủ để Tuấn có thể nhìn vào bên trong.
Nhòm qua khe cửa vừa bị đạp bung, bên trong buồng có người, mặc dù đã cố gắng nép sau cánh tủ nhưng mái tóc dài của Xuân vẫn bị lộ. Tuấn chỉ mặt Vũ:
- - Mày không mở cửa phải không...? Mày bảo vợ mày không có nhà, thế nếu chúng mày không làm gì thì sao phải sợ tao. Đợi đó, tao lôi cổ con vợ mày ra rồi tao hỏi tội cả hai chúng mày cùng một lúc....Mày muốn bằng chứng hả, được, để tao chặt từng ngón tay của mày xem chúng mày có khai không...?
Nói xong, Tuấn lao thẳng xuống sân sau lối đi vòng ra bếp, Tuấn chạy thục vào gian bếp rồi lăm lăm con dao rựa dùng để chặt củi định bụng mang con dao đó lên băm nát ổ khóa cửa buồng. Nhưng trong lúc Tuấn chạy xuống bếp thì Vũ đã vội vã mở khóa buồng cho vợ chạy ra ngoài thoát thân.
Tuấn lao lên nhà thì cửa buồng đã mở, vừa chạy ra khỏi buồng hướng về phía cửa chính không ai khác chính là Xuân, nhưng trong buồng không chỉ có mình Xuân mà còn một người khác, một gã đàn ông dáng không cao, người loắt choắt......Nhận ngay ra thằng vừa chạy có hình dạng giống như lời vợ kể, Tuấn hét lên: