"Vỹ Lam, trợ lý của cô đâu mà để cô một mình thế này?" Chị Lâm, thợ trang điểm cho bộ ảnh kì này tiến lại hỏi tôi. Tôi khoác chiếc balo lên người đáp:"Tiểu Mễ mấy hôm nay phải thi nên em cho cô ấy nghỉ vài hôm."
Chúng tôi cùng bước vào thang máy rồi lên tầng mười ba của khách sạn. Hiện tôi đang ở khách sạn Huyền Vũ, một trong những khách sạn nổi tiếng trong nước. Trong thang máy chỉ có chúng tôi. Tôi và chị Lâm cùng hợp tác với nhau nhiều lần lên cũng coi như là quen biết. Chị hỏi tôi rất nhiều điều, nào là khi nào thì tôi có bạn trai, sở thích của tôi là gì, và làm công việc này có thấy mệt mỏi không. Tôi cảm thấy rất mến chị ấy, và cũng rất ghen tị vì chị đã có riêng cho mình một tổ ấm hạnh phúc. Chẳng mấy chốc lên đến tầng mười ba. Tôi và chị Lâm từ phòng đối diện nhau lên rất vui mừng, vì lúc nào cảm thấy buồn chán thì có thể tâm sự với nhau.
Sắp xếp lại quần áo cho vào trong tủ, tôi đi tắm rửa rồi thay một chiếc váy suông màu trắng vô cùng thoải mái. Thang máy vừa mở ra thì tôi vô cùng ngạc nhiên vì người trong thang máy là Chúc Vũ Huyền. Hôm nay anh ta vận trên mình một bộ vest màu đen vừa vặn tôn lên dáng người cao dong dỏng và nét mắt càng kiên nghị. Chúc Vũ Huyền nhìn thấy tôi thì vô cùng ngạc nhiên, không biết có phải tâm linh tương thông không mà cả hai cùng chào:
"Không ngờ được gặp anh ở đây!"
"Không ngờ được gặp cô ở đây!"
Rồi cả hai đột nhiên bật cười. Chúc Vũ Huyền giữ thang máy cho tôi. Tôi hơi cảm thấy ngượng ngùng khi trong thang máy chỉ có hai người. Đột nhiên trong đầu lại nghĩ đến bữa ăn cơm và sẽ thẳng thắn nói ra thì hơi căng thẳng.
"Về bữa cơm tôi có thể trả anh bây giờ được không?"
Tôi không hề nhìn anh ta, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh ta đang chăm chú nhìn tôi.
"Nếu cô không bận thì cũng được."
Tôi cảm thấy thời gian như ngưng đọng, sau câu đáp của Chúc Vũ Huyền chúng tôi chẳng ai nói với ai câu nào. Miệng tôi luôn lẩm bẩm "sao mãi chẳng tới nơi thế?" thì tiếng 'ting' của thang máy vang lên. Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi bước ra khỏi thang máy dẫn anh ta tới nhà hàng ngay đối diện khách sạn.
Tôi tính sau khi gọi món xong thì sẽ vào thẳng vấn đề luôn nhưng tôi cứ chần chừ, lắp bắp mãi chẳng thốt ra một từ. Đây chính là lần đầu tôi tỏ ra lúng túng như vậy. Chúc Vũ Huyền vừa nhâm nhi tách trà vừa nhìn tôi không hề chớp mắt. Tôi cảm thấy hơi khó chịu khi bị nhìn như vậy lên lên tiếng:
"Anh có thể đừng nhìn tôi như vậy được không?"
Anh ta 'À.' một tiếng sau đó đặt tách trà xuống bàn, ánh mắt chuyển đi hướng khác. Tôi thầm liếc trộm anh ta lấy một cái, vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường.
Đợi sau khi đồ ăn được bê ra, nhân lúc Chúc Vũ Huyền đang ăn thì tôi mới dám lên tiếng:
"Có phải anh thích tôi không?"
Sau câu hỏi của tôi thì anh ta liền bị sặc uống hết cốc nước trong li. Tôi biết là câu hỏi của tôi có phần vô lý và chắc sẽ bị người ta gán mác là tự luyến nhưng mà tôi đang vô cùng tò mò. Nếu anh ta nói không thì tôi sẽ vô cùng thở phào nhưng đằng này anh ta lại còn gật đầu nói:
"Sao cô biết là tôi thích cô?"
Câu hỏi ngược lại này khiến tôi chết sững. Không phải chứ, anh ta thực sự thích mình sao? Tôi thừ người một lúc, Chúc Vũ Huyền huơ tay trước mặt tôi kéo tôi ra khỏi trong tình trạng hoảng loạn. Tại sao tôi lại hoảng loạn chứ?
"Khoan đã..." Tôi kéo tay anh ta ra. Rốt cuộc đây là trường hợp gì vậy? Tôi và anh ta tổng cộng gặp nhau mới có ba lần đâu đến mức chạm chân chạm tay như vậy. Lại còn nói thích tôi nữa chứ.
"Nhưng mà tôi không thích anh." Giọng nói vô cùng đều đều, từ chối.
Bị từ chối mà vẫn cười được đúng là khác người.
"Tôi biết, vì vậy tôi sẽ theo đuổi cô." Anh ta nhìn tôi với đôi mắt dịu dàng, giọng nói vô cùng tự tin
Tôi thích câu này của anh ta. Đây là tên đàn ông đầu tiên dám nói với tôi câu này. Tôi không hề cảm thấy khó chịu mà ngược lại còn rất hứng thú.
"Được, để tôi xem anh làm thế nào?" Tôi tiến sát lại gần anh ta, vô cùng thích thú. Chúc Vũ Huyền nhìn tôi với ánh mắt cười, môi bất giác nở nụ cười mê hoặc. Đột nhiên tôi cảm thấy con người này rất thú vị.