Thanh nắm chặt khẩu súng trong tay, Thanh nhìn về kính trước, tên đàn em lái xe nói không sai. Thằng đang đứng chắn trước oto chính là Tùng Một Mí, một trong những đàn em của Thanh Cáo.
Thanh nghiến răng:
- - Thằng chó chết, nó là tay trong cho bọn Hồng Kong. Chẳng trách lũ khốn này lại nắm rõ đường đi của ta đến vậy. Phản rồi, phản thật rồi.
Tùng Một Mí hẩy tay ra hiệu cho đàn em xuống xe, phía sau Tùng là 2 chiếc oto chở 8 người, trong số đó có cả người Việt lẫn người Hồng Kong. Đúng lúc đó, điện thoại của Thanh báo cuộc gọi, là một đàn em trong nhóm đi dón Tuấn, người này nói:
- - Đại ca, chúng ta gặp chuyện rồi.....Đại ca cố chạy đi, bọn em sẽ cầm chân lũ Hồng Kong này lại.
Thanh im lặng không nói gì mà tắt máy, Thanh quay sang Tuấn khẽ cười:
- - Xin lỗi, anh không giúp gì được cho cậu rồi.
Tuấn đáp:
- - Bọn đuổi theo sau bị chặn lại rồi phải không...? Nếu vậy thì xuống xe thôi.
- - Ke ke ke, ra là đại ca của chúng ta không ngại nguy hiểm chỉ để đi đón về một con chuột ướt sũng nước. Nhưng tao phải cảm ơn mày, nếu không có mày thì lão già ấy không chịu đi xa thế này đâu. Mà nếu lão không ra khỏi địa bàn của lão, thì tao làm gì có cơ hội.
- - Thằng chó đẻ, thì ra mọi chuyện đều do mày....Tao đối xử với mày không tệ, cho mày quản lý một phần địa bàn, vậy mà mày dám cấu kết với lũ Hồng Kong để lấy mạng tao.
Tùng cười sảng khoái:
- - Ha ha ha, ông già rồi, một lão già như ông thì không nên chiếm hết mọi thứ cho bản thân mình. Đúng, tôi có ngày hôm nay là nhờ ông, nhưng ông nghĩ xem, không có thằng này thì liệu ông có kẻ chỉ điểm cho những địa bàn trọng yếu của đám giang hồ gốc Việt để mà thâu tóm chúng phải không nào....? Nhưng ông lạc hậu rồi, chúng ta đang sống nhờ trên đất của bọn nó, nhưng ông lại không chịu hợp tác, không chịu nhún nhường mà lại chống đối. Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, quan điểm của ông không còn phù hợp nữa. Vì ông mà anh em trong hội lúc nào cũng trong tình trạng nguy hiểm. Nửa năm nay, tôi muốn giết ông từ lâu rồi, nhưng không có cơ hội. Hôm nay tự ông chui ra khỏi tổ, chuẩn bị chết đi lão già....
Tuấn nhìn thẳng vào mắt Tùng nói:
- - Mày nói xong rồi chứ...?
Tùng cười mỉa:
- - Sao...? Tao nói khó nghe quá à...? Mà cả mày cũng chết theo lão thôi, chuyến đi không được như mong đợi nhỉ..? Mà tao không hiểu, sao lão ta lại phải trực tiếp đi đón mày cơ chứ...? Mày có....
Tay lái xe của Thanh Cáo cũng thuộc hàng nhanh trí, lúc này chỉ có duy nhất xe của Thanh là đang bật đèn pha, thấy vậy, tay lái xe lập tức tắt đèn, đoạn đường này vắng vẻ nên đèn đường có chỗ bị hỏng chưa được tu sửa nên sau khi đèn pha oto tắt đi, cả khoảng đường trở nên tối om. Việc thay đổi ánh sáng bất ngờ cũng khiến cho đàn em của Tùng Một Mí bị bối rối. Chúng ngơ ngác nhìn xung quanh, chĩa súng về phía trước một cách vô thức. Nhưng kẻ chúng đang tìm ở đâu thì chúng không thấy.
Sau cú ném vừa rồi, Tuấn khiến cho đội hình của bọn chúng nhiễu loạn. Khi rơi xuống, Tùng đè lên 3 thằng đàn em khiến cho đám này còn đang phải gượng dậy.
" Bốp "
" Hự "
" Bụp....Bụp "
Chẳng biết Tuấn xuất hiện từ đâu, nhưng khi bọn chúng nhận ra thì đã quá muộn. Tuấn như một bóng ma ẩn hiện, lợi dụng bóng tối, Tuấn biến mất trước mặt đối thủ rồi bất thình lình hiện ra ngay đằng sau. Tuấn hiểu đám người này không thể nương tay nên ra đòn nào, Tuấn đều nhằm vào những yếu huyệt để kết thúc đối thủ ngay đòn đó.
Và tất nhiên, trong trường hợp này thì đòn thế bẻ gãy các khớp xương của Nguyên sư phụ là cách hiệu quả nhất. Khi bị bẻ gãy những bộ phận giữ thăng bằng như vai, hay đầu gối, đối thủ sẽ tự mất khả năng chiến đấu. Dùng chân đá hết những khẩu súng ra xa, nằm quằn quại dưới mặt đường là Tùng cùng 8 thằng đàn em của mình, trong đó có 3 thằng người Hồng Kong đang rên rỉ bằng thứ tiếng bản xứ.