- - Ừ, nhưng sao tao thấy quả này hơi dừ, ăn mặc không hợp với tuổi.....Nhìn già hơn cả đại ca. Cơ mà chắc quen nhau nên mới đến tận đây tìm chứ....hề hề, xem ra đại ca cũng căng quá nhỉ..?
Ra đến ngoài cổng, Tuấn hỏi:
- - Có chuyện gì cô cứ nói, nếu là chạy xe thì chắc phải mấy hôm nữa tôi mới chạy, đang có mấy người anh em ở đây.
Hường xua tay, thẹn thùng:
- - Dạ không phải chuyện đó, em chỉ muốn nói với anh chuyện này....Tối ngày mai em muốn mời anh dùng một bữa cơm, không biết có được không ạ..?
Tuấn đơ người, Tuấn đáp:
- - Sao tự nhiên cô lại mời tôi dùng cơm, tôi với cô cũng chưa quen biết đến mức như vậy. Nếu cô có gì cứ nói luôn, đừng ngại, cơm cháo làm gì đâu.
Hường cười:
- - Chưa thân nhưng rồi sẽ thân, thực ra bữa cơm này em cũng muốn bàn với anh một số chuyện, anh đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là bàn chuyện làm ăn thôi. Chẳng giấu gì anh, em cũng đã nghe qua việc anh với gã Bâu bảo kê khu bãi. Ban nãy đứng ngoài em cũng nghe được anh với mọi người đang tính chuyện làm ăn. Anh yên tâm, điều này chỉ có lợi với anh chứ không hề có hại. Thực lòng mà nói, em đã quý anh ngay từ lần gặp đầu tiên. Chắc anh cũng biết em đang làm công việc gì, nếu hợp tác, em đảm bảo hai bên cùng có lợi. Khi nãy em anh có nói, người như anh sợ gì không tạo được sự nghiệp......Và em chính là thứ mà anh đang tìm, anh đừng quyết định vội, có gì hãy gọi điện báo lại cho em biết. Đơn thuần chỉ là dùng một bữa cơm thôi mà.
Khác hẳn với vẻ ngại ngùng ban nãy, khi nhắc tới việc làm ăn, Hường tỏ ra rất nghiêm túc. Lời lẽ của Hường khá sắc sảo, đánh đúng vào tâm lý của Tuấn khiến cho Tuấn buộc phải suy nghĩ. Chào Tuấn, Hường ra về, quay trở vào trong, khi Long cùng mọi người hỏi về Hường, Tuấn cũng kể hết những gì mình biết.
Long nói:
- - Nếu đúng như vậy thì người đàn bà này rất biết nhìn người. Nhưng chẳng hiểu sao em cứ có cảm giác cô ta có chút thủ đoạn.
Một người đế vào:
- - Mày điên quá, đừng quên cô ta làm chủ cả một tiệm cầm đồ lớn. Không thủ đoạn chắc tồn tại được đến bây giờ. Anh Tuấn, em thấy anh cứ đi ăn cơm rồi nói chuyện với cô ta một lần. Cho dù có thủ đoạn đi chăng nữa thì quyền quyết định vẫn là ở anh. Nghe những gì anh kể thì em nghĩ có thể cô ta muốn giúp anh thật.
Tuấn thắc mắc:
- - Nhưng tại sao cô ta lại muốn giúp anh cơ chứ..? Không phải lạ lắm sao...?
Long cùng mấy người kia nhìn nhau rồi khẽ thở dài, Long trả lời:
- - Haiz, đại ca ơi là đại ca.....Anh đúng là ngoài đánh nhau ra thì chẳng biết gì cả. Có là thằng mù em cũng ngửi thấy cô ta đang có tình ý với anh rồi. Chắc lâu nay cũng vắng bóng đàn ông, mà nói thật, anh còn phong độ lắm, đại ca mà cởi áo ra là đám đàn bà chảy hết nước ấy chứ. Tuy rằng em không có cảm tình với cô ta lắm, nhưng lời thằng Đà nói vừa nãy không sai. Chẳng mất gì, anh cứ đi xem thế nào, quyết định vẫn là ở anh cơ mà. Nhưng anh đừng gọi điện ngay, tối mai mới hẹn thì để trưa mai anh hãy gọi điện đồng ý.
- - Chậc chậc, mang tiếng em mới ra tù mà nhìn anh ăn mặc còn không mê được. Đà, xuất két ra đây 5tr, dẫn đại ca đi tút lại nhan sắc, sắm cho đại ca bộ quần áo mai còn đi bắt mối....Ai lại để đại ca ăn mặc như thế này bao giờ...? Đi thôi đại ca, hôm trước em thấy gần đây có tay thợ cắt tóc vỉa hè nhưng cắt đẹp lắm, ra đó cắt lại quả đầu xong chúng em dẫn đại ca đi sắm đồ mới...He he he.
Tuấn đáp:
- - Ơ này, không cần đâu....Bao năm anh ăn mặc thế quen rồi.
Long cười:
- - Anh lại tiếc tiền chứ gì, xưa khác, giờ khác, nói anh không tin chứ em đánh hơi thấy mùi tiền rồi....Con cá này lớn, muốn câu được để nó không dứt ra thì phải đầu tư lưỡi câu và mồi thật ngon chứ.