Bạch Diễm rảnh rỗi, vội chạy sang nhà Mộ Vân Triệt để xem cô bé đáng yêu kia có bị ức hiếp không. Lúc anh tới, La Tâm Di đang nấu cơm. Cô lễ phép chào:
“Anh bác sĩ!”
“Chào cô bé! Em nấu cơm cho ai ăn vậy?”
“Cho em a. Vân không ăn trưa ở nhà!”
“Vân?” Bạch Diễm chớp chớp mắt, sau đó nở nụ cười quỷ dị “Phát triển nhanh thế cơ à? Em nói cậu ta không ăn trưa ở nhà sao? Không phải đâu! Cậu ta là đau lòng em mệt mỏi, nên mới không ăn ở nhà.”
“Là vậy sao?”
“Tất nhiên!” Bạch Diễm còn gật đầu thật mạnh tỏ vẻ tin cậy “Hôm nay chắc cậu ta lại để bụng đói làm việc rồi, thật đáng thương!” Nói rồi thở dài ra vẻ đau lòng lắm.
La Tâm Di lập tức trở nên bối rối.
“Vậy phải làm sao? Để bụng đói làm việc sẽ không hiệu quả. Còn không tốt cho sức khỏe nữa…”
Vì quá lo lắng, La Tâm Di không ngừng lảm nhảm làm Bạch Diễm đau cả đầu. Anh vội vàng chặn miệng cô:
“Nếu đã lo lắng thì em mau mau mang thức ăn đến cho cậu ta đi!”
“Nhưng…” Cô vặn xoắn ngón tay, ấm ức nói “Em thậm chí còn không biết anh ấy làm việc ở đâu. Vân không nói cho em biết!”
Bạch Diễm cười tươi như hoa.
“Anh kêu tài xế đưa em đi. Khi tới đó, em hãy nói với cô lễ tân, em là phu nhân của tổng giám đốc.”
“Phu nhân? Đó không phải là vợ sao?” La Tâm Di nghiêng đầu thắc mắc, bộ dạng muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu.
Bạch Diễm nuốt nước bọt, thật muốn nhào tới véo má mà.
“Em không nói vậy người ta sẽ không cho em vào. Em không muốn đưa cơm cho Vân của em sao? Cậu ấy nhất định là đang rất đói bụng.”
“Được! Đều nghe anh.”
La Tâm Di di di bàn chân, sợ hãi đứng trước công ty của Mộ Vân Triệt. Cô nhỏ giọng oán:
“Công ty gì mà to vậy chứ? Lối vào ở đâu? Hic.”
Bác bảo vệ thấy một cô gái rất đáng yêu, tay ôm một hộp cơm không ngừng nhìn về phía công ty bèn chạy lại hỏi:
“Tiểu thư! Cô gặp rắc rối gì sao?”
“Chào bác!” La Tâm Di lập tức gập người 90 độ. “Cháu… Cháu muốn vào công ty nhưng không tìm thấy lối vào.”
“Lối vào? Bác bảo vệ gãi đầu “Không phải trước mặt tiểu thư sao?”
“A? Nhưng sao không có cửa?”
“Tiểu thư! Đó là cửa kính! Trong suốt thôi, nhưng vẫn là cửa.” Bác bảo vệ bật cười, cô gái này… có chút ngốc thì phải. “Đến! Tôi mở cửa cho tiểu thư vào!”
La Tâm Di rụt rè bước vào đại sảnh. Lập tức, một trận bàn tán bốn phía nổi lên.
“Oa! Đó là ai vậy? Thực đáng yêu!”
“Chậc! Là lolita đó.”
“Đang có mốt loli sao?”
“…”
Những người xung quanh không ngừng bàn tán, Tâm Di có chút sợ, cô chưa bao giờ bị nhiều người nhìn như vậy. Vân! Anh ở đâu? Em muốn về nhà. Cô lễ tân vội chạy tới giải vây cho cô.
“Em gái! Em tìm ai?”
“Em… Em tìm Vân.”
“Vân? Là ai? Làm ở bộ phận nào?”
“Là Tổng giám đốc.” Cô cảm thấy may mắn vì Bạch Diễm đã kể cho cô toàn bộ. Anh đúng là người tốt. (Len: Tốt? Từ này có phải khen nhầm rồi không?)
Nụ cười chuyên nghiệp trên mặt cô lễ tân lập tức cứng đờ.
“Ý em nói là Tổng giám đốc Mộ Vân Triệt?”
La Tâm Di gật đầu thật mạnh. Cuối cùng cũng tìm được Vân rồi.
“Em có thể nói cho chị biết, em là gì của Tổng giám đốc không?” Cô lễ tân cố nặn ra một nụ cười thân thiện
“Em… là phu nhân Tổng giám đốc.” Sau một hồi đấu tranh, cô quyết định nói dối.
Không chỉ toàn bộ người trong công ty, cằm của Mộ Vân Triệt vừa đi xuống cũng rớt xuống đất. Kia không phải là con thỏ ngốc nhà anh sao? Làm sao lại đến được đây? Anh nhìn tên gây rối Hoằng Lâm bên cạnh, nhíu mày thật chặt. Cái tên này, có phải đã biết trước hôm nay con thỏ ngốc của anh sẽ tới nên mới chạy tới đây ra vẻ bạn tốt với anh không?
“Em mang cơm trưa cho anh nha!” Hiển nhiên, khi nhìn thấy Mộ Vân Triệt, cảm giác khó chịu khi bị người xung quanh nhìn chằm chằm của La Tâm Di lập tức biến mất. Cô cười vui vẻ đáp lời anh.
“Là ai mang em đến?”
“Là anh bác sĩ.”
Mộ Vân Triệt nghiến răng nghiến lợi. Tên khốn kiếp này! Ngày mai anh nhất định phải cho cậu ta một trận. Dám mang con thỏ ngốc ra ngoài mà không nói gì với anh cả. Cùng lúc đó, Bạch Diễm ở nhà huýt sáo nghĩ đến bộ dạng bối rối của Mộ Vân Triệt bỗng nhiên hắt hơi. Bạch Diễm lẩm bẩm:
“Là cô em y tá nào nhớ thương mình mà mình mới nghỉ một ngày đã điên cuồng nhắc tên mình rồi?”
Hoằng Lâm bên cạnh bị hai người kia lãng quên lập tức bước tới nở một nụ cười nho nhã:
“Chào em, Tâm Di!”
“Anh là ai?” Một câu hỏi của La Tâm Di, khiến Mộ Vân Triệt cười đến hoa tâm nộ phóng, cũng khiến cho Hoằng Lâm sắc mặt đen thui.
“Tôi chính là người đã giúp em tại bữa tiệc.”
“Không nhớ!” La Tâm Di thành thật lắc đầu.
Để tránh cho Hoằng Lâm thẹn quá hóa giận, ra tay với con thỏ ngốc. Mộ Vân Triệt lập tức mỉm cười:
“Hoằng tổng! Tôi phải đưa vợ đi ăn trưa! Không tiễn!”
“À! Mộ tổng chắc không ngại cho tôi ăn cùng chứ?”
Mộ Vân Triệt đen mặt. Cái tên không biết liêm sỉ này. La Tâm Di chu môi:
“Này! Vợ chồng chúng tôi ăn với nhau anh đi làm bóng đèn làm gì?”
“Hoằng tổng, này…” Ngoài mặt Mộ Vân Triệt ra vẻ khó xử, nhưng trong thâm tâm đã bật một ngón tay cái với Tâm Di.
Hoằng Lâm tức giận rời đi. Mộ Vân Triệt nghẹn cười đến nội thương, lập tức mang “vợ” lên phòng làm việc ăn trưa.