Tiểu hoà thượng sau khi dẫn bọn họ vào phòng khách thì
rời đi, thuận tay khép cửa phòng.
Nàng vẫn còn lúng túng đứng ở ngưỡng cửa, hắn đã bước
đến trường kỉ, ngồi xuống, vươn tay cầm lấy bình trà trên chiếc bàn nhỏ.
"Ngồi đi, không cần phải đứng ở đó." Hắn
không hề nhìn nàng, chỉ ung dung bưng tách trà uống cạn.
Nàng có hơi do dự, sau khi suy nghĩ một lúc, vẫn là
bước đến, ngồi xuống phía bên kia trường kỉ, đối diện với hắn.
"Vì sao phải qua đêm?" Nàng chần chừ một
lúc, cuối cùng cũng không nhịn được, lên tiếng hỏi, "Đường cũng không xa,
trước đó chưa từng nói qua?"
Hắn lấy thêm một tách trà, vừa rót vào vừa thản nhiên
nói: "Là nương nhất thời quyết định, bà muốn ở lại trong chùa vài ngày,
bảo chúng ta cũng nên ở lại một đêm để thể hiện thànhý."
"Ừ." Nàng lẩm bẩm, "Thì ra là
vậy."
"Nàng lo lắng?" Hắn đưa tách trà qua.
"Sợ ở cùng phòng với ta?"
"Không có!" Nàng nhanh chóng phủ nhận, lòng
bàn tay lại bất giác thấm ướt mồ hôi, "Ta, ta
có cái gì phải sợ!"
Hắn chợt cười: "Sẽ không có chuyện gì."
Nàng giương mắt nhìn hắn, thấy hắn vẫn mỉm cười dịu
dàng điềm tĩnh, không khỏi có chút thẹn thùng, khi tiếp nhận tách trà mà hắn
đưa tới cũng không nén được nụ cười.
Gió đêm ở ngoài cửa phòng hiu hiu, bóng tùng khẽ động,
mùi hương hoa quỳnh trong đêm lặng lẽ nồng nàn rót vào khung cửa, thoáng có
hương men ngà ngà.
Hắn uống ngụm trà, bỗng nhiên nói: "Nếu vẫn còn
không đành lòng, tốt nhất nên buông tay đi."
Nàng chậm rãi đặt xuống tách trà, cười khổ: "Ta
cũng muốn, chỉ là . . ."
"Nàng không thể buông tay." Hắn thản nhiên nói,
"Nếu không tối hôm qua, tân cô gia của Vân phủ sẽ không thể yên ổn."
"Ta biết mình không đành lòng, hắn và ta rất
giống nhau, đều phụ thuộc vào người khác." Nàng buồn rầu nói, "Ta chỉ
là không hiểu, vì sao lời thề của con người lại mỏng manh dễ vỡ như vậy?"
"Lời thề thì sao?" Hắn cười khẽ, "Lời
thề cũng chỉ là lời nói ngoài miệng, có những lời thề không nên để ở trong
lòng."
Nàng có hơi tò mò: "Huynh hiểu rõ như vậy, có
phải cũng từng đặt lời thề? Hoặc là . . . Người khác đã từng có lời thề như vậy
với huynh?"
Hắn cười cười, chẳng nói đúng sai.
Nàng nghĩ bản thân và hắn còn chưa thân thuộc đến nỗi
có thể nói với nhau những chuyện quá khứ, không khỏi âm thầm cười nhẹ, cúi đầu
uống trà, yên lặng nghĩ đến lời nói của hắn.
Nàng ngẩng đầu kinh ngạc, hắn đang nhìn nàng, khoé môi
có nụ cười nhàn nhạt.
"Ta chưa từng cưỡi ngựa."
Sau khi hắn dắt ngựa từ phía sau ngôi chùa đến, nàng
mới ngập ngừng nói cho hắn biết.
Hắn nhanh nhẹn tung người lên lưng ngựa, sau đó vươn
tay về phía nàng: "Ta dạy nàng, không cần phải sợ."
Đêm hôm đó, con ngựa làm nàng sợ tới mức cứ té ngã
trên mặt đất, nó lại còn khịt mũi phì phì, kiêu ngạo nhìn xuống nàng, khiến
nàng không khỏi co rúm người lại.
Hắn hơi cúi người, đưa bàn tay tới trước mắt nàng:
"Ta ở đây, nàng không phải sợ."
Nàng cực lực trốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng
đưa tay đến, hắn trở tay nắm chặt tay nàng, hơi dùng lực nhấc lên, nàng khẽ hô
một tiếng, sau đó liền ngồi ngay trên lưng ngựa, phía sau lưng chạm vào lồng
ngực của hắn, hơi run lên.
"Ngồi yên." Hắn thấp giọng nói.
Nàng vẫn còn đắm chìm trong hoảng loạn, thế nhưng con
ngựa đã bắt đầu chạy chậm, sau đó càng lúc càng nhanh hơn, chỉ nghe thấy tiếng
gió vù vù bên tai.
Trong bóng đêm, rừng cây nhanh chóng tách đôi ngay
trước mắt nàng, lúc đầu nàng còn sợ hãi nhắm mắt, lâu dần thích ứng, đôi mắt
hơi mở to, nhìn thấy phong cảnh hai bên đang lờ mờ lướt qua, trong lồng ngực
lại tràn đầy cảm giác sảng khoái.
Ngọn núi phía sau Gia Mộc Tự có một bãi đất trống rộng
rãi, lúc con ngựa cúi đầu ăn cỏ thì hắn và nàng cùng ngồi trên bãi đất, nhìn
lên ánh trăng khuyết mờ nhạt trên bầ
"Thật ra hắn là một người rất tốt, trước kia, khi
rãnh rỗi thường đến nhà giúp đỡ ta." Nàng ngắt một cọng cỏ khẽ đùa quanh
ngón giữa, vừa chậm rãi nói, "Cha ta mất sớm, có rất nhiều chuyện đều cần
hắn phụ giúp, nếu như không có hắn, ta và nương không biết có thể sống đến bây
giờ hay không . . ."
Hắn yên lặng lắng nghe, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh
tím.
" . . .Sau này, lại cảm thấy không thể xa cách .
. ." Nàng cười, "Cảm giác nếu hắn rời khỏi, ta và nương liền mất đi
chỗ dựa, cảm thấy trong lòng rất trống vắng . . ."
Hắn vẫn lắng nghe như cũ, thỉnh thoảng quay đầu nhìn
nàng.
Nàng cười, sau đó cúi đầu xuống, nói: "Ta nghĩ ta
không hề hận hắn, chỉ là hắn đã đáp ứng ta, nhưng lại không làm được . .
."
"Hắn đáp ứng nàng, khi thành thân, sẽ dùng lồng
đèn lụa đỏ treo dài từ nhà nàng đến nhà hắn, có phải hay không?" Hắn bỗng
nhiên lên tiếng.
Nàng kinh ngạc ô lên một tiếng: "Huynh, làm sao
huynh biết?"
"Đây không phải chính là điều kiện của nàng với
ta sao." Hắn thản nhiên cười, "Có thể nàng không nhận ra, muội muội
của ta khi xuất giá, đèn lồng lụa đỏ cũng được treo từ Vân phủ đến Trình gia."
"Ra là vậy . . ." Nàng giật mình, chợt cười,
"Thì ra, thì ra không chỉ có ta . . . ta còn tưởng rằng, chỉ có ta mới
thích lồng đèn bằng lụa đỏ . . .">ười đến mức không thể ngừng lại, cười
đến nỗi nước mắt tí tách rơi xuống.
Hắn trầm mặc nhìn nàng, về sau mới thản nhiên nói:
"Có một số việc, dù sao cũng vẫn phải biết."
"Đúng!" Đột nhiên nàng dùng sức lau khô dòng
lệ, quay đầu mỉm cười với hắn, "Huynh nói đúng! Cho dù huynh không nói, ta
cũng sẽ biết!"
"Nếu đã biết, vậy thì nên dần dần quên đi."
Hắn đứng dậy kéo nàng, "Khi đã quên, sẽ tốt hơn."
Nàng ngoan ngoãn đứng dậy, khi đi theo phía sau hắn
thì bước chân bỗng nhiên chần chừ.
Đã quên? Thật sự có thể quên đi như vậy sao?
Nàng quay đầu lại, nhìn về phía ánh trăng, ánh sáng
nhàn nhạt lờ mờ, tựa như những hồi ức không hể xoá hết.