La Tâm Di gọi cho Mộ Vân Triệt để nói cô cùng La Lệ ra ngoài một chút nhưng không thể liên lạc được, cô đành để lại lời nhắn cho anh.
“Vân! Chị La Lệ kêu em ra ngoài uống với chị ấy ly nước. Anh nói mọi chuyện đã giải quyết tức là em có thể cùng chị ấy ra ngoài đúng không?”
Đợi một lúc vẫn không thấy hồi âm, La Tâm Di đành đi với La Lệ. Chị mà sinh khí nhất định sẽ đánh cô. Cô phải ngoan ngoãn không chọc chị giận.
Mộ Vân Triệt đến công ty rồi mới phát hiện ra điện thoại hết pin tắt máy. Vừa sạc lên, nhận được lời nhắn của Tâm Di, anh như phát điên chạy về nhà nhưng đã muộn. La Tâm Di đã đi với La Lệ. Mộ Vân Triệt không hiểu nỗi, bằng La Lệ bây giờ không thể nào tự tay bắt cóc Tâm Di được, cô ta đang bị truy nã. Trừ khi cô ta có đồng bọn. Nhưng người đó là ai chứ?
Gọi cho cảnh sát, rồi báo tin cho Bạch Diễm. Bạch Diễm không thể không cảm thán:
“Cô vợ nhỏ của cậu có duyên với hai chữ bắt cóc này quá nha. Tại sao cậu gây họa, mà người hứng chịu luôn là cô ấy chứ?”
“Đừng có ở đó nói mát! Mau huy động quan hệ của cậu với cục cảnh sát giúp tôi đi!”
Lòng Mộ Vân Triệt như lửa đốt. La Lệ không như Hoằng Lâm, cô ta nhất định không bỏ qua cho Tâm Di. Trong một nhà kho tối tăm cũ nát, La Tâm Di bị trói nằm trên mặt đất. Cánh cửa cũ nát của nhà kho bị mở ra, ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến La Tâm Di nheo mắt lại vì đau.
“Em gái! Tỉnh rồi sao?” La Lệ ác ý cười rộ lên.
“Chị! Chị làm gì vậy? Sao lại trói em?”
“Làm gì à? Giết chết mày! Mày là đồ sao chổi! Vừa ra đời đã hại chết mẹ mày, còn làm cha mày bệnh chết. Thứ ngu ngốc xấu xí như mày lại dám giành Triệt với tao à?”
“Cái đồ xấu xí không có học thức như mày! Đồ hồ ly tinh! Mày dụ dỗ Mộ tổng làm nhà ta phá sản, tao nhất định làm mày sống không được, chết cũng không xong.” Người phụ nữ sau lưng La Lệ đột nhiên lên tiếng.
“Cô là ai?”
“Mày còn nhớ người trong bữa tiệc vì mày mà bị cha đánh một bạt tai không? Là tao, Mạc Chỉ. Chỉ vì mày, nhà tao phá sản. Chỉ vì mày, Tổng giám đốc Hoàng Kim và Thành Đạt làm gia đình tao khốn đốn. Mày nói đi! Món nợ này, tính trên người ai đây?”
Vừa hét xong câu cuối, bàn tay Mạc Chỉ cũng giáng xuống.
“Chát”. Khóe miệng La Tâm Di rỉ máu, mặt cũng sưng lên. La Lệ và Mạc Chỉ cực kì thỏa mãn. Lúc La Lệ rơi xuống biển rồi trôi dạt vào bờ, cô ta vô tình gặp được Mạc Chỉ trong một căn nhà nhỏ bên bờ biển. Sau vài lần nói chuyện, cả hai phát hiện ra họ có chung kẻ thù, vậy là hợp tác bắt cóc La Tâm Di. Hai người không ngừng đánh xuống người La Tâm Di như muốn phát tiết toàn bộ nỗi oán hận của họ. Mạc Chỉ đá vào bụng Tâm Di khiến cô đau đến gập người lại, La Lệ lại nắm tóc cô, liên tục giáng những cái tát nặng nề xuống. La Tâm Di quá đau đớn, khóc lóc cầu xin La Lệ nhưng chỉ khiến cô ta xuống tay tàn nhẫn hơn.
“La Lệ! Cô làm gì vậy? Dừng tay!”
Trước khi bị mộc côn đánh vào đầu, La Tâm Di nghe thấy Mạc Chỉ hét lên một câu như thế. Rồi tất cả rơi vào bóng tối. La Lệ không tin nỗi nhìn tay mình. Vì quá tức giận, cô ta đã vớ đại một cây gậy gỗ đánh vào đầu La Tâm Di. La Lệ sợ hãi lùi về sau, điên cuồng hét lên:
“Không phải tôi! Không phải tại tôi! Không phải!”
Mạc Chỉ cũng sợ đến ngây người, cô ta nhìn La Tâm Di nằm trong vũng máu, đưa ra quyết định:
“La Lệ! Đằng nào cô ta cũng chết rồi! Phóng hỏa đi! Chỉ cần không tìm thấy xác cô ta, chúng ta sẽ không sao.”
La Lệ chỉ biết nói gì nghe nấy. Đầu cô ta đang rất loạn. Hai người đi mua xăng, tạt quanh căn nhà và người của La Tâm Di. Nhìn căn nhà bị lửa cắn nuốt, hai người lập tức rời đi. Lúc Mộ Vân Triệt tới nơi, là cảnh lửa bao quanh nơi nhốt Tâm Di. Anh như phát điên lao vào mặc kệ mọi người ngăn cản. Anh tìm được La Tâm Di, lửa đã đốt tới chân cô, anh ôm cô lao ra ngoài, khói khắp nơi khiến Mộ Vân Triệt khó lòng xác định phương hướng. Anh vì che cho cô nên bị một xà nhà đang cháy rơi xuống đập vào lưng. Mộ Vân Triệt đau đến muốn ngã xuống, nhưng anh không thể, Người anh yêu còn đang ở trong ngực anh, anh không thể bỏ cuộc được. Đến khi anh ôm được cô ra ngoài, cũng lập tức ngất xỉu. Đầu La Tâm Di bị thương nặng nhưng vẫn chưa chết, chân cô bị lửa đốt bỏng một mảng lớn. Tình trạng của Mộ Vân Triệt cũng không khá hơn bao nhiêu, lưng bị xà nhà đập trúng, phổi lại hít phải rất nhiều khí độc. Hai người được đưa vào bệnh viện ngay lập tức. Bạch Diễm đích thân cấp cứu cho Mộ Vân Triệt. Sau gần 24 tiếng cấp cứu, cả hai đều thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.
La Lệ và Mạc Chỉ trong lúc tẩu thoát đã thiệt mạng. Vì xe cảnh sát đuổi theo gắt gao, Mạc Chỉ quá sợ hãi chỉ biết tăng tốc chạy trốn. Hậu quả là phanh không kịp, cả người và xe đều rơi xuống vách núi, xe bị chấn động mạnh dẫn đến nổ tung. Cảnh sát đã tìm được thi thể cả hai. Nghe nói tử trạng thê thảm không thể tả.
Nhìn đôi vợ chồng không coi ai ra gì đang đút cho nhau ăn trên giường kia, Bạch Diễm chỉ có thể che mắt mình lại. Ân ái mù mắt chó của anh rồi a, anh cũng muốn đi tìm lão bà. Nhắc tới lão bà, Bạch Diễm chua xót. Mộc Mộc! Sắp tới sinh nhật của em rồi. Năm nay em muốn gì nào? Hoa tươi? Bánh kem? Hay gấu bông? Mộ Vân Triệt nhìn Bạch Diễm ngẩn người, chỉ có thể thở dài. Cũng may, anh vẫn còn cô bên cạnh. Cũng may, thần hạnh phúc vẫn mỉm cười với họ.