Lửa Lòng Nam Nữ

Chương 16



Editor: Melodysoyani.

Mễ Tiệp đã nghỉ ngơi ở nhà năm ngày vì chân bị thương, mỗi ngày đều lên mạng một chút, xem một ít tiểu thuyết, hoặc là pha một bình Thiết Quan Âm, ngồi sát ở dưới mặt đất bên cạnh cửa sổ, ngẩn người luyện tập nghệ thuật uống trà, chờ tên khốn kiếp ở cách vách đi làm về để đưa cơm cho cô.

Đương nhiên anh phải thực hiện nghĩa vụ này rồi. Mễ Tiệp oán hận nghĩ, anh ta hại mình thành như vậy, chỉ có thể nhảy tới nhảy lui như con ếch một chân ở nhà, vừa buồn cười lại vất vả, đến lông xanh cũng sắp dài ra rồi. Lúc này cô nới bắt đầu thấy kính nể những kiện tướng khiếm khuyết dùng một chân để bơi lội kia, dường như bọn họ rất dũng cảm á. Không biết Quách Bách Vĩ đã lấy từ đầu ra một cây quải trượng, nhưng mà Mễ Tiệp lại không chịu sử dụng, vì làm vậy sẽ tổn hại tới hình tượng rực rỡ của cô, dù cô chỉ có thể dùng một chân để nhảy đến khắp nơi, nhưng cô lại thích cố chấp như vậy.

Quách Bách Vĩ thấy cô nhảy tới nhảy lui, đã thở hồng hộc rồi nhưng Mễ Tiệp vẫn không chịu an ổn ngồi xuống, nên nói: “Chờ vết thương ở chân của cô tốt hơn rồi, thì đến lúc đó cô có thể nhảy thõa thích.”

Mễ Tiệp trợn trắng mắt, hừ lạnh một cái nhìn anh nói: “Đóng cái miệng quạ đen của anh lại đi, không nói lời nào không ai nói anh chết rồi đâu.”

“Làm sao lời vừa tới miệng cô thì lại bị thay đổi rồi, không phải là câm à, sao lại thành chết rồi hả?”

Mễ Tiệp cười lạnh nói: “Tôi xin phép không nói câm, mà nói chết đấy.”

Quách Bách Vĩ buồn cười sờ lỗ mũi một cái, có lúc anh thực có một cảm giác không nói nên lời với cô gái tên Mễ Tiệp này, có chút ngây thơ, cáu kỉnh như một đại tiểu thư, có đôi khi dáng vẻ thở phì phò tức giận của cô cũng rất đáng yêu, cô chưa bao giờ che giấu khuyết điểm của mình, dám nói dám làm, lòng ngay dạ thẳng, đặc biệt lại rất thích chê cười và châm chọc mình, anh thật không hiểu tại sao cái miệng nhỏ nhắn mê người kia lại có thể khạc ra nhiều lời nói độc ác như vậy nữa.

Nhìn Mễ Tiệp vừa nhảy, thì bộ ngực đặc biệt của phái nữ mãnh liệt phập phồng như sóng lớn, luôn khiến Quách Bách Vĩ nhìn mà miệng đắng lưỡi khô, cô lại không tự biết dùng lực để hô hấp, khiến cặp ngực đầy đặn cao ngất kia gần như sắp nứt vỡ khỏi cái vật cực kỳ nhỏ, là chiếc móc áo lót bằng vải bông trong bộ đồ yoga của cô. (Melody: -.- phải công nhận suy nghĩ của họ thật tông tắng)

Quách Bách Vĩ có vài lần đã nhìn tới ngây ngốc, bị Mễ Tiệp hung ác trừng một cái, mở miệng mắng: “Không biết xấu hổ, mau chạy về nhà anh đi.”

Quách Bách Vĩ lúng túng xoa xoa lỗ mũi, lộ vẻ tức giận nói: “Dáng vẻ kia của cô, không phải để cho người khác xem à? Bằng không thì cô ngồi đàng hoàng đi, để giảm bớt lo lắng cho người khác, tôi rất lo lắng nó đột nhiên bung ra thì sẽ làm tôi sợ tới nhảy dựng á.”

Mễ Tiệp xấu hổ đến nổi mắng liên tục: “Không biết xấu hổ không biết xấu hổ không biết xấu hổ. sắc lang, lưu manh, tên khốn kiếp…..”

Nghe những lời mắng chủ kia trên mặt Quách Bách không nén nổi tức giận, đảo tròn mắt lại bắt đầu bắt chéo hai chân lại rồi cười híp mắt, lảo đảo, giảo hoạt nói: “À, vẫn còn muốn chơi chiêu này hả, không linh nghiệm nữa đâu, cô muốn chọc giận tôi à, tôi xin phép không tức giận, không như nguyện vọng của cô rồi, tôi muốn chọc tức chết cô á.”

Anh không tức giận thì Mễ Tiệp sẽ tức giận, cô bắt đẩu cầm đồ lên để đập, ôm dép, gối, tạp chí, thậm chí là bình hoa. Nhìn Quách Bách Vĩ nhảy tới nhảy lui nhếch nhác tránh né như một con khỉ, sau cùng đành phải phẫn nộ và nhanh chóng rời khỏi, thì Mễ Tiệp mới vui vẻ cười gập cả lưng, nhưng sau khi cười xong mới phát hiện, căn phòng như bị cướp bóc này chỉ còn một mình cô nhảy tới nhảy lui để dẹp, thật sự là mất nhiều hơn được mà.

Bây giờ Mễ Tiệp mới nghĩ tới chuyện lúc bọn họ ở trong căn phòng này luôn biểu diễn cảnh anh nhảy tới nhảy lui, tôi nhảy lên nhảy xuống á, lập tức không tự chủ được bật cười, gẩn đây, bọn họ giống như đã si mê trò chơi nhảy tới nhảy lui này rồi vậy. Mễ Tiệp dần dần bị sự chu đáo và hài hước của Quách Bách Vĩ đánh bại, anh không còn là người có cái miệng đầy thô tục, vừa là tên khốn kiếp thô lỗ lại không lịch sự nữa, mà ngược lại, chuyện mỗi ngày cãi nhau với anh đã thành chuyện quan trọng nhất của Mễ Tiệp rồi, Quách Bách Vĩ thô trung hữu tế (thô tục mà lịch sự), có lúc bất thình lình nói: “Haiz cô đó, mau mang vớ vào đi, để giữ ấm.”

Cô thích dáng vẻ nháy mắt đùa giỡn như mình rất hư hỏng của Quách Bách Vĩ, thỉnh thoảng còn có những hành động muốn “Đánh lén”, quan hệ mập mờ của hai người như vậy làm Mễ Tiệp bị mê luyến, lúc cô vừa suy nghĩ tới tình hình đặc biệt khi đó của Quách Bách Vĩ thì nhẹ nhàng cười một tiếng, lúc anh tan làm đang đậu xe và chuẩn bị về nhà, thì lại đột nhiên bật tiếng còi báo động lên, đây là cách đặc biệt để anh thông báo việc mình đã về nhà, thấy anh mặc đồng phục xuống xe sau đó cười toét miệng với cô, thì đột nhiên trái tim của Mễ Tiệp lại nhảy dựng lên, đầu ngón tay kích động đến phát run. Có lúc anh đang giành hộp điều khiển TV với cô thì sẽ bị điện thoại khẩn cấp gọi đi, gần đến giờ đóng cửa mới xoay người cười hì hì nói với cô: “Chờ tôi trở lại sẽ thu dòn dùm cô.” Sau đó đưa mắt nhìn cô thật lâu mới xoay người rời đi, mà Mễ Tiệp nằm ở trên giường, chỉ sau khi nghe thấy tiếng mở của của anh thì mới an tâm đi vào giấc ngủ được.

Kể từ lúc Mễ Tiệp bị thương không thể đi lại thì đã bắt đầu tu dưỡng “sức nóng”, mà Quách Bách Vĩ cũng tự giác thực hiện “nghĩa vụ”, chăm lo việc ăn uống cho Mễ Tiệp, vì anh cảm thấy rất có lỗi với việc Mễ Tiệp bị thương, luôn cho rằng nếu như không phải mình đã hiểu lầm Mễ Tiệp, thì sẽ không thể phát sinh nhiểu chuyện như vậy rồi, khiến Mễ Tiệp không thể đi làm mà chỉ có thể bực tức ở nhà. Trong thời gian năm ngày ngẳn ngủi ở nơi này, thì ban ngày Quách Bách Vĩ phải đi làm, anh chỉ có thể cố giảm bớt những buổi tiệc xã giao, để mau chóng trở về nhà với Mễ Tiệp, dù bọn họ có cãi nhau thì đó cũng là đùa giỡn. Anh dần dần phát hiện thật ra Mễ Tiệp chỉ là cô gái có vẻ ngoài kiên cường nhưng nội tâm lại rất yếu đuối, miệng mà đã nói rồi thì sẽ không buông tha ai hết, nhưng trong lòng lại rất nhẹ dạ.

Mễ Tiệp khêu gợi, xinh đẹp, nên Quách Bách Vĩ thích dùng giọng nói mập mờ để trêu chọc cô, nhìn dáng vẻ đỏ mặt của cô khiến lòng anh có chút ngứa ngáy, cô gái nhỏ này vừa thông minh lại cố chấp, khiến anh mê muội. Hơn nữa Mễ Tiệp lại cực kỳ thích chưng diện, cô luôn có cách ăn mặc để mình thật đẹp đẽ xinh xắn, dù không có ai ở nhà thì cô cũng sẽ trang điểm thật đẹp, tỉ mỉ lại cẩn thận. Có lần Quách Bách Vĩ thấy lúc cô ăn cơm nước xong thì vội vàng tô son lên, liên hỏi: “Này, nếu một ngày cô không trang điểm, thì cô nói xem tôi có thể nhân ra cô hay không?”

“Anh không bị mù, sao lại không nhận ra được hả?” Mễ Tiệp vừa soi gương vừa ác độc nói.

“Nhưng mà….” Quách Bách Vĩ cố ý thở dài lắc đầu: “Nếu như sau khi cô tẩy trang rồi có đạo diễn mời cô diễn vai nữ chính cho bộ phim kinh dị nào đó, thì khi tôi xem tôi cũng sẽ bị mù thôi.”

Mễ Tiệp từ từ quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Quách Bách Vĩ, ánh mắt thắng tắp, giống như có thể xuyên qua người Quách Bách Vĩ và tới nơi khác vậy, nhìn đến nổi khiến người Quách Bách Vĩ lạnh run run: “Nhìn cái gì đấy? Chưa từng nhìn thấy chàng trai nào đẹp như thế này à?”

Mễ Tiệp không nhúc nhích, cũng không có nháy mắt một cái nào. Khiến Quách Bách Vĩ càng nhìn càng thấy kì lạ hơn, anh từ từ đưa tay ra quơ quơ ở trước mặt Mễ Tiệp: “Tức giận tới phát ngốc rồi à?”

Người phụ nữ nọ như đang định thân thuật vậy.

Quách Bách Vĩ cười hì hì nói: “Lại muốn dùng chiêu gì đây? Đang ngấm ngầm mưu tính hảm hại tôi phải không?”

Mễ Tiệp giống như lão tăng đang ngồi thiền vậy, không hề nhúc nhích.

Quách Bách Vĩ có chút há hốc mồm, nghĩ thầm, người phụ nữ này rất hay nóng nảy, không phải tức quá chết luôn rồi chứ? Anh vừa cúi người xuống chống lại ánh mắt của Mễ Tiệp, thì đột nhiên Mễ Tiệp lại cử động, chẳng những tay di chuyển tới kéo cổ áo của anh, mà miệng cũng di chuyển, mở to cái miệng vừa bôi son như chậu máu: “Á” một tiếng, lập tức gặm lên mặt Quách Bách Vĩ.

Quách Bách Vĩ sợ tới mức cũng “Á” một tiếng khiển trách, giãy giụa lung tung để tránh khó hàm răng của cô, Mễ Tiệp trái một hớp, phải một hớp, giống như là quyết tâm muốn cắn lên mặt của anh, gương mặt nhỏ hung tợn kia lại làm Quách Bách Vĩ hoảng sợ, liều mạng giãy giụa chạy trốn trên ghế salon. Mễ Tiệp nhảy một chân lên, mắt trợn trắng, đưa hay tay về phía Quách Bách Vĩ, dùng giọng điệu nhẹ nhàng run rẩy nói: “…….Họ Quách kia, nạp mạng đi…..”

Quách Bách Vĩ cười đến đau bụng, cố ý để Mễ Tiệp nhảy tới bắt anh, cô vừa liều mạng chạy tới bắt anh vừa ác độc nói: “Họ Quách kia, hôm nay tôi muốn uống máu anh, ăn thịt anh, còn muốn nghiền xương của anh thành tro nữa.”

Quách Bách Vĩ phối hợp lộ ra vẻ mặt sợ hãi, run giọng nói: “Nữ hiệp à, máu của tôi uống không ngon đâu, thị cũng không ăn được, nhưng mà trên người tôi có một chỗ ăn rất ngon đó, cô có muốn thử không?”

Mễ Tiệp trố mắt nghĩ thầm, đây là kịch bản gì? Ngây ngốc hỏi: “Chỗ nào ăn ngon hả?”

Quách Bách Vĩ không nói lời nào lè lưỡi.

Mễ Tiệp quẫn bách đỏ mặt lên một chưởng đẩy anh ra: “Lưỡi rất nhỏ, không cần.”

Quách Bách Vĩ théo tác dụng của lực đạo mà té lên ghế salon, cũng thuận thế ôm hông của Mễ Tiệp, khiến cô kinh hô sau đó té nhào trên người mình. Anh vừa định ôm Mễ Tiệp, nhưng Mễ Tiệp lại cực kỳ không biết lãng mạng, không ngừng réo “Ôi nha ôi nha”, thì ra là chân bị thương của cô trúng vào ghế sopha rồi. Hầm hực đỡ Mễ Tiệp dậy, trong lòng oán thầm, mẹ nó, thật là mất hứng mà.

Mễ Tiệp mềm nhũn, bộ ngực đầy đặn của cô đè ở trước ngực của Quách Bách Vĩ khiến cho Quách Bách Vĩ có chút ý loạn tình mê, chỉ hận không thể lập tức lột chiếc áo Tiển Miên chướng mắt kia ra, sau đó, tận tình vân vê, chỉ nhìn thôi cũng biết được xúc cảm kia không phải loại tuyệt diệu bình thường rồi.( -.-“) Nằm ở trên chiếc bàn tròng phòng làm việc, trong đầu của Quách Bách Vĩ đầy hình ảnh cái miệng nhỏ hơi cong lên của Mễ Tiệp khi tức giận, còn có một chút nhảy nhót kia đã dụ hoặc lồng ngực của anh. Dụi mắt, nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay một chút, sắp tan làm rồi, nhưng đóng tài liệu chất đống như cái núi nhỏ kia vẫn không thể hấp dẫn sự chú ý của anh, lòng chỉ nghĩ, tối nay ăn cái gì đây?

Mắt thấy lập tức có thể về nhà rồi, thì Cương Nha lại đẩy cánh cửa phòng làm việc ra, sắc mặt vui vẻ vào nói: “Đội trưởng Quách, có manh mối rồi.”

Nhưng Quách Bách Vĩ lại không có loại vui vẻ như Cương Nha được, ở trong lòng mắng một tiếng, mới nói: “Tìm được người rồi hả?”

“Dạ, rất hao phí sức lực đó, người vừa mới được dẫn về, đang chuẩn bị thẩm vấn đây.”

Quách Bách Vĩ nhắm mắt lại xoa xoa huyệt thái dương: “Dẫn tới phòng thẩm vấn đi, tôi sẽ lập tức qua đó.”

“Vâng.”

Cương Nha nhận lệnh vội vã rời đi, Quách Bách Vĩ mới cầm điện thoại trong phòng làm việc lên, gọi vào số điện thoại nhà của Mễ Tiệp, sau khi vang lên vài tiếng thì Mễ Tiệp bắt máy.

“Ai?”

“Là tôi, Quách Bách Vĩ.”

“……Anh đã sắp tan làm rồi còn gọi điện thoại làm gì? Còn nữa, sao anh lại không gọi vào số di động của tôi vậy? Đáng chết, để tôi giật mình tới bắt điện thoại nhà.”

Quách Bách Vĩ cúi đầu khẽ cười, nghĩ tới dáng vẻ nhảy dựng của Mễ Tiệp, còn có cảnh nơi đẫy đà mà anh thèm muốn nhỏ dãi kia cũng nhảy theo, thì cảm xúc khó chịu khi bị Cương Nha quấy rầy kia bống chốc không cánh mà bay.

“Bây giờ tôi đã bắt được một nghi phạm rồi, tôi phải tự tra hỏi, nên có thể sẽ tan làm trễ một chút, nếu cô đói bụng thì có thể lấy điện thoại ở trên tủ giày để gọi mua đồ ăn bên ngoài, tùy tiện ăn trước một ít để lót dạ đi, khi tôi về sẽ tới siêu thị mua một ít thịt bò bít tết, buổi tối sẽ làm thịt bò bít tết tẩm rượu đỏ cho cô ăn, được không?”

“…..Tôi nghe đến sắp chảy nước miếng rồi, anh có thể nhanh lên một chút được hay không?”

Quách Bách Vĩ cảm thấy ngực tràn đầy vui vẻ, anh thích cảm giác như thế này, giống như cảm giác người chồng dụ dỗ người vợ yêu quý đang đợi ở nhà vậy, ý nghĩ này khiến cho giọng của anh cũng trở nên dịu dàng theo: “Ừ, tôi sẽ cố mà, chờ tôi về nha.”

Mễ Tiệp để điện thoại xuống, hơi giật mình cười khúc khích ở trên ghế sa lon, giọng Quách Bách Vĩ dịu dàng như vậy, như mưa bụi liên tục trong mùa xuân vậy, ẩm ướt, đến nổi khiến người của cô cũng mềm nhũn, say say. Lúc này đột nhiên Mễ Tiệp lại nghĩ, một người phụ nữ chờ một người đàn ông về nhà, cảm giác này, vừa ngọt ngào lại đang mong đợi.

~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.