Lửa Đen (Dì Ghẻ Tiền Truyện)

Chương 93: Cú đấm thực sự



Sáng ngày hôm sau, Tuấn dậy rất sớm, Tiến, gã thanh niên bị Hường đến đòi nợ hôm qua cũng dậy sớm. Thấy Tuấn dắt xe ra ngoài chuẩn bị đi, Tiến hỏi:

- - Anh Tuấn hôm nay lại chạy xe ôm đấy à...? Hôm qua cảm ơn anh nhé, may có anh không chắc con mụ ấy nó cho người đánh em rồi.

Tuấn cười:

- - Ừ, tôi chuẩn bị đi làm đây, nghỉ mấy hôm rồi. Mà cậu vay mượn gì đến mức phải bán nhà thế.

Tiến gãi đầu cười trừ:

- - Nói ra thì nhục, nhưng cũng vì máu mê cờ bạc mà mất hết anh ạ. Thôi em cũng phải đi làm đây, tuần nữa không xoay được tiền mụ Hường đánh em vào viện thật luôn. Mà cũng lạ, mụ ấy nói chuyện với em cứ như muốn giết em, vậy mà nói chuyện với anh lại nhỏ nhẹ như gái 18, có khi mụ này thích anh đấy anh Tuấn ạ. Thế thôi nhưng con mụ này cho vay nặng lãi cũng có tiền, chồng mới chết 2 năm trước. Một thân mụ quản cả cái tiệm cầm đồ ngay trung tâm quận. Bác mà chăn được mụ thì đỡ phải chạy xe ôm....Hề hề hề..

Tuấn biết Tiến nói đùa nên cũng cười cười rồi dắt xe ra ngoài, lúc này mới là hơn 6h sáng. Tất nhiên Tuấn không phải đi chạy xe ôm, Tuấn chạy thẳng đến tiệm thu mua, sửa chữa điện thoại của Bâu. Cả ngày hôm qua suy nghĩ, Tuấn cố lên một kế hoạch nhưng cuối cùng Tuấn chẳng nghĩ được một kế hoạch nào cả. Với Tuấn thì kề hoạch khả thi nhất chính là đến tận sào huyệt của Bâu đánh một trận ra trò, sau đó bắt Bâu phải đến bệnh viện xin lỗi và chịu trách nhiệm về việc đã đánh Minh nhập viện.

Nghĩ là làm, ngủ một giấc, lúc này Tuấn đã xuất hiện tại quán cà phê mà Bâu cùng đàn em của mình hay ngồi. Nhác thấy Tuấn là lạ, nhưng chủ quán cà phê cũng mặc kệ bởi đây là khu du lịch, khách khứa đông đúc lạ là điều bình thường. Khi nãy Tuấn đã cẩn thận để xe nơi một góc khuất sau cây dừa trên vỉa hè, giờ ung dung ngồi uống cà phê, Tuấn chờ đợi xem bao giờ thì Bâu đến.

Khoảng 8h sáng, xe oto của Bâu xuất hiện, Bâu vừa đến là đàn em trong tiệm điện thoại lập tức mở cửa ra đón. Có lẽ xem xét công việc xong, khoảng 15 phút sau, như thường lệ, Bâu bước sang quán cà phê quen gọi đồ uống cùng với 3 thằng đàn em. Thấy Bâu, chủ quán cà phê khúm núm đi ra cúi thấp đầu chào hỏi mời mọc, nhìn cốc cà phê của mình hãy còn đầy, Tuấn thì không thích cà phê, Tuấn chỉ ưa món chè đặc, chè chát....Nhưng cốc cà phê nhỏ xíu mà có giá tận 20 nghìn, thôi thì dù không thích, nhưng tiếc rẻ, Tuấn vẫn tu một hơi hết sạch. Liếm môi, Tuấn lừng lững đi sang bên phía bàn Bâu đang ngồi, Bâu vừa châm được điếu thuốc 3 số, đang phì phèo thì thấy Tuấn đứng trước mặt. Đàn em của Bâu liền đứng dậy, chúng đẩy Tuấn ra rồi chỉ mặt quát:

- - Ê thằng khốn, mày định làm gì đấy..?

Bâu không quan tâm đến Tuấn bởi Bâu nghĩ Tuấn chỉ là một thằng khố rách áo ôm, nhưng Bâu không biết, kẻ đang đứng trước mặt Bâu chính là người mà Bâu đang tìm mấy ngày hôm nay.

Tuấn nói:

- - Mày là Bâu phải không....? Tao thấy bảo mày đang tìm tao, giờ tao đến để gặp mày đây.

Đàn em Bâu túm cổ áo Tuấn:

- - Này thằng chó, mày biết đang nói chuyện với ai không hả...?

Lúc này Bâu mới ngẩng lên nhìn, nhưng vẫn tỏ thái độ khinh thường, Bâu nói đàn em:

- - Kìa, chỗ đông người....Chúng mày đừng làm tao mất mặt.

Đàn em của Bâu thả tay túm Tuấn ra, Bâu cười mỉa:

- - Muốn xin tiền theo phong cách mới phải không...? Hôm nay tao đang vui nên giờ cút đi, nói thêm câu nữa là mày nhặt răng không kịp đâu đấy.

Tuấn tiếp:

- - Chẳng phải mày đang cho tìm một thằng chạy xe ôm đã đánh vỡ mồm đàn em của mày hay sao, thằng đó chạy con xe máy đầu nọ đít kia......Tao chính là thằng đó đây.

Bâu trợn ngược mắt lên, hắn nghiến đầu lọc điếu thuốc lá. Ngay tức khắc, 3 thằng đàn em của Bâu túm lấy người Tuấn giữ chặt lại. Vài người đang ngồi uống cà phê sáng cũng hoảng hốt tránh ra xa. Dập điếu thuốc, Bâu đứng dậy nhìn kỹ mặt Tuấn, Bâu cười lớn:

- - Ha ha ha.....Ha ha ha, được đấy, ánh mắt rất khá, thể hình cũng ngon lành.....Một là do mày quá tự tin vào bản thân nên mới dám đến tìm tao một mình, còn hai là do mày là một thằng ngu hết thuốc chữa. Giỏi, giỏi lắm, tìm mày khá khó khăn cho tao đấy bởi không ai quen mặt của mày cả. Chỉ có thằng bạn mày, cái thằng sửa xe máy ấy là nó biết, nhưng thằng óc lợn ấy đánh thế nào cũng không chịu khai. Tao còn tưởng mày phải trốn đi đâu rồi chứ. Thế mà mày lại đến tìm tao, được lắm. Giờ mày muốn nằm viện mấy tháng...?

Tuấn vẫn đứng yên cho đàn em của Bâu giữ, Tuấn đáp:

- - Tao là người đã đánh đàn em của mày, giờ tao đến để chịu trách nhiệm. Nhưng vì mày đã đánh bạn của tao nên tao cũng sẽ bắt mày làm điều tương tự. Nhưng này, tao nghe nói mày là một thằng bản lĩnh, đi lên từ nắm đấm và khiến người khác phải sợ. Tao cũng nghe nói cú đấm của mày mạnh lắm phải không...? Tao đến đây chỉ một mình, liệu mày có dám chơi một trận tay đôi, công bằng với tao không..?

Bâu bụm miệng cười:

- - Gì cơ...? Mày muốn đánh nhau với tao á...? Nực cười, ok, được thôi, nếu mày đánh được ba thằng đàn em của tao đã. Cỡ chúng nó mỗi thằng tao cho một đấm là gục.

Đàn em Bâu nghe đại ca nói thế thì được thể muốn chứng minh bản thân. Ba thằng đều lên tiếng:

- - Đại ca, thằng điên này cứ để em giải quyết, chỉ 3 giây là xong, để em cho nó vào viện ăn cháo từ nay đến cuối đời.

Tuấn nhe răng ra cười, Tuấn đáp:

- - Điều kiện chỉ vậy thôi phải không...? Quá đơn giản.

Đàn em của Bâu nóng mắt lắm rồi, cả ba thằng cũng thuộc dạng cao to, lại đang chiếm thế thượng phong vì Tuấn bị động, còn chúng thì đang chủ động giữ người. Bâu quay lưng đi định về tiệm điện thoại, Bâu nói:

- - Đừng đánh chết nó là được, còn gãy chân, gãy tay chúng mày cứ thoải mái. Phải trả cho nó gấp 10 lần những gì nó đã làm với em trai tao.

" Rầm....Rầm..."

Tiếng đấm đá dứt điểm một cách nhanh gọn, bàn ghế của quán cà phê bị xô đổ. Bâu khẽ nhếch mép cười vì nghĩ chắc đàn em của mình đang ra tay với Tuấn.

" Choang "

Chủ quán cà phê đang bưng cái khay đựng đồ uống cho khách bỗng run tay làm rơi cả khay nước xuống đất sau khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi. Cốc chén vỡ tung tóe, trước mặt chủ quán cùng những người đang có mặt uống cà phê không ai dám tin vào mắt mình. Mọi thứ diễn ra quá chớp nhoáng, khi mà họ còn nhăn mặt, nhắm mắt không dám nhìn vì tưởng phen này cái gã ăn mặc quần áo lao động cũ rích kia sẽ bị đánh đến thân tàn ma dại bởi đám đàn em của Bâu thì không, chỉ với một đòn quật và hai cú đấm thẳng vào ức đối thủ, cái gã ăn mặc nhếch nhác ấy đã cho ba thằng đàn em của Bâu nằm đo đất.

Đang nghe tiếng động thì chợt mọi thứ dừng lại, Bâu quát:

- - Đánh nó tiếp đi, mới thế mà chúng mày đã dừng rồi à...? Đánh mạnh vào, tội vạ đâu tao chịu.

" Bộp "

Bâu thoáng giật mình vì vừa có một bàn tay vỗ lên vai Bâu, chưa kịp quay lại xem đó là ai thì Bâu nghe thấy giọng của Tuấn, Tuấn nói:

- - Chúng nó xong rồi, giờ là cuộc nói chuyện giữa tao với mày.

Cũng là người biết võ, Bâu lập tức giật người lại rồi thủ thế, lúc này Bâu mới nhận ra, cả 3 thằng đàn em của mình đều đã nằm im bất động bên dưới vỉa hè. Phía trong tiệm điện thoại của Bâu, phải có đến chục thằng nữa chạy ra khi thấy bên ngoài ồn ào, xảy ra xô xát. Tuấn đứng đó nhìn thẳng vào Bâu mà không cần quan tâm rằng mình đang bị bao vây.

Tuấn cười:

- - Khà khà, sao nào....Sợ rồi hả, không phải mày nói nếu tao hạ được 3 thằng kia thì mày sẽ chơi một trận tay đôi với tao hay sao...? Đại ca giang hồ, nam nhi đại trượng phu đừng nói xong nuốt lời nhé.......Tới đi, tao sẽ cho mày biết cú đấm thực sự là như thế nào.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.