Nếu hắn cưới chính thất, có phải nàng sẽ không thể
tiếp tục ngồi bên cạnh hắn? Trong lúc nà>ì nhìn thấy Trình Lộc mà lúng túng
thì còn ai gắt gao giữ chặt lấy bàn tay nàng, còn ai gấp thức ăn cho nàng đây?
. . .
Cảm giác chua xót bất chợt nổi lên, đầu càng cúi thấp,
trước mắt dần dần mơ hồ.
Lão gia đột nhiên hỏi hắn: "Con thấy thế
nào?"
"Thế nào cũng được." Hắn cười nhạt,
"Nhưng con vừa cưới thiếp thất không lâu, qua vài ngày lại phải ra ngoài,
có thể thư thả một thời gian không, chờ sau này rồi hãy nói đi?"
Lão gia trầm ngâm: "Con nói cũng đúng, cứ như vậy
đi."
Lại có người phụ hoạ: "Đúng nha, với điều kiện
của thiếu gia, sợ rằng đại tiểu thư, cô nương nhà người ta còn phải tranh nhau
mà chen vào cửa ấy chứ?!"
Mọi người lại cười.
Hắn thật sự . . .không vội cưới chính thất sao?
Nàng đưa mắt trộm nhìn hắn, khoé mắt có hơi ươn ướt,
có phần nghi hoặc, lại có phần vui mừng.
Cảm giác đó khiến nàng không hiểu ra làm sao!
Thình lình hắn nghiêng mặt nhìn nàng: "Đang nghĩ
cái gì? Cơm dính cả lên mặt này!"
Nàng vẫn còn ngơ ngẩn, không kịp phản ứng, hắn đã vươn
tay đến, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau một chút trên khoé môi của nàng.
Chỉ một thoáng lại dài như cả một đời, ngón tay hắn
săn chắc, khi lướt qua nơi ấy lại như được thoa lên một lớp son nhàn nhạt, có
chút hồng hồng.
Mọi người cười rộ lên: "Thiếu gia và Thiếu phu
nhân là kiêm điệp tình thâm, hiện tại thiếu gia sao nỡ đành lòng cưới chính
thất đây!"
Hắn chỉ mỉm cười thản nhiên, ăn cơm như trước.
Đầu nàng ngày càng cúi thấp, không riêng gì khoé môi
mà nàng còn cảm thấy gương mặt đã muốn hồng đến nóng rực!