Tôi muốn nói chuyện riêng với Đông Phong nên chị quản lý xin phép ra ngoài rồi không quên đóng cửa lại. Tôi kéo chiếc ghế nhựa lại gần giường bệnh Đông Phong. Tôi không biết phải bắt đầu như thế nào. Muốn mở miệng nói tôi đã nghe hết mọi chuyện rồi nhưng không sao nói được. Đột nhiên Đông Phong lấy tay xoa đầu tôi rồi dịu dàng nói.
"Thật ra tôi làm như vậy là muốn em chú ý đến tôi. Tôi biết điều đó thật ngu xuẩn nhưng cứ nghĩ đến em là con người tôi trở nên ngu ngốc. Lần đầu gặp lại em sau bao nhiêu năm không rõ tung tích về em tôi đã không thể tin đây là sự thật. Và tôi đã cố ý muốn chêu chọc em để thu hút sự chú ý từ em, nhưng không ngờ nó lại khiến em ghét tôi." Đông Phong ngừng một lát sau đó nói tiếp."Em không nhớ ra tôi cũng không sao. Em không thích tôi cũng không sao nhưng tôi chỉ xin em một điều..."
Tôi bối rối nhìn hắn. Đôi mắt của hắn ánh lên những nỗi xót xa.
"Làm bạn với tôi nhé!"
Nghe xong năm từ này tâm trạng tôi cũng đỡ được hơn phần nào. Đúng vậy nếu không thể chấp nhận Đông Phong thì cũng có thể để hắn làm bạn. Dù sao tôi và hắn cũng từng quen biết nhau. Hơn nữa hắn lại ngốc nghếch dùng mọi cách để thu hút sự chú ý của tôi như vậy. Nếu không làm bạn với hắn chắc hắn sx dùng những cách ngu ngốc hơn mất.
Tôi nở nụ cười vui vẻ đáp."Thật ra tôi luôn muốn có một người anh trai. Nếu anh muốn thì tôi chấp nhận để anh làm anh trai của tôi."
Đây đều là những lời thật lòng. Từ nhỏ tôi luôn ao ước có một người anh trai luôn chăm sóc và bảo vệ tôi khỏi những đám bạn phiền phức và những kẻ hay bắt nạt tôi. Nhưng đó chỉ là mơ ước. Còn hiện tại nếu Đông Phong đồng ý thì điều ước đó sẽ trở thành hiện thực.
"Em để tôi làm anh trai của em?" Đông Phong thốt lên như kiểu là tôi đang đùa.
"Đúng vậy, anh bằng lòng chứ?"
Đông Phong đột nhiên ôm chặt tôi vào lòng. Tôi không đẩy hắn ra mà cứ để thế cho hắn ôm. Không biết tại sao tôi cũng thấy vui. Chắc tại có anh trai mới đây mà. Đột nhiên Đông Phong ho rất dữ dội. Tôi vội lấy cốc nước cho hắn rồi vỗ nhẹ lưng hắn.
"Không sao, cổ hỏng chẳng qua là vẫn còn đau. Em gái, từ giờ anh sẽ bảo vệ em."
Đông Phong vừa dứt lời khiến tôi cảm thấy khá buồn cười. Tôi muốn xem ảnh đế Đông Phong sẽ làm anh trai kiểu gì. Tôi rời khỏi phòng bệnh để cho Đông Phòng nghỉ ngơi. Vừa đóng cửa lại thì Chúc Vũ Huyền xuất hiện từ bao giờ, gương mặt có vẻ rất khó chịu. Tôi khó hiểu nhìn anh ta hỏi:
"Mặt anh bị sao vậy?"
Chúc Vũ Huyền không đáp lại câu hỏi của tôi mà kéo tôi ra bãi đỗ xe. Anh ta định ấn tôi vào trong xe thì bị tôi dùng lực đẩy người anh ta ra. Tôi vô cùng tức giận chỉnh lại quần áo xộc xệch trên người trằng mắt nhìn anh ta.
"Anh bị bệnh à?"
"Đúng tôi bị bệnh, là bệnh ghen đó. Sao cô để tên đó ôm hả?"
À thì ra là ghen. Tôi cố ý nở nụ cười chêu ngươi hắn. Tôi tiến lại gần Chúc Vũ Huyền chỉnh lại cà vạt cho anh ta. Chúc Vũ Huyền chau mày nhìn tôi nói."Đang làm gì vậy?"
"Chỉnh lại cà vạt cho anh đó." Tôi giả vờ ngây thơ đáp.
Chúc Vu Huyền nắm chặt lấy cổ tay tôi, tiếng của anh ta không lớn nhưng cũng đủ để người ngoài nghe thấy.
"Cô và cậu ta có quan hệ gì?"
"Ý anh là Đông Phong? Anh ấy là bạn của tôi, đồng thời cũng là anh trai. Sao vậy, anh thực sự đang ghen hả?" Tôi cố ý gián lại gần anh, chớp đôi mắt hỏi. Gương mặt của Chúc Vũ Huyền dần được thả lỏng. Cổ tay tôi cũng không còn thấy đau nữa. Tôi nhếch môi cười đầy khiêu khích. Định quay người bỏ đi thì bị Chúc Vũ Huyền tóm lại sau đó tôi cảm nhận được miệng mình đang bị anh ta xâm phạm. Tôi tròn mắt nhìn gương mặt của anh ta ở cự li gần nhất. Muốn đẩy anh ta ra những sức lực không đủ. Đôi môi của tôi bị anh ta đùa nghịch. Đến khi tôi cảm thấy hít thở khó khăn thì Chúc Vũ Huyền mới buông tôi ra.
Chúc Vũ Huyền áp bàn tay to lớn lên má tôi rồi dịu dàng nói:
"Từ giờ em là bạn gái tôi. Tôi không cho phép em để người khác ôm, đặc biệt là tên đại minh tinh đó. Nghe rõ chưa?" Lời của anh giống như là một lời mệnh lệnh không thể cãi.
Nụ hôn vừa rồi khiến tim tôi đập rất mạnh. Tôi chấn tĩnh lại bản thân. Chúc Vũ Huyền anh thật lợi hại, lại có thể khiến tôi mềm lòng với anh. Nhưng tôi rất sợ, sợ sẽ bị lợi dụng một lần nữa. Sợ bị người đàn ông mà tôi đã từng yêu thương lừa dối tôi.
"Anh thật lòng với tôi?" Tôi không muốn tình cảm của mình lại bị đùa bỡn nữa.
Chúc Vũ Huyền có phần ngỡ ngàng về câu hỏi của tôi nhưng sau đó anh liền mỉm cười ôm lấy tôi, đặt một nụ hôn lên trán tôi rồi nói."Đúng vậy anh thật lòng với em. Anh đã bị em cướp lấy trái tim này mất rồi."