Lửa Yêu

Chương 27



Paremai giống như ngọn lửa khi đã nhóm lên rồi thì khó để dập tắt được và lần này đã chứng minh niềm tin đó của Patiya là hoàn toàn đúng.

Paremai ngẩng mặt lên đón nhận nụ hôn của anh đồng thời hối hả hôn lại anh. Cô đưa hai tay lên vuốt ve vòm ngực rồi chạm dần xuống bên dưới phần thể hiện giới tính đàn ông của anh. Paremai vuốt ve nó như muốn thể hiện quyền sở hữu của riêng mình, điều đó khiến anh phải kêu lên, toàn thân run rẩy vì khao khát mà lúc này chỉ cô mới có thể giải tỏa được.

Patiya rên rỉ, người căng cứng vì đau đớn, không còn một chút sức lực nào đến nỗi khi cô đẩy anh nằm ngửa, rồi nằm đè lên anh, anh cũng không còn sức để chống lại.

“Trước khi anh nếm mùi vị của em, em cũng muốn được nếm mùi vị của anh đã”. Paremai mạnh dạn, giọng nói ngọt ngào chan chứa tình yêu thương.

Anh kêu lên với giọng khản đặc: “Em biết là em sắp làm gì chứ Pare? Em làm cho anh nóng bừng lên rồi, sức nóng đó sẽ thiêu đốt em đấy”.

“Đó là điều em cần từ anh”.

Bộ phận đàn ông phồng lên như một lời nói thẳng nhưng hết sức ngọt ngào đáp lại lời cô. Patiya nhắm mắt hoàn toàn khuất phục cô.

Paremai hôn người yêu một cách nồng nàn, bộ ngực đầy đặn cố tình ép chặt lên vòm ngực vạm vỡ. Người nằm bên dưới rên rỉ khi phần thân thể cứng ngắc cảm nhận được phần da thịt mềm mại của phụ nữ đang áp sát vào cơ thể. Anh định luồn tay vào bóp nặn bộ ngực đầy đặn, căng tròn nhưng cô đã kịp thời ghì chặt lấy.

“Anh đang đóng vai tù nhân, vì vậy anh không được làm gì cả”.

“Em thích mỗi người một lượt?”. Patiya nói với giọng đứt quãng, hơi thở gấp gáp.

Lạy Trời! Paremai khiến anh trở nên nóng bỏng như dòng nham thạch đã sẵn sàng phun trào khỏi miệng núi lửa bất cứ lúc nào. Hình ảnh cô trườn người xuống hôn lên da thịt anh không khác gì hình ảnh vũ nữ Apsara xuống để cứu rỗi một sinh linh tràn đầy khát vọng.

Patiya chăm chú nhìn hình ảnh tuyệt đẹp trước mắt một cách say mê xen lẫn khao khát.

Paremai không trả lời anh, vẫn tiếp tục hạ thấp đầu xuống vòm ngực vạm vỡ để vuốt ve nó bằng sự mềm mại của chiếc lưỡi, cô ngậm, mút nụ hoa khiến anh bị kích thích mạnh. Sự thèm khát dường như nuốt chửng anh, nó không khác gì một lưỡi dao cạo cắt sâu vào bụng khiến thân thể anh căng cứng lại và đau đớn. Hai nụ hoa anh cứng lên đáp lại sự đụng chạm của cô. Paremai lén mỉm cười khi nghe được nhịp đập hối hả của trái tim anh. Cô lướt đầu lưỡi sắc lẹm của mình xuống phần da thịt trên bụng, rồi gặm nhắm và liếm láp đến phần giữa của cơ thể.

Patiya giật thót mình, rên rỉ không thành tiếng. Toàn thân anh nóng bỏng như bị lửa táp vào khi cô đụng chạm một cách thân mật. Mọi cử chỉ của Paremai tràn đầy sự khao khát và dịu dàng. Đôi mắt anh bắt đầu dại đi. Patiya dần mất hết khả năng kiểm soát bản thân. Bụng anh co thắt lại, căng cứng đau đớn vô cùng bởi sự khao khát và cuối cùng người anh giật lên. Thế giới dừng lại trong chốc lát, đôi mắt không còn nhìn rõ sự vật, cảm giác giống như một đứa trẻ sơ sinh không có khả năng kiểm soát bản thân.

Patiya nhắm mắt, thân thể được thư giãn như một lữ khách trên sa mạc được ngả người nằm nghỉ trên ốc đảo. Sau khi lấy lại tinh thần, anh mở mắt ngắm nhìn các đường nét trên khuôn mặt tuyệt đẹp của Paremai. Anh mỉm cười với cô một cách ngượng ngùng như đứa trẻ làm nũng mẹ: “Em học được những điều này ở đâu?”.

Paremai gí ngón trỏ vào vòm ngực vạm vỡ của anh thay cho câu trả lời.

“Anh á?”. Anh chỉ ngón tay cái vào mình: “Nếu anh không phải là một giáo viên xuất sắc, thì chắc chắn em là một học sinh thông minh tuyệt vời vì em học rất nhanh. Em biết cách làm cho anh… ưm…”. Chuyên gia phim khiêu dâm ấp úng.

Paremai bật cười, thẳng thắn thú nhận: “Thực ra em lén xem các clip phim khiêu dâm của anh đóng, lén nghiên cứu từ những nữ diễn viên đóng chung với anh xem làm thế nào để anh được… à… hài lòng”.

“Cái gì cơ?”. Patiya nhắc lại như không tin vào tai mình: “Em lén tải clip khiêu dâm về để học à? Lạy Chúa!...”.

“Đừng nói cái giọng đáng ghét đó với em chứ. Anh thừa biết tất cả phụ nữ đều muốn tải clip phim của anh về để xem mà”.

“Nhưng không được có em trong đó. Em yêu, không có ai lại muốn cho người yêu mình xem clip mình làm tình với người phụ nữ khác đâu”.

“Em cũng không muốn xem”. Paremai khẽ khàng thú nhận, nét mặt tỏ rõ sự hối tiếc.

“Anh xin lỗi. Từ giờ trở đi sẽ không lặp lại chuyện này nữa. Nếu có thì cũng chỉ là giữa anh và em mà thôi. Vừa nói anh vừa nháy mắt với vẻ tinh nghịch, rồi đưa tay ra vén lọn tóc xòa xuống mặt lên vành tai cô một cách dịu dàng.

“Vớ vẩn. Ai đóng phim với anh không biết?”.

Anh bật cười: “Em không biết sao? Tất cả các góc trong ngôi nhà này đều được gắn camera bí mật đấy. Trong phòng tắm cũng có, ở kia kìa”. Patiya châm chọc, chỉ ngón tay về phía bên phải minh họa cho lời nói.

“Làm gì có. Em không tin”. Cô phủ nhận với giọng cứng rắn nhưng ánh mắt run sợ khi nhìn theo ngón tay anh, rồi đưa mắt nhìn khắp trần nhà một cách cảnh giác.

Patiya bật cười khanh khách. Đây chính là người phụ nữ của anh, một người rất hay lo sợ và đầy cảnh giác. Nhưng liệu cô có bị sốc không nếu biết rằng có camera bí mật thật? Không… Anh dứt khoát giấu nhẹm chuyện đó. Patiya giật mình rồi kéo cô lại ôm vào lòng, thì thầm sát đôi môi mềm mại: “Bây giờ tới lượt anh. Em hãy chuẩn bị đón nhận sự sung sướng đi”. Patiya dịu dàng lật người cô lại, hạ thấp đầu đặt lên đôi môi mềm mại một nụ hôn nồng nàn, hối hả.

Anh từ từ cúi thấp đầu khám phá, nhấm nháp bộ ngực căng tròn, chiếc bụng phẳng lỳ một lần nữa. Cô đáp lại sự đụng chạm của anh bằng phản xạ hóp bụng lại và căng cứng. Lần theo đường cong, Patiya tiến xuống bộ phận của phụ nữ. Anh nhẹ nhàng tách hai chiếc đùi ra rồi lách đầu lưỡi vào. Thân thể mảnh dẻ giật thót, rên rỉ tên anh.

Paremai rên rỉ, đôi mắt bắt đầu mờ đi. Patiya rất giỏi chuyện giường chiếu. Anh luôn biết cách khiến phụ nữ được hài lòng. Tâm trí cô bắt đầu bị phân tán, lúc này chỉ còn lại sự sung sướng từ sự đụng chạm của anh. Trí óc cô bắt đầu trống rỗng, cơ thể cô bắt đầu căng lên giống như dây cung đã bị kéo hết cỡ, miệng cô thì liên tục thốt rên tên anh một cách yếu ớt.

Cô chớp chớp mắt, tim đập liên hồi như trống điểm canh, trí óc bắt đầu quay cuồng khi anh trườn người lên hôn vào môi cô.

“Hãy thở ra thật chậm. Anh không muốn em sốc mà chết đâu em yêu ạ”.

“Anh là kẻ ác độc”. Paremai vừa nói vừa đấm vào vòm ngực vạm vỡ của anh.

Patiya bật cười, nắm lấy tay cô lại, gỡ chúng ra và hôn vào giữa lòng bàn tay, rồi ngẩng mặt lên dịu dàng hỏi: “Em đã sẵn sàng chưa em yêu?”.

Paremai nhìn anh với ánh mắt nồng nàn rồi nâng người lên hôn anh thay cho câu trả lời. Patiya dịu dàng hôn lại đồng thời tách hai đùi cô bằng đầu gối trước khi hòa hai thân thể làm một. Bản nhạc tình yêu được bắt đầu giữa ngọn lửa hừng hực của đam mê. Patiya rên lên bằng giọng khản đặc khi cảm nhận được sự khít khao xen lẫn ấm áp. Giây phút đó, anh quên hết mọi thứ, chỉ còn cảm nhận được sự sung sướng do thân thể kiều diễm của cô mang lại. Anh phủ lên thân thể mềm mại một cách vô thức. Bản nhạc tình yêu từ từ chuyển thành ngọn lửa rực hồng sẵn sàng thiêu đốt cả hai.

Giây phút tiếp theo, cô lật người lại nằm úp lên anh. Sự khao khát đang chảy trong người anh được xả vào thân thể của Paremai hết đợt này đến đợt khác như những đợt sóng biển giận dữ thi nhau xô vào bờ cát. Cơ thể cô giật lên cùng lúc anh đẩy người lên dùng răng ngậm vào phần da thịt rất nhạy cảm.

Paremai bám vào đầu anh, ngửa cổ ra sau để bản thân được tận hưởng cảm giác khi hàm răng đang ngậm và hút lấy da thịt. Hơi thở của cô hổn hển khi anh đưa tay lên bóp mạnh vào mông cô để kiểm soát nhịp điệu. Cơ thể cô lại căng cứng lên một lần nữa, toàn thân nhẹ bẫng cùng với sự giải phóng sức mạnh tình yêu. Cô đổ gục vào vòng tay rắn chắc đang ôm siết lấy mình. Một chiếc cầu vồng bảy sắc đang hiện rõ sau làn mi khép chặt.

Patiya ngậm vào bả vai ướt đẫm mồ hôi của người yêu. Mùi vị nồng nàn của cuộc làm tình quyện khắp người anh, hơi thở vẫn gấp gáp, anh nói: “Lần này tới lượt anh”.

“Lạy Phật! Em nghĩ rằng chúng ta vừa mới.. ờ… cùng với nhau”.

“Chỉ mới có một mình em thôi, em yêu ạ”. Patiya lật ngửa thân thể mảnh dẻ ra rồi nằm lên trên. Paremai không còn sức để mà mở mắt nữa.

“Không, Pare. Em phải mở mắt ra nhìn anh”.

Cô lim dim đôi mắt: “Chắc chắn em sẽ chết trước đấy nếu phải.. ờ… với anh một lần nữa”.

Patiya bật cười, giọng nói trìu mến: “Chúng ta sẽ được biết câu trả lời ngay thôi em yêu”.

Paremai bật cười rồi chuyển thành tiếng rên khi Patiya đẩy nhanh nhịp điệu. Anh giải phóng dòng sức mạnh của tình yêu và khao khát tràn vào cơ thể cô. Cô cảm nhận được sự nóng bỏng tràn lên da thịt trước khi chúng chảy cuồn cuộn như dòng nước ấm đang xoáy tròn vì giận dữ.

Anh dõi theo đôi mắt mở to của cô trước khi trở nên trống rỗng và bùng cháy của ngọn lửa khát khao. Anh phủ người lên thân thể cô, ngăn lại tiếng kêu rên của cô bằng một nụ hôn nặng trĩu khao khát. Anh hôn cô ngấu nghiến. Thân thể của Patiya giật lên cùng với tiếng kêu tên người vợ sắp cưới tắt dần trong cổ anh.

Patiya gục đầu xuống cổ cô, thở hổn hển, gần như không còn sức lực gì sau khi yêu cô trong suốt hai tiếng. Một lúc lâu sau, hơi thở bắt đầu nhẹ dần và trở lại bình thường, anh ngẩng đầu lên ngậm vào đầu chiếc mũi cao của cô, ánh mắt chan chứa yêu thương.

“Em ổn không?”.

“Chắc xương cốt của em gãy hết cả rồi vì chúng không còn cảm giác gì nữa”.

Anh thốt lên như muốn xin lỗi vì nhận ra rằng mình vẫn đang nằm đè lên cô. Anh trườn người xuống, kéo eo cô lại ôm sát thân mình.

“Em thấy đỡ hơn không?”. Anh hỏi với giọng dịu dàng rồi hôn lên đôi bờ môi sưng mọng vì những nụ hôn vồ vập của anh lúc trước.

“Tình trạng cơ thể hay là sex ạ?”.

Patiya bật cười: “Cả hai”.

“Có vẻ như cơ thể cũng khá hơn rất nhiều rồi”. Cô đưa tay lên che miệng ngáp.

“Thế sex thì sao?”.

“Nồng nàn và mạnh mẽ”. Paremai định nghĩa một cách ngắn gọn rồi che miệng ngáp tiếp.

Anh bật cười trước khi gặng hỏi tiếp: “Thế tốt hay không?”.

Paremai nhắm mắt nói: “Ngày mai trả lời có được không ạ? Em buồn ngủ lắm”.

“Em còn chưa ăn chút gì lót dạ đâu em yêu ạ. Từ từ hãy ngủ”.

“Để sau đi ạ”. Cô lẩm bẩm trả lời.

“Thế mát xa bằng tinh dầu thì sao? Em không thích nữa à?”. Anh nhìn cô dịu dàng, trìu mến rồi thì thầm: “Anh yêu em, Pare… Anh yêu em mà bản thân cũng không lý giải được tại sao lại yêu em nhiều như vậy”. Patiya hạ thấp đầu xuống thơm nhẹ lên vầng trán tròn và từ từ ôm lấy thân thể cô khẽ vỗ về như đang ru em bé.

“Cậu Pat sẽ khiến cô ấy quen thân đi đấy ạ. Đáng ra cậu nên bảo cô ấy xuống dưới ăn cơm”.

“Thôi nào, chuyện nhỏ nhặt thôi mà”.

“Nhưng đó là quy tắc của ngôi nhà này. Nếu đến cái quy tắc ấy cũng không còn thì trở thành nhà sao được”.

“Tất cả các quy tắc đều có thể thay đổi được, nếu không nó chỉ là quy tắc chết!”.

“Không phải chuyện nói chơi cho vui đâu ạ. Cậu Pat đang bênh vực làm hư cô ấy đấy”.

“Không phải tôi bênh vực chiều hư cô ấy mà là tôi tự quyết định. Thôi mà bác Chong, sẽ không có lần sau nữa đâu”.

“Cậu chắc chứ. Cậu đừng có ranh mãnh với tôi. Cậu phải chỉnh đốn buộc cô ấy phải xuống ăn dưới nhà, không phải bê lên ăn tận trong phòng như thế”.

Patiya bật cười, bê khay thức ăn vào phòng, thấy thân thể kiều diễm bên dưới tấm chăn dầy thò đầu ra ngoài nhìn anh. Anh liền nhíu mày lại.

“Anh nói to khiến em tỉnh giấc hả?”. Anh đặt khay thức ăn lên mặt bàn kính cạnh giường rồi bước tới cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô rồi nói nhỏ: “Chào buổi sáng em yêu”.

Hai gò má mịn màng dần đỏ ửng. Paremai khẽ nói chào buổi sáng rồi đổi chủ đề: “Thực ra em xuống dưới ăn cũng được, không phải phiền bác Chong phải vất vả bê lên”. Paremai dịu dàng nói e ngại. Cô nhích người ngồi tựa vào đầu giường, tay kéo tấm chăn che ngực. Cô ngủ say đến nỗi Patiya bế cô từ phòng tắm sang phòng ngủ cô cũng không hề hay biết.

“Chuyện nhỏ. Em đừng để bụng làm gì. Nếu, không muốn ngủ nữa thì dậy ăn sáng thôi. Anh bảo bác Chong làm món cháo tôm cho em đấy”. Patiya ngồi xuống bên mép giường.

“Cảm ơn anh. Thật ra không cần nấu quá cầu kỳ đâu. Gì em cũng ăn được cả”.

“Không sao đâu. Bình thường anh cũng bảo nhà bếp làm mấy món Thái mỗi khi thấy chán những món ăn bên này mà”.

Paremai mỉm cười xúc động, im lặng nhìn chồng chưa cưới trong chiếc áo choàng dài quá đầu gối.

“Anh dậy lâu rồi à?”.

“Cũng được một lúc rồi. Anh vừa tập thể dục xong”.

Paremai liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường.

“Anh nên đánh thức em dậy. Mới ngày đầu tiên mà đã dậy muộn rồi”.

“Không sao. Mọi người đều hiểu em mà”.

Paremai đỏ bừng mặt, hắng giọng chuyển chủ đề: “Em đang ở phòng ngủ của anh à?”. Phòng ngủ của Patiya rộng hơn phòng ngủ của cô rất nhiều. Đồ vật trong phòng đều sử dụng tông màu nâu sẫm toát lên vẻ nghiêm nghị huyền bí.

“Ừ. Hôm qua anh đánh thức em nhưng em không dậy nên anh bế em sang ngủ phòng anh”.

Paremai đỏ mặt nhớ lại sự việc tối qua. Có lẽ cô đã rất mệt nên thiếp đi lúc nào không biết. Cô hắng giọng: “Em đi tắm đây”. Cô ra khỏi giường với tấm chăn quấn quanh mình không khác gì con nhộng tằm. Patiya nhìn cô mỉm cười trìu mến. Anh bảo cô dùng phòng tắm trong phòng ngủ của anh khi cô định về phòng riêng.

“Nhưng em không có áo choàng”.

Patiya đứng dậy mở tủ quần áo lấy áo choàng đưa cho cô: “Gần trưa chúng ta cùng đi mua quần áo nhé. Áo của anh có thể hơi dài đối với em”.

“Thế anh không phải làm việc à?”. Paremai vừa hỏi vừa nhận chiếc áo choàng từ tay anh.

“Hôm nay anh nghỉ làm, dành cả ngày cho em. Nhưng gần trưa chắc anh sẽ có cuộc họp với nhân viên qua Skype”.

“Cảm ơn anh”.

Patiya nhíu mày: “Cảm ơn vì chuyện gì?”.

“Vì anh đã nghỉ việc ở nhà với em. Anh sợ em sẽ buồn đúng không?”.

Anh ôm lấy vòng eo được quấn bởi tấm chăn dầy vào mình: “Đó là việc anh nên làm cho tới khi em thích nghi với ngôi nhà này. Sau đó tùy em sử dụng quỹ thời gian riêng của mình”. Anh nói rồi nâng khuôn mặt cô lên đặt vào đó một nụ hôn nồng nàn.

“Thế nếu phải mất hàng tuần em mới thích nghi được thì sao?”.

“Thì anh sẽ ở bên em cả tuần đó”. Patiya thủ thỉ sát cặp môi mềm mại.

Paremai cười: “Cảm ơn anh. Nhưng sẽ không mất nhiều thời gian đến thế đâu”.

“Cho dù lâu hơn thế anh cũng sẵn sàng. Nhưng có thể em sẽ mệt mỏi lắm đấy”.

Paremai bước ra khỏi phòng tắm sau hơn nửa tiếng, cô bước tới ngồi xuống phía đối diện anh.

“Có tin gì đáng chú ý không ạ?”. Cô vừa hỏi vừa lau tóc bằng chiếc khăn bông loại nhỏ. Patiya đang đọc tin trên máy tính. Bên cạnh có một tách cà phê, chiếc bánh sanhwich đã ăn hết một nửa và một cái bát không.

Người được hỏi sững lại, vội gập màn hình xuống, rồi đẩy đĩa bánh sandwich kèm theo tách cà phê và chiếc giỏ đựng rau cùng bát cháo ra trước mặt người vợ chưa cưới: “Không có gì đâu. Anh chỉ kiểm tra tin tức trước khi bắt đầu một ngày mới mà thôi. Em hãy thử cà phê và bánh sandwich đi. Anh làm cho em đấy. Không biết vị này có hợp với em không?”

“Cảm ơn anh. Anh tự làm bánh sandwich ạ?”. Cô cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm.

Patiya trả lời: “Có gì là khó đâu. Chỉ phết mayonaise, rồi xếp rau và trứng ốp lết lên sau đó phủ một lớp bánh mì nữa là xong”.

“Đây vốn không phải là việc của đàn ông. Thời nay có rất ít đàn ông làm được như anh”.

“Vậy có lẽ anh là người đàn ông không bình thường”.

“Cảm ơn anh, cà phê rất ngon. Sáng nay anh dự định làm gì?”.

“Sau bữa sáng anh sẽ dẫn em đi tham quan ngôi nhà này một lượt, gần trưa chúng ta sẽ đi siêu thị mua vài thứ cần thiết cho em”.

Cô gật đầu nhìn anh.

“Anh đi thay quần áo trước đi. Em ăn sáng xong sẽ thay sau”.

“Vậy cũng được”. Patiya vừa nói vừa định cầm lấy máy tính, nhưng cô vội đưa tay ra đặt lên cổ tay anh, nói: “Anh để máy tính cho em mượn kiểm tra mail được không ạ?”.

Patiya lúng túng.

“Anh sao vậy?”.

“Không sao cả”.

“Vậy tại sao anh có vẻ không vui vậy? Có tin gì xấu phải không ạ?”.

Paremai nhìn chằm chằm vào mặt anh, từ từ gỡ tay anh ra khỏi máy tính, cầm lấy mở màn hình ra.

“Pare, đừng có quan tâm mà”. Patiya nói.

Cô không trả lời, đọc phần tin trực tuyến bằng tiếng Anh ở trang mà Patiya đã mở sẵn trước đó. Đấy là một phần tin với nội dung đại khái là về việc cô thôi việc sang Mỹ sống với anh, anh giấu cô trong nhà, đính kèm là toàn bộ lý lịch dài dằng dặc của cô. Đọc xong, cô đưa trả lại máy tính cho anh mà không nói một lời nào.

“Đừng có nghĩ nhiều Pare. Anh sẽ sớm cho họp báo để nhanh chóng kết thúc mấy tin vớ vẩn này đi”.

“Không sao. Em không quan tâm đâu ạ. Ai thích nói gì cứ mặc kệ cho người ta nói. Chỉ là em hơi thắc mắc ai là người đã tung ra tin này. Vì có được những thông tin chi tiết như vậy chắc chắn không phải là người xa lạ”.

Paremai nói tiếp: “Nó khiến em nhớ tới tin em tới tìm anh để cầu xin anh rút lại đơn kiện với em lần trước”.

“Chuyện anh từ bỏ ý định kiện em chỉ có bà biết. Thực ra anh không muốn nghĩ xấu về bà, nhưng khi xảy ra những chuyện như thế này, anh thấy hơi nghi ngờ, anh sẽ điện thoại về hỏi bà”.

Paremai đưa tay ra chạm vào cánh tay anh: “Anh đừng vội vàng như vậy, có thể không phải bà đâu”.

“Hay là…”.

“Anh cũng đừng để ý bận tâm làm gì cho mệt. Em không nghĩ gì đâu vì em biết mình đang làm gì. Quan trọng là mẹ hiểu cho em là được. Chỉ như vậy là đủ. Em không cần và cũng không muốn giải thích với ai cả”.

Patiya kéo cô lại ôm vào lòng: “Anh làm cho em bị mang tiếng. Anh sẽ lấy lại danh tiếng cho em một cách nhanh nhất”.

“Cảm ơn anh. Nhưng em đã nói là em không quan tâm mà”.

“Em không quan tâm nhưng anh quan tâm”.

Paremai ngẩng mặt lên mỉm cười dịu dàng với anh: “Vậy chỉ cần ngày nào anh cũng nói yêu em ba lần là đủ?”.

Patiya sững lại: “Không làm được à? Nói yêu em khó đến thế sao?”.

“Không phải như vậy, chỉ là…”. Patiya lúng túng, mặt đỏ bừng.

“Anh xấu hổ ư?”. Paremai bật cười.

“Thế em có dám nói yêu anh không nào?”.

“Dám chứ”.

“Vậy thì nói luôn đi”.

Paremai mặt đỏ bừng.

“Đâu? Mạnh mồm thì nói luôn đi chứ!”.

“Thực ra anh cũng biết là em nghĩ gì rồi mà”.

“Thì em cũng đi guốc trong bụng anh rồi còn gì. Vậy tại sao em còn muốn anh phải nói?”.

“Thì… được nghe khiến người ta chắc chắn và tin tưởng hơn. Hơn nữa còn lãng mạn hơn. Anh có biết anh Sila nói lời yêu vợ bằng cách gì không?”.

Patiya nhíu mày: “Cách gì?”.

“Xăm vào mông chữ yêu chị Wanchai”.

“Lạy Chúa!... Cái gì cơ?”. Patiya gần như bị sặc: “Người đàn ông lặng lẽ, nghiêm nghị như anh Sila mà dám làm cái điều… ngọt ngào như vậy sao?”. Patiya kịp thời nuốt lại hai từ “vớ vẩn”.

Paremai gật đầu: “Có lãng mạn không?”.

Patiya tỏ ra ghê rợn trước khi sợ hãi gật đầu: “Rất lãng mạn”. Anh kéo dài giọng cuối câu trước khi nói tiếp: “Anh hy vọng em không bắt anh làm điều gì hâm hâm, à… sến sến như vậy nhé”.

“Thực ra rất đáng chú ý đấy… Ở mông của anh có tên em. Ôi… Lãng mạn thế còn gì. Anh cũng thấy thế đúng không?”.

Patiya lắc đầu, nét mặt sợ hãi.

“Anh nghĩ anh không thuộc tuýp đàn ông lãng mạn như anh Sila đâu. Hãy bảo anh làm điều khác cho em đi”.

“Thế anh muốn gì nào?”.

“Gì cũng được. Chỉ cần đừng bảo anh xăm chữ vào mông là được”.

Paremai bật cười: “Đồng ý. Để em thử nghĩ một vài hôm đã nhé”.

Patiya nhìn vợ chưa cưới với ánh mắt cảnh giác: “Anh có thể tin được không đấy?”.

Cô bật cười trong trẻo: “Chắc chắn rồi. Không ai đáng tin hơn Pare đâu”.

Patiya nhìn người yêu với ánh mắt cảnh giác cao độ.

Patiya dẫn người yêu đi tham quan khắp nhà, bắt đầu từ bãi cỏ phía trước nhà: “Ngôi nhà này có hệ thống tín hiệu chống trộm. Vì thế ban đêm dứt khoát em không được lại gần bờ tường. Cả ngôi nhà làm việc bằng hệ thống tự động”. Anh vừa nói vừa bấm điều khiển: “Nút đầu tiên là điều khiển mở đóng cổng. Còn hàng thứ hai là điều khiển việc đóng mở cửa bao gồm cả cửa ra vào và cửa sổ. Hàng thứ ba là điều khiển dùng cho ngôi nhà nhỏ”.

“Tại sao anh lại thiết kế nhà giống như một chiếc hộp kín như vậy? Em thấy nó lạ mắt thật nhưng khi đã đóng tất cả cửa lại thì nó không khác gì nhà tù cả”.

“Ngôi nhà chỉ đóng khi không có ai ở nhà mà thôi”.

“Anh trả lời không đúng câu hỏi. Pare hỏi tại sao anh lại thiết kế ngôi nhà như thế này?”.

Patiya đưa mắt nhìn toàn bộ kiến trúc ngôi nhà rồi trả lời: “Anh không thích kiểu kiến trúc có nhiều tòa nhà sát nhau. Tuy trông thì có vẻ ấm áp, qua lại thuận tiện nhưng rất bí bức, nóng nực. Còn kiểu kiến trúc này mang lại cho anh cảm giác riêng tư và an toàn hơn”.

Paremai sửng sốt… Cô đưa tay ra nắm lấy cổ tay anh: “Có cách nào để em bù đắp cho quãng đời thời thơ ấu của anh không ạ?”.

“Anh không sao”.

“Anh có giận khi em nhắc lại chúng không?”.

Patiya ngẩng mặt nhìn ra phía trước, nắm chặt tay cô.

“Đi xem ngôi nhà nhỏ đi. Biết đâu tương lai em sẽ tổ chức tiệc thịt nướng ở đó”.

“Anh phải trả lời em trước đã”.

Anh mỉm cười: “Thì anh chỉ muốn đưa em đi để khoe về công nghệ cao của ngôi nhà thôi mà”.

Paremai lắc đầu: “Phải trả lời em đã”.

Patiya mỉm cười, ánh mắt càng trở nên dịu dàng hơn. Anh nâng chiếc cằm chẻ lên rồi nói: “Em có biết rằng em là phần thưởng đặc biệt và vô giá nhất mà Chúa đã ban tặng cho anh hay không? Nếu có cái gì có thể xoa dịu được phần ký ức đó thì đó chính là em đấy Pare ạ. Em yên tâm rồi chứ”.

“Nếu vậy anh có tha thứ hay bỏ bớt định kiến và rộng lòng với bà của mình được không?”.

Anh nhíu mày: “Chuyện đó thì có liên quan gì?”.

“Nếu đúng em có thể giúp anh xóa bỏ vết sẹo đó, giúp anh thấy không còn căm giận nữa, thì anh có thể tha thứ cho bà được không?”.

Patiya im lặng một lát rồi chậm rãi hỏi: “Tại sao vậy? Tại sao em lại coi trọng bà anh đến vậy?”.

“Vì em biết từ sâu thẳm trong tim, bà luôn cảm thấy có lỗi với anh, luôn rất yêu quý và quan tâm đến anh”.

Patiya quay mặt đi nơi khác: “Em không hiểu bà nội của anh đâu”.

“Em nghĩ trực giác không đánh lừa em. Bà thực sự rất quan tâm đến anh”.

“Em từng đinh ninh anh là kẻ giết người đó thôi”.

Paremai kìm sự xấu hổ rồi trả lời: “Sao anh có thể so sánh như thế được? Hai sự việc hoàn toàn khác biệt. Hiểu nhầm anh là bởi sự việc đến quá đột ngột trong khi trước đó em chưa biết gì về anh cả. Còn với bà nội của anh thì khác, em nhìn nhận sự việc từ nhiều chiều hơn. Hãy tin em, bà thực sự rất quan tâm đến anh. Nếu không bà sẽ không nghĩ tới việc giao chức chủ tịch hội đồng quản trị của công ty vốn có vai trò hết sức quan trọng đối với dòng họ Warakorn cho anh đâu”.

“Vì bà không tin tưởng ai được nữa. Bà sợ công ty được gây dựng từ bao đời nay sẽ sụp đổ dưới thời của bà”.

“Không chỉ có vậy mà bà còn rất tin tưởng anh nữa. Bà rất lo cho anh đấy. Bà muốn anh trở về ở gần mình nên mới tìm cách kéo anh quay trở về Thái Lan”.

“Em quá lương thiện rồi đấy. Em hãy tin anh đi, bà gì đó không nghĩ hay lo cho người khác nhiều hơn bản thân mình đâu”.

“Em không thích anh như thế này đâu”.

“Chúng ta đổi chủ đề nói chuyện đi. Anh không muốn cãi nhau với em về chuyện này”.

“Nhưng đó là bà nội, là mẹ của bố anh, người bố mà anh rất yêu quý. Bố của anh sẽ đau lòng biết chừng nào nếu biết rằng anh đối xử với mẹ của ông như vậy”.

“Pare! Hãy dừng chuyện này lại đi”.

“Anh vừa nói chỉ cần không phải là xăm chữ ở mông thì yêu cầu gì của em anh cũng đồng ý phải không?”.

Patiya nhíu mày: “Thế thì sao? Em định yêu cầu anh thể hiện tình yêu với em bằng cách làm hòa với bà nội sao? Bà nội không đáng để chúng ta mâu thuẫn với nhau”.

Cô không trả lời mà đi vào trong nhà.

Anh không đi theo, nhưng nói với giọng ra lệnh: “Pare! Dừng ngay việc chạy trốn anh như thế lại đi!”.

Cô vẫn tiếp tục cắm cúi bước đi. Patiya tức giận, anh nói to: “Pare! Em sẽ phải hối hận vì đã xử sự với anh như vậy”.

Patiya buột miệng chửi thề, giơ chân lên giẫm mạnh xuống cỏ. Anh thấy giận cái lý do khiến anh và Paremai cãi nhau quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.