Người bảo vệ kiểm tra rất chặt chẽ tất cả các xe trước khi vào dinh thự. Chỉ những người có thiếp mời mới được phép vào. Patiya ấn nút mở kính, người bảo vệ vội vàng cúi mình xuống chào trước khi để cho xe của người cháu trai chủ nhân tòa dinh thự chạy vào bên trong.
“Hệ thống bảo vệ chặt chẽ quá nhỉ. Nếu không có anh, chắc chắn em sẽ không tham dự được bữa tiệc này rồi”.
“Có gì lạ đâu. Nếu để cho người ngoài tự do ra vào thì sẽ không an toàn”.
Patiya lái xe đến đỗ ở phía sau tòa nhà bởi nhà để xe đã chật chỗ.
“Hồi còn nhỏ anh ở chỗ nào ạ?”.
Patiya chỉ về phía ngôi nhà lớn bên cạnh: “Gia đình anh ở trong ngôi nhà đó. Nhưng sau khi bố mẹ anh mất và anh chuyển sang Mỹ sống, thì nó được dùng để làm nhà kho”.
“Em tò mò muốn được xem cuộc sống hồi nhỏ của anh”.
Patiya mỉm cười, cầm lấy cánh tay của cô đưa sát lại tay mình.
“Nếu có thể, sau khi tan tiệc anh sẽ đưa em đi”.
“Cám ơn anh”
Anh dẫn cô bước vào trong phòng lớn của tòa dinh thự, nơi tổ chức tiệc mời. Tất cả các khách khứa đều dừng lại nhìn họ. Các quý bà quý cô đều buột miệng khen thân hình đẹp trai của Patiya, còn họ hàng của anh đều sửng sốt và tức tối. Chỉ có Primprau là tỏ ra vui mừng và sung sướng ra mặt. Cô đang định bước ra chào thì thấy Paremai đang khoác tay Patiya đi vào, Primprau hơi sững lại.
“Anh Pat về đấy ạ. Bà mà biết chắc vui lắm”. Primprau quay sang phía Paremai: “Chào chị Pare. Thật ngạc nhiên khi thấy chị đến cùng với anh Pat?”
Paremai mỉm cười, còn chưa kịp trả lời thì Patiya đã nói ngay: “Chị Pare giờ đã là người yêu của anh rồi. Anh dẫn chị Pare đến để làm quen với họ hàng của chúng ta”.
Primprau giật mình, thốt lên kinh ngạc. Khi kiểm soát được cảm xúc, cô hỏi: “Anh có biết mình đang làm gì không? Bà sẽ giận đấy. Anh chưa biết là bà rất không thích chị Pare mà. Nếu anh muốn kiếm chuyện gây sự với bà, em cho rằng anh cứ tiếp tục thành lập cái viện gì đó của anh thì hơn. Em không muốn anh chọc tức bà bằng chuyện này đâu”.
“Sao em lại nghĩ mối quan hệ của anh với chị Pare chỉ là để chọc tức bà chứ?”.
“Thế không phải sao ạ? Từ trước tới nay anh luôn cố gắng làm đủ mọi cách để chọc giận bà còn gì?”.
“Anh không phủ nhận. Nhưng lần này là chuyện nghiêm túc. Chưa biết chừng sắp tới sẽ có tin vui vì anh cũng nhiều tuổi, tới lúc lập gia đình được rồi”.
Primprau há hốc miệng, thay đổi sắc mặt.
Patiya mỉm cười lạnh lùng: “Anh đi trước nhé. Anh phải đưa chị Pare vào chào bà”.
Primprau im lặng nhìn theo lưng của cả hai người.
Patiya không biết rằng những lời nói của anh cũng đang khiến người đứng bên cạnh phải im lặng sững sờ theo. Paremai cảm thấy Primprau nói có lý, có thể nguyên nhân sâu xa khiến Patiya muốn kết hôn với cô là để trả thù bà lớn Nongkhran. Paremai thấy lạnh buốt trong tim...
Tiếng bàn tán thì thào tỏ vẻ ngưỡng mộ Patiya từ khách khứa tham dự tiệc khiến bà lớn Nongkhran phải quay sang để nhìn. Bà nở nụ cười hiền từ khi nhìn thấy Patiya đang bước tới chỗ mình. Nhưng ngay khi thấy Paremai đi cùng, nụ cười trên môi bà lớn từ từ tắt lịm, nét mặt bà trở nên khó đăm đăm.
“Chúc mừng sinh nhật bà”. Patiya nói rồi lấy món quà từ complet đưa cho bà lớn Nongkhran.
“Xin chào bà lớn". Paremai chắp tay chào.
“Cháu dẫn theo cô này đến đây làm gì hả Pat?”. Bà lớn Nongkhran giận dữ quay về phía Patiya quát.
“Cháu dẫn Paremai đến để giới thiệu với bà nội”.
“Không phải dẫn đến tôi cũng quá biết cô ả này rồi. Bà biết rõ ả ta hơn cháu nhiều. Pat ạ”. Bà lớn gằn giọng.
“Nhưng có lẽ không phải trong tư cách là cháu dâu của bà nội đấy ạ. Chúng cháu đã là người yêu của nhau rồi. Và sắp tới cháu sẽ họp báo để công bố danh tính của Pare với báo chí Mỹ”.
Bà lớn Nongkhran sốc, suýt ngất. Bà nghiêng hẳn người đi. Người giúp việc vội bước tới đỡ lấy bà.
“Tôi không sao”. Bà lớn Nongkhran khoát tay ngăn lại. Giọng bà rít lên: “Mày làm thế để làm gì? Mày muốn cho tao chóng chết đúng không? Từ trước đến nay mày gây ra từng ấy vụ bê bối chưa đủ sao? Đưa ả này ra ngoài trước khi tao gọi bảo vệ. Tao không muốn cho phóng viên, đặc biệt là con này có mặt trong tiệc sinh nhật của tao”.
Patiya đáp lại một cách bình tĩnh: “Bà ạ. Pare không đến với tư cách là một phóng viên, mà đến với tư cách là người yêu của cháu”.
“Nhưng tao không chào đón nó, cho dù là đến với tư cách gì đi chăng nữa. Đưa nó ra ngoài ngay!”.
“Thôi mà bà. Bà định làm lớn chuyện làm gì? Cô ấy đã đến rồi thì để cô ấy tham dự tiệc khoảng một, hai tiếng có sao ạ?”.
Bà Parada đứng nghe cuộc đối thoại từ nãy đến giờ bước ra nói: “Nhưng cô ta đã từng khiến cho dòng họ nhà ta bị bê bối đấy Pat ạ”.
“Cô ấy chỉ làm theo nhiệm vụ thôi cô ạ”. Patiya trả lời, quay sang giới thiệu: “Pare, đây là cô Parada, em gái của bố anh. Cô Parada, đây là Pare, người yêu của cháu”.
“Cháu chào cô ạ”. Paremai chắp tay chào một cách lễ phép. Từ nãy đến giờ, cô đứng quan sát tình hình như đang xem một vở kịch mà mình không tham gia.
Bà Parada nhìn cô gái đang đứng trước mặt. Paremai là một cô gái đẹp hiếm có ai sánh kịp. Vì thế bà không thấy lạ khi cháu trai của bà lại si mê cô đến tối tăm mặt mũi.
Bà Parada nói thẳng với nữ phóng viên trẻ: “Đừng có nghĩ rằng tôi đuổi cô nhé. Cô đi lấy cái gì ăn ở quanh đây một lát có được không? Tôi có chuyện muốn nói riêng với cháu trai tôi”.
“Được ạ”. Paremai bình thản trả lời rồi quay sang phía Patiya lúc này đang nhìn cô.
“Sẽ không lâu đâu. Rồi anh sẽ đến chỗ em”. Anh cúi đầu thơm nhẹ lên gò má cô.
Bà lớn Nongkhran cứng họng với hành động đó trong khi Paremai đỏ bừng mặt. Còn bà Parada tròn mắt, không nghĩ rằng Patiya tại dám thể hiện cử chỉ yêu thương lộ liễu đến như vậy. Bà Parada đợi cô đi khuất rồi ngượng ngùng nói: “Cháu không nên sử dụng văn hóa phương Tây ở đây, đặc biệt là trong ngôi nhà này. Nó không phù hợp. Khách khứa, đặc biệt là người lớn, họ sẽ nghĩ sao?”.
“Cháu không quan tâm. Cháu không sống ở đây”.
“Nhưng tao quan tâm chừng nào mày vẫn mang họ Warakorn”. Bà lớn Nongkhran chen vào.
Patiya quay lại nhìn bà: “Cháu xin lỗi nếu làm bà chất vọng. Nhưng đây là con người cháu”.
“Bao giờ mày mới nhận ra rằng tất cả những điều mà mày làm đều là sai lầm lớn hả?”.
“Bà không phải lo đâu ạ. Dù sao cháu cũng không hy vọng mình được lên thiên đường đâu. Cô Pa muốn nói gì với cháu ạ? Đừng mất thời gian dạy dỗ cháu làm gì”.
Bà Parada quay sang nói với cháu trai: “Cháu nghĩ thế nào mà lại đưa cô phóng viên đó vào nhà chúng ta?”.
“Cô phóng viên đó có tên đấy. Làm ơn hãy gọi tên cô ấy”. Giọng Patiya bình thản.
Bà Parada cố gắng kiềm chế vì biết rõ anh quá giỏi trong việc khiêu khích. Bà kìm nén cảm xúc, hỏi lại: “Cô nhắc lại, cháu nghĩ sao mà lại đưa Paremai đến dự tiệc hôm nay?”.
“Pare là người yêu của cháu. Cháu đưa Pare đến cùng thì có gì sai?”.
“Cháu quên cô gái này đã gây ra những gì cho cháu, cho dòng họ chúng ta rồi sao?”.
“Pare chỉ làm theo trách nhiệm thôi. Em gái cô ấy mất, không cho cô ấy làm gì thì có phải là quá đáng không ạ? Cháu cho rằng đó là chuyện bình thường khi cô ấy cố gắng làm đủ mọi cách để điều tra cho ra thủ phạm”.
“Mày nói như đã quên mất rằng ả ta đã cho mày nhận được những gì rồi ấy”. Bà lớn Nongkhran giật giọng chế giễu.
“Cháu hiểu cô ấy cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi”.
“Nếu mày không từ bỏ ả ta, đừng có hy vọng tao sẽ trao quyền thừa kế của bố mày cho mày. Tao sẽ đổi ý sửa đổi lại bản di chúc”.
Bà Parada sửng sốt, rồi tỏ ra vui mừng, đúng lúc Patiya liếc mắt nhìn thấy. Anh nhíu mày thấy kỳ lạ, nhưng chưa đầy một giây sau, anh đã thay đổi cho nét mặt trở về bình thường.
“Tùy bà thôi ạ. Bản thân cháu cũng chưa từng nghĩ sẽ quay trở về để sinh sống ở Thái Lan đâu”. Patiya trả lời.
“Có nghĩa là mày sẽ không từ bỏ việc quan hệ với ả đó đúng không?” Bà lớn Nongkhran hỏi với giọng gắt gỏng.
“Vâng ạ”.
“Vậy tao cũng không tiếp ả đó với tư cách là cháu dâu đâu”.
Patiya bật cười: “Thôi mà bà. Ai đi qua nghe được lại hiểu lầm rằng bà là người suy nghĩ độc đoán đấy trong khi bình thường bà là người rộng lượng và có tình có lý”.
Bà lớn Nongkhran cứng họng, không biết có phải đứa cháu trai ngỗ ngược đang chế nhạo mình hay không.
“Nếu bà nội không có gì nữa thì cháu xin phép”.
“Khoan đã! Tóm lại là mày sẽ không đuổi ả đó ra ngoài đúng không?” Bà lớn Nongkhran hỏi với giọng tức tối.
“Không ạ. Và cháy cũng xin bà tôn trọng khách của cháu. Cháu mời cô ấy tới. Nếu đuổi cô ấy về, cháu sẽ trở thành người quá bất lịch sự. Cháu xin phép ạ. Cháu để cô ấy một mình đã quá lâu rồi”.
Patiay bình thản đi tìm người giúp việc để đưa quà tặng rồi vội vàng chạy đi tìm Paremai. Anh cúi xuống thơm nhẹ lên má cô trước khi đưa cô ra sàn khiêu vũ để tham gia cùng các đôi khác.
Chủ nhân của của tòa dinh thự nhìn hình ảnh đó với đôi mắt như sắp bùng cháy thành ngọn lửa.
“Nó si mê con bé đó đến ngu muội đầu óc rồi”.
“Đúng vậy ạ. Bọn chúng quen biết nhau từ bao giờ nhỉ”.
“Thi thoảng thời gian nó bay về đây. Người ta nói rằng con bé đó đến trực thằng Pat ở khách sạn từ sáng đến tối để dụ dỗ cho nó không kiện tội danh xúc phạm danh dự của người khác. Hơn nữa, thằng Pat còn đến xin mẹ hủy việc kiện nó nữa”.
“Nó si mê cô phóng viên này thật rồi. Ừm cái cô này cũng đáng sợ thật đấy nhỉ. Nhưng chắc cũng chẳng được lâu đâu vì chúng quá khác biệt nhau. Mà con đó không thấy xấu hổi hay sao khi qua lại với cái thằng đóng phim khiêu dâm”.
Bà lớn Nongkhran quắc mắt nhìn: “Muốn nói năng cái gì thì phải cẩn thận một chút chứ. Dù sao đó cũng là cháu mình, là người mang họ Warakorn, không phải người ngoài đâu”.
Bà Parada há hốc miệng. Trước đây bà lớn Nongkhran chỉ toàn mắng con cháu khi nói tới Patiya, cho dù là nói theo hướng tốt hay xấu. Nhưng bây giờ hễ ai nói xấu đứa cháu trai này, bà đều bực tức mắng lại.
“Anh xin lỗi vì để em chờ quá lâu”. Patiya đưa Paremai xoay người theo bản nhạc.
“Không sao ạ”. Cô nhìn thẳng vào anh.
“Nhìn anh làm gì vậy?”.
“Em đã hiểu được rằng cảm giác của người không được mọi người đón tiếp ra sao rồi”. Câu nói tỏ rõ sự đau đớn nhưng khuôn mặt lại tươi như không có chuyện gì xảy ra.
Patiya tỏ vẻ đáng tiếc: “Anh xin lỗi, Pare. Đừng để bụng những nói của họ hàng anh. Chúng chỉ khiến em thêm bực bội thôi”.
“Em không sao đâu. Em muốn nói rằng em rất phục anh. Anh quả là người có tinh thần vững vàng và không dễ bị lay động. Hơn nữa anh còn đón nhận nó một cách hết sức bình tĩnh, lạnh lùng”.
Patiya bật cười: “Chính em mới là người đáng khen chứ. Em chứng kiến việc anh với họ hàng khẩu chiến với nhau thản nhiên cứ như không liên quan gì đến em ấy”.
Paremai cười: “Anh cứ thử là em thì sẽ nặn được khuôn mặt giống như vậy thôi”.
Anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng trong khi cô vẫn đang cười giòn tan, trái ngược hoàn toàn với không khí căng thẳng.
“Anh vui vì thấy em có tâm trạng vui vẻ”.
“Em không càng thẳng đâu. Đừng có lo”. Paremai trả lời với giọng nhẹ nhàng.
“Em đáng yêu lắm, Pare ạ”. Patiya đưa đầu mũi cao chạm vào vầng trán tròn trước khi đổi chủ đề: “Thế còn về manh mối của thủ phạm, có gì tiến triển không?".
“Puwanarot đang nói chuyện với con trai lớn của bộ trưởng Bộ Lao động, Pakhinai đang tán tỉnh một cô gái con nhà giàu. Nhưng em vẫn chưa trông thấy Pasakorn và Puwinai”. Paremai nói.
“Em quan sát giỏi thật đấy”. Patiya nhìn theo ánh mắt của Paremai: “Anh sẽ đưa em đi làm quen với bọn họ, sẽ vờ hỏi họ giờ. Em hãy chú ý quan sát cho kỹ nhé”.
“Em nghĩ sẽ tìm cách nhảy với bọn họ”.
Patiya cau mặt: “Có rất nhiều cách để tiếp cận bọn họ mà không phải khiêu vũ đâu, Pare”.
“Anh chưa từng nghe câu muốn bắt cọp con thì phải vào hang cọp à?”.
“Nhưng trong trường hợp này thì không được”.
Paremai sửng sốt, thấy vết nhăn hiện rõ trên trán anh. Cô cố trêu đùa nhằm phá vỡ không khí đang bắt đầu căng thẳng: “Anh lo cho em hay đang ghen đấy?”.
“Cả hai”.
“Anh dẫn em đi làm quen với bọn họ đi”.
“Hứa với anh là em sẽ không làm gì ngoài kế hoạch chúng ta đã đặt ra nhé!”.
“Em hứa”.
Patiya gật đầu hài lòng, đưa tay cho cô khoác rồi đi về phía Puwanarot.
Con trai của bộ trưởng Bộ Lao động trò chuyện với Paremai và Patiya một cách thân thiết.
“Rất hân hạnh được làm quen với anh Patiya. Tôi nghe danh anh đã lâu, bây giờ mới được gặp mặt”. Rồi anh quay sang nói với Paremai: “Rất vui khi lại được gặp cô một lần nữa, cô Paremai”.
“Tôi cũng vậy. Nhưng việc anh được nghe về anh Patiya là chuyện tốt hay xấu đấy ạ?”. Paremai gợi chuyện, thi thoảng lại lén nhìn sang Puwanarot. Cậu em họ của Patiya năm nay ba mươi tuổi, khuôn mặt cũng đẹp trai nhưng thấp và gầy hơn Patiya một chút.
“Tôi được nghe tin về anh Patiya khi anh trở thành kẻ bị tình nghi trong vụ án hiếp dâm giết em gái của cô Paremai. Bây giờ vụ án tới đâu rồi? Gần đây không thấy có tin tức gì trên tivi và mặt báo cả”.
“Có lẽ anh nên hỏi Puwanarot thì sẽ rõ”.
“Hỏi cô Paremai là rõ nhất rồi. Vụ án tới đâu rồi ạ?”. Puwanarot hỏi Paremaỉ.
“Cảnh sát vẫn chưa có được manh mối gì cả”.
Puwanarot gật đầu trong khi Patiya nhanh chóng thay đổi chủ đề: “Mấy giờ rồi Puwanarot?”. Anh nhìn đồng hồ của người kia trong khi tỏ vẻ như đang hỏi thăm hai người em họ khác: “Đến giờ này rồi mà sao vẫn chưa thấy Pasakorn và Puwinai tới dự tiệc nhỉ?".
Puwanarot vén tay áo lên nhìn đồng hồ: “Mới có hơn tám giờ. Chắc sẽ đến ngay đấy”.
“Kia thôi. Vừa nhắc đã đến rồi”. Con trai bộ trưởng nhìn Pasakorn và Puwinai bước qua cửa vào trong. Cả hai đều ăn mặc hết sức bình thường với áo phông và quần slacks. Nhưng một người mặc áo phông dài tay, một người mặc áo cộc tay.
Paremai ngẩng mặt lên khỏi cổ tay của Puwanarot, nhìn theo. Cô quay sang nhìn vào mắt Patiya trong khi anh nói: “Đi làm quen với các em họ của anh đi. Tôi xin phép đưa Paremai đi làm quen với Pasakorn và Puwinai”.
Puwanarot và con trai bộ trưởng nhìn theo sau với ánh mắt khác nhau. Một người ngạc nhiên xen lẫn ghen tức, còn một người lại tỏ ra khen ngợi.
“Nếu bà biết Patiya dẫn con bé đó đi làm quen với họ hàng hết người nọ tới người kia, chắc chắn bà sẽ không thích”. Puwanarot vô tình nói lén ý kiến với giọng điệu căm tức.
“Tại sao vậy?”. Con trai bộ trưởng quay sang tỏ vẻ chú ý, ánh mắt vẫn còn tia ngưỡng mộ vẻ đẹp kiêu sa của Paremai.
“Thì con bé ấy chỉ chầu chực phá hoại thanh danh của dòng họ tôi mà thôi”.
Paremai không kịp né tránh trong khi Pakhinai không biết từ đâu xuất hiện, va mạnh vào người cô. Cũng may Patiya kịp kéo tay cô lại trước khi cô bị mất đà ngã xuống đất.
“Đi mà không thèm nhìn trước ngó sau gì cả. Có mắt hay không?”. Cả giọng nói và hình động đều cho thấy Pakhinai cố tình kiếm chuyện.
Người bị mắng nhíu mày, quay sang nháy mắt với chàng trai bên cạnh, rồi giả vờ khiêu khích: “Cái kẻ say bét nhè này là ai vậy? Đừng có nói là họ hàng của anh đấy nhé. Xem kìa, chưa gì mà đã say bí tỉ rồi”.
“Mày nói ai say bét nhè?”. Pakhinai gân cổ cãi lại: “Có mày mới là đồ say bét nhè không còn tỉnh táo, đi say mê cái thằng Tây dâm đãng”.
“Nói ai?” Patiya hỏi trống không.
“Còn ai vào đây nữa? Ở đây chỉ có một thằng diễn viên phim khiêu dâm thôi. Là mày chứ còn ai nữa hả cái thằng Tây xấu xa, làm giàu bởi tinh dịch”. Pakhinai vừa nói vừa bước tới gí mạnh ngón tay vào ngực của người đối thoại.
“Cho dù là diễn viên phim khiêu dâm nhưng tao làm việc đúng pháp luật dựa trên sức lực của bản thân, không giống mày lớn thế này vẫn ngửa tay xin tiền mẹ, đồ ăn bám”. Patiya chua ngoa đáp lại.
Paremai lên tiếng: “Anh đang bất lịch sự với anh Pat dấy. Nếu không vì tình họ hàng thì anh cũng phải nể mặt chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay chứ. Bà lớn Nongkhran chắc chắn sẽ không hài lòng nếu biết rằng bà bị đưa lên trang nhất của báo bởi có đứa cháu trai cư xử như một thằng đầu trộm đuôi cướp, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển đâu”. Rồi Paremai rít lên: “Vì vậy nếu không muốn đấm vào mặt bà lớn Nongkhran và khiến bản thân mình xấu hổ thì hãy bỏ anh Pat ra!”.
Pakhinai buông cái tay đang túm cổ áo của Patiya ra, quắc mắt nhìn người đang mắng mỏ mình với ánh mắt khinh bỉ, đôi lông mày rậm rạp nhướn cao thách thức: “Mày dám dọa dẫm tao hả con phóng viên quèn kia? Mày biết về tao hơi ít đấy. Mày nghĩ rằng một đứa phóng viên miệng còn hơi sữa như mày mà làm tao sợ ư?”.
Patiya bước tới túm cổ áo của Pakhinai: “Đừng có thô lỗ với phụ nữ như thế, Pakhinai. Nếu mày muốn vỡ mồm thì đến gây sự với tao đây này”.
“Mày là đồ thấp hèn, đồ diễn viên khiêu dâm. Mày nghĩ rằng mày đặc biệt đến nỗi tao không dám đấm mày à? Hừ! Mày cũng chỉ là con của một người mẫu hạng bét mà thôi”.
“Đừng anh Pat. Hắn muốn khiêu khích anh đấy. Đừng mắc bẫy của hắn!”. Paremai vội kéo tay anh.
Sự um xùm nổ ra, mọi người xúm lại.
“Cái gì thế này? Làm cứ như mấy tên đầu gấu ấy”. Pitchaporn, chị gái của Pakhinai bước vào can ngăn.
Tiếng của Pitchaporn vẫn vang lên: “Đúng là anh ở chỗ nào là gây ra bê bối ở đấy đấy anh Pat ạ. Anh không giảm lời châm chọc xuống một chút hay sao?”.
Pimlapat nói chen vào: “Đúng vậy. Đúng là ở chỗ nào cũng toàn gây ra những chuyện xấu xa cả. Mà đang tự nhiên tại sao lại đi đấm anh Pakhinai vậy?”
Pitchaporn và Pimlapat cũng như các cô em họ khác của Patiya, trước mặt anh thì họ tỏ vẻ khinh ghét nhưng sau lưng lại lén tải các clip phim khiêu dâm anh đóng về để xem. Lâu dần, cảm giác khinh ghét đã chuyển sang tò mò muốn biết, muốn thử xem anh có đúng là tuyệt vời và giỏi chuyện giường chiếu như trong clip hay không?
Pawit và Primprau bước tới. Pawit lên tiếng can ngăn: “Đủ rồi đấy. Cãi nhau cứ như mấy bà hàng tôm hàng cá ngoài chợ vậy. Không thấy xấu hổ với khách khứa à?”.
“Thì thằng Pat nó chửi em trước. Nó kiếm chuyện đánh em”.
“Nói cho tử tế nhé Pakhinai. Mày giả vờ đâm vào Paremai trước rồi lại dùng lời lẽ láo lếu để khinh miệt phụ nữ”.
“Phụ nữ như con này mà có danh dự cơ à? Chỉ là một con phóng viên quèn, không biết phân biệt cao thấp. Mày mê nó, bênh vực nó vì nó đã nằm ngửa ra với mày rồi đúng không?”.
“Bịch!”. Patiya tung ra một cú đấm ngay lập tức trong tiếng la hét của các cô gái. Pawit vội bước vào đứng giữa, tách hai người ra. Puwinai bước tới kéo Pakhinai ra ngoài. Tiếp đó là tiếng mắng mỏ của bà lớn Nongkhran: “Cái gì thế này? Chúng mày coi tao là cái cột, cái chày hay sao mà lại đấm đá nhau? Không còn coi đầu bạc đầu trắng ra gì nữa rồi à?”
Tiếng phàn nàn của bà lớn Nongkhran kéo ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về giữa căn phòng, mọi người nhích sang một bên để dành lối đi cho bà. Chỉ có một người duy nhất bước ra khỏi căn phòng.
Patiya bước ra khỏi phòng tắm, tay cầm khăn mặt để lau tóc, anh sững lại khi không trông thấy Paremai. Anh không nghĩ rằng cô lại đổi ý về nhà vì cô đã tắm và thay bộ đồ ngủ của anh rồi.
“Hóa ra em ở đây à? Em đang đọc gì vậy?”. Patiya hỏi khi nhìn thấy Paremai đang đọc cái gì đó trong tay. Trên mặt bàn trải đầy những tấm ảnh. Anh bước tới ngồi xuống cạnh cô.
Paremai giật mình, ngẩng mặt nhìn, lập tức đỏ mặt, vội vàng cúi xuống bởi trên người anh chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm.
“Anh... sao không mặc quần áo vào cho đàng hoàng?”. Paremai ấp úng.
“Tại anh không tìm thấy em. Cứ nghĩ là em trốn về nhà rồi nên vội đi tìm”.
“Em không trốn đi đâu mà sợ. Đã nói rồi là đêm nay... ờ... em sẽ ngủ lại đây”.
Paremai cúi đầu ấp úng trả lời khiến Patiya cười tươi. Anh đổi chủ đề.
“Em đọc cái gì vậy?”. Vừa hỏi anh vừa cầm tấm ảnh lên xem, anh sững lại khi thấy đó là hình ảnh tại hiện trường của vụ án: “Đây là ảnh của em gái em mà. Anh đã được nhìn thấy chúng từ tập hồ sơ đội trưởng Tula đưa cho”.
“Đúng vậy”. Cô đỏ bừng mặt phàn nàn: “Anh không ăn mặc cho đứng đắn được hay sao?”.
“Mặc làm gì khi không đầy mấy phút nữa cả hai chúng ta lại phải cởi ra?”.
“Anh Pat!”. Paremai kiềm chế sự xấu hổ, ngẩng mặt lên nhìn: “Nếu anh cứ vậy thì đêm nay em sẽ ngủ ở sa lông đấy”.
“Thôi được. Thôi được…” Patiya vội xòe tay giơ lên ngang vai: “Anh xin chào thua. Nói cho anh biết bao lâu nữa chúng ta sẽ đi ngủ?”.
“Một tiếng nữa”.
Patiya nhíu mày: “Em có chuyện gì mà phải suy nghĩ nhiều vậy, trong khi kẻ mà chúng ta nghi ngờ là chủ phạm đã tìm được rồi?”.
“Em sẽ không nói gì với anh nếu anh vẫn chưa mặc quần áo cho đàng hoàng”.
“Đồng ý. Anh đi mặc quần áo ngay đây”.
Paremai nhìn theo thân hình cao lớn của anh rồi đưa mắt nhìn những bức ảnh trên bàn. Đêm nay cô đã có được manh mối của thủ phạm là nhờ vào Patiya và đây chính là lý do để cô ở lại với anh như anh mong muốn.
“Lúc nào em cũng mang theo mình những thứ này hả Pare?”.
“Vâng”. Paremai trả lời. Ánh mắt vẫn không rời tập tài liệu trong tay.
Patiya tỏ ra khó hiểu: “Anh cho rằng không hay chút nào khi một cô gái xinh đẹp đem theo ảnh chụp tại hiện trường vụ giết người còn nhiều hơn cả đồ mỹ phẩm như thế này cả”.
Paremai ngẩng mặt lên nhìn anh, không thể nín được cười: “Cảm ơn anh vì đã cố làm cho em cười. Nhưng mỹ phẩm em cũng có đem theo”.
Anh mỉm cười nói tiếp: “Em có biết em là một cô gái vừa xinh đẹp vừa ghê gớm hay không?”. Patiya thu những bức hình trên mặt bàn lại xem từng tấm một.
“Thế ai nói em như vậy?". Cô nhẹ nhàng hỏi vặn.
“Cái gì? Câu vừa xinh đẹp vừa ghê gớm ấy à? Chính anh là người đặt cho em đấy”. Patiya thản nhiên trả lời.
“Cái gì cơ? Em á?”.
Anh bình thản gật đầu: “Vì sao em lại lấy những bức hình này ra xem?”.
“Để nhắc nhở gã đàn ông là quỷ địa ngục đó đã gây ra những hành động đê hèn gì với em gái em”.
Patiya sửng sốt: “Em còn là cô gái rất đáng sợ đấy Pare ạ. Dù sao em nên để việc đó cho cảnh sát đi. Em cũng đã điện thoại thông báo manh mối với đội trưởng Tula rồi mà. Em đừng xen vào nữa. Nếu anh biết trước em sẽ thế này, thì anh đã không nhận lời với em”.
“Tại lúc đó tình thế cấp bách mà”. Paremai mỉm cười, lảng tránh: ‘Con người ta nhìn mặt thật khó đoán biết được nhỉ. Thật khó tin hắn lại là kẻ xấu xa và ác độc đến như thế”.
“Vấn đề là nó chọn con mồi là người quá thơ ngây”.
“Anh nói đúng. Mai là người quá ngây thơ, chưa từng va vấp, chỉ biết học nên để bị lợi dụng. Nhưng em thắc mắc là tại sao gã ấy lại chọn em gái em làm con mồi để vu khống cho anh?”.
“Vì vô tình em gái em đã bước vào âm mưu của nó chứ sao. Để ngày mai anh sẽ tìm thêm thông tin. Hay nhờ Prim lấy hộ thông tin từ máy tính của nó nhỉ?”.
“Điều đó quá nguy hiểm. Nên để cho cảnh sát xử lý thì hơn”.
“Đồng ý. Vậy bây giờ chúng ta nên làm việc của mình thôi em yêu”. Patiya nói rồi nhấc vòng eo nhỏ lên đùi mình. Paremai giật mình kêu lên trước khi bật cười và đấm liên tiếp vào ngực anh.
“Anh đùa cái kiểu gì thế anh Pat? Anh làm em giật cả mình”.
“Thế em có thích không?”.
Không có câu trả lời vì ngay khi kết thúc câu hỏi, đôi môi mềm mại của anh đã gắn chặt vào bờ môi mọng đỏ của cô.