Lửa Lòng Nam Nữ

Chương 55: Chương kết



Mễ Tiệp nhìn chằm chằm cửa sắp bị mở ra, từ từ ôm sát anh Khoan trong ngực, tựa như muốn anh Khoan cho cô dũng khí, đáng tiếc người trong ngực đã sớm không còn hơi thở, ngay cả thân thể cũng đã dần dần lạnh đi, trong phòng nhỏ đột nhiên trở nên rất nóng bức, ngoài cửa sổ bị bịt kín truyền đến tiếng sấm ầm ầm, chính xác là một thời tiết giết người vứt xác rất tốt. lqd

Mễ Tiệp bắt đầu chảy mồ hôi, trên trán từng giọt mồ hôi hột giống như con kiến bò dọc theo gương mặt của cô, trên cửa truyền đến âm thanh một vật nặng đập lên, giống như là nện ở tim của cô, trong tai cô rõ ràng nghe được hai hàm răng va chạm phát ra âm thanh “lộp cộp”, nhưng loại này rõ ràng càng làm cho cô khổ sở, cô cầu nguyện mình giờ phút này có thể ngất đi, nếu như tỉnh lại lần nữa phát hiện mình đã ở trong Địa ngục, đây chẳng phải là một loại giải thoát? Nhưng cố tình cô rất tỉnh táo, trong phòng ánh sáng cũng không tốt, Mễ Tiệp lại cúi đầu nhìn qua anh Khoan trong ngực, bên trên khóe môi còn có vết máu, cô lại giơ tay lên nắm váy của mình lau sạch sẽ chút máu kia, dán sát mặt mình ở trên trán lạnh như băng của anh Khoan, nhắm mắt lại yên lặng chờ tử vong hoặc là hành hạ tới.

Cô đã tuyệt vọng, mặc dù cô biết nơi này là một lò than bị bỏ hoang, nhưng không biết địa thế cụ thể của nơi này, đã không có người có thể giống như anh Khoan tới cứu cô, ngay cả Quách Bách Vĩ cũng không thể, anh rất có thể còn đang chờ, chờ tin dữ của cô.

Nghĩ đến Quách Bách Vĩ, Mễ Tiệp lại chảy nước mắt, thật tốt, cô nghĩ, vốn là cô vẫn cầu nguyện chỉ cần Quách Bách Vĩ thật tốt, muốn cô chết đi cô đều nguyện ý, lại là một câu thành sấm, người đàn ông trong ngực vì yêu cô mà dâng mạng, mà cô lại vì yêu đàn ông mà tình nguyện đi tìm chết, anh Khoan vì cô mà chết vẫn làm cô kinh hồn bạt vía, châm chọc cỡ nào.

Cô còn ngớ khi còn bé, anh trai chị gái cõng cô lên trấn trên chơi đùa, sau luôn là nhóm em trai em gái của cô, còn có cha Mễ rống giận muốn cô cút đi, tuổi thơ, chuyện cũ, ngay cả nghèo nàn leng keng vang lên ngày ấy bây giờ nhớ lại mới phát hiện đều là ngọt ngào như vậy, thì ra trước đây cô hạnh phúc như vậy, nhưng tại sao cố tình tới khi sắp phải chết cô mới phát hiện ra.

Cửa, cuối cùng cũng bị mở ra, cái bàn đè ở phía sau cửa chẳng có tác dụng gì, theo cửa bị đá mở cái bàn đập vào một bên vách tường rít lên, ánh sáng từ cửa rọi vào, Mễ Tiệp giữ lại nước mắt nheo mắt lại.

Xông tới có bốn năm người, mỗi người trong tay đều có một thanh súng đen nhánh, đi tuốt ở đằng trước là Phó Kính Đường, hắn chẳng những máu me khắp người còn có khuôn mặt ác độc, hắn xông tới đẩy Mễ Tiệp ra bắt được cổ áo anh Khoan liều mạng úp hiếp còn rống lên thảm thiết: “Mày con mẹ nó mở mắt ra, hàng của ông đâu rồi, tiền đâu? Nói chuyện!”

Mễ Tiệp ngồi chồm hổm run lẩy bẩy, hiện tại cô bị sợ hãi chờ chết hành hạ, một lòng mau chóng muốn chết, như vậy còn có thể ít chịu tội một chút, cô khẽ cắn răng, chảy nước mắt nhẹ nhàng nói: “Anh ta không nói được nữa, anh ta đã chết.”

Phó Kính Đường giống như mới phát hiện sự tồn tại của cô, “Đông” bỏ lại thi thể anh Khoan, vung một cái tát vào Mễ Tiệp, nặng nề tát lên mặt Mễ Tiệp, trong miệng mắng: “Tiểu tiện nhân, tìm đường chết sao?” Nói xong nâng súng chĩa vào mi tâm của Mễ Tiệp, trên tay áo Phó Kính Đường mang theo máu tanh xộc vào trong lỗ mũi Mễ Tiệp, Mễ Tiệp nghe được một âm thanh “Khạc” nhẹ nhàng vang lên, cô hiểu chốt an toàn mở ra, đạn sẽ bắn ra ngoài, từ từ nhắm mắt lại, lại có nhiều nước mắt và mồ hôi lạnh hơn chảy xuống, đột nhiên dạ dày co rút một hồi ghê tởm không cách nào át chế xông ra cổ họng, một tiếng “nôn” thiếu chút nữa ngay cả mật cũng phun ra, cùng với một ngày một đêm cô chưa từng ăn một chút gì, cô trừ sợ hãi còn có đói bụng và mệt mỏi, loại hành hạ không phải người này để cho cô không có bất kỳ năng lực muốn sống nào, chỉ cầu Phó Kính Đường xem ở phân thượng ông trời nhanh chóng nổ súng, có lúc, chết cũng là một loại giải thoát hạnh phúc.

Nhưng Phó Kính Đường cũng không như cô mong muốn, hắn chống súng vào mi tâm của Mễ Tiệp bức bách cô ngẩng đầu lên hung tợn hỏi “Chỗ hàng kia của tao đâu? Tiền đâu? Nói ra tạm tha cho mày một mạng.”

Mễ Tiệp giơ tay lên xoa xoa khóe môi, bình tĩnh nói: “Tôi không biết.” Nếu dù sao cũng chết, sao còn phải để cho hắn hài lòng?

Phó Kính Đường lại đánh thêm một bạt tai nữa, Mễ Tiệp đau đớn nằm trên mặt đất, một giây kế tiếp tóc bị người túm được, bị ép buộc ngẩng đầu lên, cô chảy nước mắt há to miệng thở, bên tai nghe ra tiếng hít thở thô trọng của đàn ông, giọng hắn căm hận nói: “Con mẹ mày, tưởng ông là tử quỷ anh Khoan nên bầm thây vạn đoạn kia sao? Ông sẽ không thương hương tiếc ngọc như thế, bọn họ xem mày là miếng ngọc, tao nhổ vào! Ông giết chết mày dễ dàng như bóp chết một con kiến, Lattice, họ Quách kia ngày ngày nhìn chằm chằm ông để cho ông có tiền cũng không thể kiếm, hôm nay sẽ lấy mày khai đao hả giận một chút!” Nói xong lôi tóc Mễ Tiệp xách cô lên như xách con gà con một dạng, một phen vứt xuống trong phòng nói: “Các anh em, cái con điếm ranh này thiếu dạy dỗ, hôm nay chúng mày hãy dạy dỗ nó cho thật tốt.”

Những lời này của hắn nghe vào trong tai Mễ Tiệp giống như sấm sét giữa trời quang, Mễ Tiệp hoảng sợ muốn giãy giụa đứng dậy, trong ý niệm muốn chết của cô không bao gồm bị lăng nhục tới chết, đã có người cười gằn tiến lên, không để ý cô vùng vẫy giãy chết lật quần áo của cô lên, mà cô liều chết đá đạp lung tung hai chân đã bị người đàn ông đóđè ở phía dưới, Mễ Tiệp gào khóc cào mặt của người kia, lại bị người hung hăng đánh một bạt tai làm cho cả người mất hết sức lực, hai tay của cô bị đặt ở đỉnh đầu trên mặt đất, đau đớn như róc xương mang đến kinh hãi khắp người.

Một loại hít thở không thông, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, tuyệt vọng, vô dụng ùn ùn kéo đến, vốn cô muốn cầu chết nhanh, đáng tiếc có lúc muốn lẳng lặng chết đi thậm chí so lẳng lặng còn sống còn khó khăn hơn, người đàn ông kia đã xé rách quần lót của cô, cũng bắt đầu cởi quần ra, Mễ Tiệp nghe được tiếng vang khi đầu dây lưng va chạm với mặt đất, trong dầu của cô đột nhiên chợt hiện lên gương mặt của Quách Bách Vĩ, cô bắt đầu đong đưa thân thể như người điên không để cho người đàn ông trên người kia được như ý, lớn tiếng gào khóc. Quách Bách Vĩ Quách Bách Vĩ, anh đang ở đâu, sao ânhkhông tới cứu em......

Sự điên cuồng của cô dẫn phát thú tính của người đàn ông kia, hắn ta cười gằn dùng tính khí kiên đĩnh bắt đầu thanhhuung đụng chạm bắp đùi của cô, đang lúc Mễ Tiệp tuyệt vọng kêu tên tuổi Quách Bách Vĩ thì trong hành lang chợt truyền đến một trận tiếng vang thủy tinh vỡ vụn, có người thét lên: “Có cảnh sát a, cảnh sát tới rồi, chạy mau đi......” Sau đó chính là tiếng chạy bộ đi xa.

Người đàn ông đột nhiên cứng đờ, ngừng lại động tác ở trên người Mễ Tiệp, mà đồng bọn của hắn ta đã bắt đầu hốt hoảng xông ra khỏi cửa phòng, ngay cả Phó Kính Đường cũng là “Thao” một tiếng tông cửa xông ra, người đàn ông kia nhanh chóng đứng dậy nhấc quần lên, ngay cả thắt lưng cũng không cần nhặt hoảng hốt chạy trốn, dù hắn ta hung ác hơn nữa nhưng nghe hai chữ “Cảnh sát”, vẫn giống như Tôn Ngộ Không nghe thấy Kim Cô Chú, sợ muốn chết.

Mễ Tiệp cuối cùng tránh được một kiếp chảy nước mắt run tay nâng quần lót lên, lật người bò tới góc tường, nhưng đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng mèo kêu, cả kinh đến mức tê dại da đầu, cái này dĩ nhiên không phải thật sự là tiếng mèo kêu, cô núp ở góc tường, nhìn về phía cửa, lại nghe thấy một âm thanh thiếu niên lại nhỏ giọng nói: “Người tốt, "vừng ơi mở ra"?”

Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, lại lần nữa nhìn thấy Bảo gia đơn thuần đối với Mễ Tiệp mà nói nhất định chính là thiên sứ, cô nghẹn ngào nhỏ giọng nói: “Bảo gia? Là cậu sao?”

Ngoài cửa xuất hiện gương mặt cười hì hì, Bảo gia đưa một tay ra lắc lắc với cô nói: “Hi, người tốt, bại hoại bị tôi đánh chạy, ha ha.” Mễ Tiệp cắn môi khóc vươn tay với Bảo gia: “Mau tới, mau tới.”

Bảo gia như con thỏ nhỏ một dạng nhảy đến trước mặt Mễ Tiệp, cúi người xuống cười hì hì nói: “Bại hoại đều sợ cảnh sát, người tốt không sợ chúng ta cùng chơi?”

Mễ Tiệp mới vừa gật đầu một cái lại nghe thấy một hồi tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa, vẫn là Phó Kính Đường phát giác bị lừa đi mà quay lại, hắn vừa vào nhà nhìn thấy Bảo gia lập tức mở miệng mắng to: “Tiểu súc sinh, hôm nay ông đây không thể không đánh chết mày.” Nói xong lập tức một phen kéo lỗ tai Bảo gia đứng lên đánh, Bảo gia vẫn là một cây gai trong lòng hắn, hắn luôn không nghĩ ra, giống như hắn là một người đàn ông thông minh, khí phái vương giả, ngạo thị quần hùng, sao lại sinh ra một đứa con ngu ngốc như thế, đặc biệt là lúc nghe thấy Bảo gia gọi Đức thúc là “Cha”, mà người phụ nữ hắn yêu lại không thể không ngủ bên cạnh tên đầu heo kia, hắn vừa ghen ghét vừa bi ai, chỉ vì hắn thế nhưng khoogn bằng người, tất cả thuộc về hắn đều bị người khác chiếm đoạt, nhiều năm trăm phương ngàn kế đoạt quyền, chẳng những không thỏa mãn dã tâm của hắn, ngược lại để cho hắn oán trời trách đất, đứa con trai này nhìn như ngu ngốc nhưng khắp nơi cùng hắn đối nghịch, luôn dùng danh tiếng Đức thúc kích thích hắn, đố kỵ, oán hận giống như là từng cây một chông mọc rể nảy mầm trong lòng hắn, hắn đem tất cả lửa giận lần lượt phát tiết ở trên người Bảo gia, sự tồn tại của Bảo gia vô cùng châm chọc thần kinh của hắn, không có lúc nào không nhắc nhở hắn làm người thất bại.

Mễ Tiệp kêu khẽ một tiếng muốn đứng dậy, Bảo gia đã bị Phó Kính Đường đạp đánh cho nằm trên mặt đất, cậu ta gào khóc muốn thoát khỏi, bất đắc dĩ lần này Phó Kính Đường hẳn là quyết tâm muốn đánh cậu ta cho đến chết, hai tay của cậu ta lung tung lay qua lại trên mặt đất, lại đột nhiên mò tới cây súng mà người đàn ông lqd muốn mạnh mẽ cưỡng gian Mễ Tiệp vứt lại, thiếu niên chỉ vì không muốn bị đau đớn đến nỗi người thường không chịu nổi, gào khóc giơ súng lên nhắm mắt lại đè xuống chốt an toàn lập tức bắn mấy phát!

Phó Kính Đường bị bắn trúng, mấy phát này toàn bộ bắn vào trên ngực của hắn, hắn tới chết cũng không thể tin được con hắn lại có thể cầm súng bắn chết hắn, thời điểm hắn ngã xuống mắt còn không nhắm lại, Bảo gia cũng là đã ngây ngốc, cậu ta không hề kêu khóc nữa, chỉ là lẩm bẩm nói: “Tôi bắn súng rồi hả? Tôi giết người?”

Mễ Tiệp bị đột biến này làm cả kinh quên mất sợ hãi, Bảo gia một phen hất súng ra bò về phía cô, trong miệng rít lên: “Tôi giết người rồi, tôi giết người rồi......”

Mễ Tiệp ôm thân thể co rúm lại run rẩy của Bảo gia thật chặt nghẹn ngào nói: “Đừng nhìn, đừng nhìn.”

Bảo gia đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mễ Tiệp nói: “Hắn là bại hoại? Hắn luôn đánh tôi, hắn là bại hoại, hắn là bại hoại!”

Mễ Tiệp khóc gật đầu, Phó Kính Đường là cha ruột của cậu ta, nhưng cô không thể nói, không đành lòng nói cũng không muốn nói, số phận của Bảo gia đã quá khổ, cậu ta ngây ngốc ngơ ngác cái gì cũng không biết chẳng phải cũng là một loại giải thoát? Đây vốn chính là Phó Kính Đường tự mình trồng quả xấu.

Người đáng chết cũng đã chết đi, nên chảy máu cũng đều chảy hết, bên ngoài vẫn còn mưa, còn có sấm sét, tất cả yêu hận tình thù ân oán bí mật đều trong nháy mắt này đột nhiên kết thúc, Mễ Tiệp trong thời gian một ngày một đêm ngắn ngủi đã trải qua từ sống đến chết, lại từ chết đến sống, biến đổi quá lớn, hiện tại cả người cũng đã mệt lả, cô vô lực đứng lên rời đi cái gian phòng tràn đầy mùi vị tử vong này, một tiếng sét đùng đoàn y hệt tiếng súng đi qua, đột nhiên nghe được âm thanh tiếng còi cảnh mơ hồ, cô vừa cẩn thận lắng tai nghe, tiếng còi cảnh sát càng ngày càng gần vang dội toàn bộ thế giới.

Trên ti vi cũng diễn như vậy, thời điểm hắc bang hỏa bính khắp nơi máu chảy thành sông, đột nhiên cảnh sát xuất hiện như thiên binh phủ xuống bận rộn dò xét hiện trường, mỉm cười lấy đủ loại đầu mối phí công đem cảnh tượng lúc đó tái hiện, dùng đến cái này để biểu hiện bọn họ là cơ trí thông minh dường nào......

Trên ti vi cũng là diễn như vậy, khi con tin bị ép buộc tới chết đột nhiên nhìn thấy cảnh sát giống như thiên binh đáng yêu, khóc lóc nức nở bọn họ dũng mãnh cơ trí, khắp nơi đều là vui sướng, nhưng bây giờ Mễ Tiệp lại cảm thấy một cảm giác tức giận không cách nào nói rõ dâng trào, một hơi nghẹn ở phía sau lên không nổi lại có thể tức giận hôn mê bất tỉnh.

Thời điểm Mễ Tiệp mở mắt lần nữa, đã là xế chiều ngày hôm sau, cô nằm ở trên giường, có ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, sáng rõ làm cô hoa mắt, cô cau mày nhìn khắp nơi một chút, khắp nơi đều là màu trắng, trên tay của cô còn có kim truyền nước, cô thở phào một hơi, không phải địa ngục, là bệnh viện.

Trên tủ đầu giường bày giỏ trái cây, còn có một hộp giữ nhiệt inox phát sáng, cô nhận ra, đó là hợp giữ nhiệt lần đầu tiên cô mang cho Quách Bách Vĩ lúc anh ở bệnh viện, vẫn đặt ở trong nhà Quách Bách Vĩ không lấy lại, nhưng hiện tại phòng bệnh đơn này trừ chính cô ra cũng không có người khác.

Ngoài cửa truyền tới một giọng nói của phụ nữ, đang hỏi y tá lọ nước biển đang truyền có phải chai cuối cùng hay không, sau đó cửa bị đẩy ra, đi vào là Tiểu Hồng, cô ấy vừa nhìn thấy Mễ Tiệp đã tỉnh lập tức nhào tới, kích động cầm lấy tay cô bắt đầu vừa khóc, vừa nói: “Chị Mễ, chị tỉnh rồi, thật sự làm em sợ muốn chết.”

Đôi mắt Mễ Tiệp hồng hồng, nắm thật chặt tay Tiểu Hồng, nghẹn ngào nói: “Tiểu Hồng, anh Khoan chết rồi.”

Tiểu Hồng không ngoài ý muốn, chảy nước mắt gật gật đầu mà nói: “Em biết rõ, anh rể đã nói với em...... Em cho người mua một khu đất tốt, chị hãy yên tâm đi, nha.”

Mễ Tiệp gật đầu một cái, lại hỏi: “Anh ấy đâu?”

Tiểu Hồng giúp cô lau lau nước mắt: “Canh giữ từ nửa đêm tới hiện tại, mới đi ra nói là hút điếu thuốc...... Có chỗ nào không thoải mái à? Em đi gọi bác sĩ.”

Mễ Tiệp nhẹ nhàng lắc đầu một cái, Tiểu Hồng còn nói: “Chị, chị không biết anh rể gấp thành cái dạng gì đâu, mấy ngày nay không ăn không uống, cả người gầy đi một vòng lớn.” Nói xong lại bắt đầu khóc, nghẹn ngào vuốt mặt của Mễ Tiệp: “Chị, chị mang thai chị biết không.”

Mễ Tiệp mở to mắt bình tĩnh nhìn Tiểu Hồng, rất lâu mới dẩu môi nhẹ giọng hỏi: “Thật?”

“Vâng...... Chị nếu có mệnh hệ gì thì phải làm thế nào, anh rể sắp điên rồi, thế nhưng cầm súng ép thằng nhóc Lộ Siêu kia hỏi chuyện Tiểu Đao Hội, mới tìm được chị...... Chị, bọn họ là vì tiền kia phải hay không? Em biết ngay khẳng định sớm muộn gì cho ra chuyện, em thật sự là bị hù chết......”

“Ai là Lộ Siêu?”

“Hình trinh ngũ đại đội trưởng, có mờ ám với Tiểu Đao Hội, bị anh rể phát hiện lập tức...... Ai, làm sao chị lại dậy?”

“Chị đi xem Quách Bách Vĩ một chút.”

“Anh rể nói đi hút thuốc lá, lập tức trở lại, chị gấp cái gì a, còn chưa truyền nước xong đấy.”

Mễ Tiệp không còn kiên nhẫn chờ truyền nước xong, cô muốn lập tức nhìn thấy Quách Bách Vĩ, một phen nhổ hết kim tiêm, chân trần xuống giường.

Tiểu Hồng vội vàng đỡ cô, đi dép giúp cô, tùy ý cô bám ở trên người mình một đường đi tìm Quách Bách Vĩ, cuối cùng tìm được Quách Bách Vĩ ở hoa viên nhỏ trong bệnh viện, anh ngồi ở trên băng đá trong hoa viên, dựa người trên một cây cột đá, vừa nhìn tốp năm tốp ba người mặc đồng phục bệnh nhân vừa hút thuốc lá, trong tay cầm một chiếc điện thoại di động đùa nghịch đổi tới đổi lui, dưới chân đều là tàn thuốc, vẻ mặt lười biếng vừa giống như đang phơi nắng lại tựa như tâm sự nặng nề.

Tiểu Hồng đỡ Mễ Tiệp tới một bên một thân cây lặng lẽ nhìn Quách Bách Vĩ, cái mũi của cô đau xót, giơ tay lau nước mắt, sau đó lặng lẽ xoay người đi mất.

Mễ Tiệp đứng ở bên cây si ngốc nhìn Quách Bách Vĩ cách đó không xa đang nhận một cú điện thoại, thời gian nói rất lâu, anh vứt bỏ điếu thuốc thứ hai, dùng chân dập tắt, vỗ vỗ tro thuốc lá rơi trên đồng phục, cúp điện thoại đứng lên. Tâm Mễ Tiệp theo động tác xoay người của anh cấp tốc nhảy lên, Quách Bách Vĩ không ngẩng đầu lên lại đốt một điếu thuốc, hút một hơi lớn nhả ra khói mù, mới đi tới phía Mễ Tiệp, chỉ đi một bước lập tức dừng lại, điếu thuốc ngậm ở khóe môi kia rơi trên mặt đất.

Quách Bách Vĩ dùng cặp mắt đã hãm sâu vào trong hốc mắt lại sáng lên như cũ kia chăm chú nhìn chằm chằm Mễ Tiệp, dần dần khóe môi hiện lên một cái mỉm cười, mỉm cười lại dần dần mở rộng, cả khuôn mặt đột nhiên sinh động, anh cười bước nhanh đi về phía Mễ Tiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.