Lửa Và Nước Mắt

Chương 61: Chương 61: THẦN SẤM IV





- Con có hứa sẽ bảo vệ cho người con gái trước mặt dù có xảy ra chuyện gì hay không ?

Một lời hỏi nữa từ một đạo sĩ đứng giữa bức tượng .

Những ánh lửa rực rỡ từ trong những chiếc đèn treo khắp nơi ánh lên một vùng sáng trung tâm , tất cả đạo sĩ đều lặng yên dõi theo từng bước chân một của người con trai đó .

Người con gái đứng nơi kia , dõi theo dáng hình đó ngày một gần...ngày một rõ ràng...ngày một lớn hơn...

- Con xin hứa !

Lại một câu trả lời , người đó đứng dậy , bước tới rồi quỳ xuống , mắt nhìn người con gái xinh đẹp băng giá nơi xa .

- Tốt ! Tốt ! Tốt !

- Tốt ! Tốt !

Tiếng tung hô vang dội của các đạo sĩ xung quanh làm vang dội một khu đó , cành lá rung rinh , ánh lửa rung động !

Nơi xa...

- Anh à...em...

Trúc ngồi trên chiếc ghế , đôi mắt khẩn cầu nhìn chằm chằm vào gương mặt Chí , đôi mắt Chí sầu thảm .

Lặng yên !

- Là của ai tặng thế em ?

Một câu rất trầm đục , một câu hỏi gian đơn , đôi mắt buồn , sâu thẳm...

- Là....

Người con gái , một tay nắm lấy ngón tay chảy máu , cắn môi từ từ nói ra...

Quay lại cùng những lời thề ước trong đêm !

- Con có đồng ý cống hiến sức mình chống lại lũ ma quỷ tàn ác , bảo vệ những người dân lành không ?

Trực đầu cuối xuống đất , nhìn mặt đất màu xanh của cỏ , bóng người đổ xuống , lẻ loi...

Con đường đó , do rất nhiều người tạo nên

Vạch ra , số phận ột người !

Bước đi đi , bước đến cuối cùng con đường đó !

Đó là số phận của ngươi , bước đi đi...

OÀNH ĐÙNG !

Một tiếng sấm lớn làm giật mình mọi người , Trực ngẩng đầu dậy nhìn lên trời cao .

Những ánh sét tự dưng xuất hiện , đánh một cái

Lại đánh thêm một tia sét !

Ông trời chắc sắp đổ mưa !

Trực lại xoay lại nhìn mặt đất dưới chân , đứng dậy nói :

- Con xin hứa !

Lại bước lên một bước , quỳ xuống !

- Tốt ! Tốt ! Tốt !

- Tốt ! Tốt !

Những đạo sĩ xung quanh lại tiếp tục hò reo !

Thành ở nơi xa vui vẻ cười nói với Tuyết ngồi bên cạnh !

Châu vẫn lặng im đợi Trực !

Chớp tắt !

Những tia sét hòa cùng ánh lửa , tiếng reo hò và bóng người từ từ bước về phía trước trong đêm làm cho người ta có cảm giác là lạ .

Người ở trong đêm , có cảm giác gần với thần hơn...

Như là trời , cũng đang dõi theo từng bước đi một của người ấy !

Oành đùng !


Những tia sét , vẫn thay phiên nhau thắp lên ánh sáng nơi bầu trời đêm đen...

Xoạt xoạt !

Trực lại quỳ xuống !

Cảm giác ngày một gần hơn đến đích đến !

Có đích đến rồi , là Châu ở nơi xa kia !

Mà sao....

Mỗi lần nhích lên một bước lại có cảm giác nặng nề hơn , mất phương hướng hơn...

Đích đến ở kia , vì sao...

Lại có cảm giác đang đi sai một con đường ?

Đó là đích đến , nhưng liệu có phải đích đến mà ta chờ đợi ?

Trực dần cuối đầu xuống mặt đất đầy cỏ , như trầm tư !

Oành đùng !

Lại một ánh chớp tắt hiện ra , sáng lên rồi tắt !

Trực giật mình , khi ánh sáng chớp lên dường như Trực trông thấy gì đó !

Đôi mắt nhìn nhìn vào thứ đó !

Đưa tay ra....

Dưới ánh mắt dõi theo của hàng trăm đạo sĩ , Thành , Tuyết và Châu thì bên dưới Trực bổng nhiên khựng lại , với tay ra bắt lấy gì đó trong nền cỏ .

Không ai thấy là gì cả , trừ Trực...

Cũng như trên cuộc đời , có nhiều thứ thay đổi số phận một người !

Nhưng lại , chỉ có bản thân người đó biết đó là gì , đôi khi nói ra...

Người khác cũng khó lòng mà hiểu được .

Tất cả lặng yên dõi theo !

Oành đùng !

Cả ông trời cũng vậy , như hồi hợp chờ đợi giờ khắc đó !

Trực với tay lấy cái gì ?

Mọi người , vào cái đêm hôm đó chỉ thấy Trực với tay lấy một thứ trong đám cỏ xanh , đặt trong tay mà nhìn ngắm thật lâu , như nhìn say như mê , như lạc đến một cõi nào đó khác !

Tất cả lặng thinh đợi chờ biểu hiện tiếp theo của Trực !

Trực nhìn vật nhỏ nhỏ xinh xinh trong tay !

Vì sao thứ này xuất hiện trên con đường đã được định đoạt của mình ?

Vì sao...

Hàng trăm đạo sĩ , hàng chục bức tượng trưởng phái , cha , Châu , dì Tuyết...

Mọi người...

Tất cả điều đợi tao đi hết con đường này !

Vậy mà...một con cào cào...chặn lại !

Chặn giữa đường đi !

Một con cào cào nếp bằng lá dừa !

Làm gì đây ? Nói gì đây ?

Cào cào chỉ lặng câm , nhưng người thì có muôn vàng ký ức !

Chỉ trực trào tuôn ra !

Trực lặng yên , đôi mày nhíu lại nhìn con cào cào trong tay...

Vì sao là lúc này ?

Vì sao chặn lại con đường này ?


Vì sao...

Người , luôn luôn hỏi vì sao ,

Vì đời , luôn luôn rất là khó hiểu !

Oành đùng !

Lại một tiếng chớp tắt !

Lặng yên !...

Tất cả dõi theo bóng dáng một người !

Trời cũng vậy !

Cứ như , giữa muôn vàng ánh mắt đó , hắn mới đáng nhìn...

- Cha à...

Trực bổng mở miệng nói , đôi mắt vẫn nhìn suy tư con cào cào nhỏ trong tay .

Thành hơi bất ngờ , kêu mình sao ? Nó có chuyện gì...

- Chuyện gì thế Trực ?

Thành hỏi lại , mọi người im lặng dõi theo ! Tuyết nhướng đôi mày lại , như đoán ra điều gì !

Châu vẫn lạnh lùng !

- Cha à....cha muốn con đi hết con đường này phải không ?

Trực hỏi , trong giọng nói có cái gì run run , nghẹn lại !

- Đó là điều tất nhiên , sao con hỏi thế ?

Thành bắt đầu có cảm giác không hay ! Nhìn chằm chằm Trực bên dưới vẫn chưa ngẩng đầu lên !

Trực vẫn dõi theo con cào cào bất động trong tay...

Rồi nhìn sang hướng khác ,

Trực ngẩng đầu dậy , nhìn chằm chằm Thành ở nơi xa !

Chuyện này , là chuyện của Lộc Thành ,

Hay là chuyện giữa cha và con ?

Giữa họ , chỉ có họ mà thôi , những người khác , chỉ là những kẻ vô hình...

Trực đứng dậy , nhìn vào Thành ở xa , nhìn cha mình với một đôi mắt buồn sâu thẳm....

Con cào cào đã bị siết chặt trong tay....

Oành đùng !

Tiết sét vẫn vang dội , trời vẫn dõi theo từng câu nói ở thế gian...

Trực như rất cố gắng , run run môi hỏi một câu nữa :

- Cha à...con...con có đáng là một người đàn ông đúng nghĩa không ?

Thành nghe câu hỏi xong , còn chưa hiểu dụng ý của con mình nhưng có cảm giác gì đó...cái gì đó rất tồi tệ sắp xảy ra... , gương mặt già nua nhăn nheo lại , ho lên .

- Khụ khụ khụ....

- Cha à....lễ Thề Ước ngày hôm nay là vì lý do gì ?

Trực lại tiếp tục hỏi một câu . Gương mặt vẫn nhìn chằm chằm Thành !

- Khụ khụ , khụ...con à , làm lễ Thề Ước , tưởng nhớ tổ tiên , xong lấy con Châu , tiếp quản vị trí trưởng phái...khụ khụ....

Thành ho ngày càng nhiều hơn , cảm giác tồi tệ đó ngày càng nặng hơn...

Trực vẫn nhìn chằm chằm cha mình , chăn mày nheo lại , nhắm chặt đôi mặt lại rồi mở ra , nhìn Thành ở nơi xa nói :

- Cha à !

Thành và mọi người dõi theo từng lời nói của con người đó !


Lúc đó , người đó xoay người lại , nhìn sang một hướng khác...

Đôi mắt trong đêm đen nhìn ra một nơi xa xăm nào đó !

Oành đùng !

Lại một tiếng xét , chớp tắt lên ánh sáng nơi bầu trời như dõi theo , như dẫn lối người đi...

Trực vẫn nhìn nơi xa xăm đó , nơi đó có bãi cỏ của hai đứa con nít...

Nơi đó có hai cái bánh ích nhỏ và cô gái mặt đầy nước mắt...

Nơi đó có con đường làng đầy lúa vàng trổ và người ra đi...

Nơi đó có những con cào cào của làng quê người mang đi trong một buổi sáng nắng vàng...

Nơi đó có cô gái đợi chờ hai mươi năm đằng đẵng...

Trực hơi run người lên nhè nhẹ , nói về sau cho Thành nghe ba chữ :

- Con .. không muốn !






O0O.............






- Em xin lỗi...em không thể nói....

Trúc bắt đầu rơi lả chả vài giọt nước mắt !

Chí gương mặt nghiêng qua nhìn nơi khác , không muốn thấy những giọt nước mắt đang rơi của Trúc , đôi mắt đã đỏ lên như sắp khóc , hỏi lại Trúc :

- Vì sao không thể nói ? Em sợ anh giận sao ?

Người Trúc run lên ! Hai tay siết chặt với nhau hơn , Trúc càng cắn chặt môi hơn nữa như sắp chảy máu , run run nói :

- Em....em không muốn nhắc lại tên người đó...em sợ.....

- Hahaha

Chí cười lên một cách man rợ , nhìn sang Trúc với ánh mắt đầy căm hờn hỏi :

- Vì sao em sợ ? Sợ đêm nay em không kiềm lòng được sao ? Người đó sau tối nay sẽ không bao giờ nhớ đến em nữa rồi !

Hai tay Trúc càng siết chặt vào nhau hơn , run run người nói :

- Em biết...xin anh hãy tha thứ cho em...khi đến với anh như vậy... nhưng sau đêm nay...em cũng sẽ không nghĩ đến người đó nữa....

Chí hít sâu một hơi , nhắm chặt mắt lại !

Chí lại từ từ thở ra , mở mắt ra trở lại !

Đôi mắt Chí đã trở lại bình thường , Chí bước đến bên cạnh Trúc , đưa tay ra nắm lấy bàn tay Trúc , nhè nhẹ xoa xoa chổ đầu ngón tay bị kim đâm , mỉm cười nói :

- Lúc nãy anh hơi nóng tính , anh xin lỗi , có thể anh đến sau một người...nhưng từ nay anh sẽ đối tốt nhiều hơn với em...làm một đôi vợ chồng thật hạnh phúc !

Trúc nhìn Chí , cố gượng nở ra một cười nói :

- Dạ , em sẽ quên được mà anh...

Chí mỉm cười vô cùng hạnh phúc , vẫn tiếp tục xoa tay người yêu mình !

- Dừng lại ! Dừng lại đi ! Mau dừng lại !

- Trực ! Dừng lại đi ! Dừng lại mau , mau lên ! Mau dừng lại !

Một tiếng huyên náo của hàng trăm người la hét ở ngoài làm cả Trúc và Chí giật mình !

Có chuyện gì ?

Oành đùng !

Lại một tiếng sét nữa từ trên trời cao xả xuống ánh chớp nơi phàm trần !

Trúc và Chí đứng dậy , bước ra ngoài cửa !

Oành đùng !

Ánh chớp làm mọi người nhìn rõ hơn ở nơi xa !

Một hàng người , không , một hàng đạo sĩ hàng mấy trăm người đang đuổi bắt một người !

Tất cả đang bay vút vút trên trời , tạo nên một cảnh tưởng chấn động mắt người !

Tất cả đạo sĩ của Lộc Thành điều ở đây !

Hướng đến của mọi người là nhà Trúc đang ở !


- Dừng lại ! Dừng lại mau ! Dừng lại đi Trực !

- Dừng lại Trực ! Dừng lại ! Dừng lại !

Hàng trăm người hò hét , kêu một người đang bay ở đầu dừng lại !

Là Trực...Trực đến sao ?

Vì sao... ?

Không phải đêm nay là lễ Thề Ước sao ?...

Tại sao ?

Trúc tự dưng thấy tim mình đập mạnh , người cô không khống chế được nóng lên !

Hai tay cô siết chắt , dù lời nói muốn từ bỏ mà sao đôi mắt vẫn dõi ra xa...

Vẫn nhìn thật kỹ một hình bóng vừa lạ vừa quen đang bay tới nơi này...

Cô ngước mắt lên nhìn người đó...

Không hiểu vì sao , lần gặp lại sau 20 năm cô kìm được ,

Gặp người đó trên đường làng cô kiềm được !

Nhưng giờ...

Vì sao ?

Vì sao không kìm được nước mắt rơi !

Hai tay cô siết chặt lại , nước mắt bắt đầu theo hai bên má rơi xuống !

Oành đùng !

Lại một tiếng sét trên bầu trời trên cao !

Chí nhìn sang người mình yêu , nhìn đôi mắt dõi ra xa đã quên mắt sự tồn tại của mình và hai hàng nước mắt rơi trên má...

Không khó để hiểu vì sao...

Lòng đau như cắt !

Ở hướng xa kia , Trực vẫn dẫn đầu bay đến , một hàng dài cả trăm đạo sĩ bay phía sau la hét kêu hắn quay lại...

Hắn không nghe lời người nói...

Hắn nghe tiếng nói từ con tim mình !

Đợi , đợi đã bao lâu...

Người đã về !

Vậy sao lại không gặp mặt nhau ?

Trực ở phương xa , nhìn bóng dáng một người con gái đang đứng bên dưới !

Đợi !

Lần này ta không cho em đi nữa...

Mãi mãi , giữ em bên cạnh mình !

Đúng cũng được , sai cũng được !

Em đồng ý cũng được , em yêu người khác cũng được !

Đợi ,

Ta đã đợi đến phát điên rồi !

Ta không đợi được nữa , ta cũng không quên được !

Hỏi trời , quên...

Làm sao mà quên được ?

Oành đùng !

Một tiếng sét từ trời cao vang dội !

Ánh chớt vẫn sáng lên rồi tắt trong một cái nhắm mắt...

Đêm , trời dõi theo những nổi lòng riêng biệt...

Đợi , vì sao ta cứ đợi...

Đợi , ta đã không đợi được nữa rồi...

Đợi , ta đợi đến phát điên rồi !

Hình người , lại lỡ khắc ghi vào tận xương tủy mất rồi !

Đợi !

Không còn đợi được nữa !



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.