Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Chương 158: Phiên ngoại sáu



“Hi, thật khéo.” Kỳ Yến phất tay với Sầm Bách Hạc.

Sầm Bách Hạc bất đắc dĩ mỉm cười với cậu, ngoắc tay kêu phục vụ sinh đem hóa đơn bàn Kỳ Yến tính luôn một lượt, hắn sờ sờ áo khoác trên người Kỳ Yến, “Sao mặc mỏng như vậy?”

“Em lái xe lại đây, không lạnh, ” Kỳ Yến nhìn Nguyễn Hữu Y phía sau Sầm Bách Hạc, “Nguyễn tiểu thư, thật khéo.”

“Đúng vậy, thật khéo, ” Nguyễn Hữu Y lễ phép mỉm cười với Kỳ Yến, “Tôi còn tưởng rằng Kỳ đại sư và Sầm tiên sinh hẹn trước đến nơi này ăn cơm chứ.”

“Đại khái đây là tâm hữu linh tê nhất điểm thông, anh nói đúng hay không, Bách Hạc?” Kỳ Yến quay đầu nhìn Sầm Bách Hạc, Sầm Bách Hạc cười không tiếng động gật đầu.

Lý trí cho Nguyễn Hữu Y biết, Sầm Bách Hạc và Kỳ Yến là người yêu, hai người có thân mật nữa cũng không đủ, nhưng mà trong lòng Nguyễn Hữu Y lại không quá thích Kỳ Yến. Đại khái có vài người trời sinh liền không hợp nhau, từ ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy Kỳ Yến, trong lòng liền không quá thích cậu, cho dù đến hiện tại, loại cảm giác này cũng không ít đi.

Rõ ràng Kỳ Yến một thân phong độ, không ỷ thế hiếp người, thậm chí là loại tương đối làm người ta thích trong giới thượng lưu, nhưng cô cố tình chính là thích không nổi.

Có đôi khi Nguyễn Hữu Y cũng rất chán ghét loại tâm tính này của mình, nhỏ nhen lại không có ý nghĩa, huống chi đối phương còn căn bản không thèm để ý sự chán ghét của cô.

Người đời luôn thích định vị phụ nữ là keo kiệt, cay nghiệt, ánh mắt hẹp hòi, phụ nữ nổi giận gọi là lòng dạ hẹp hòi, đàn ông nổi giận lại là sinh động; đàn ông ngoại tình gọi là nhu cầu sinh lý, phụ nữ ngoại tình gọi là lẳng lơ; đàn ông có lòng sự nghiệp gọi là có chí khí, phụ nữ có lòng sự nghiệp lại bị người ta kêu là bà đàn ông, Diệt Tuyệt sư thái; đàn ông không kết hôn gọi là kim cương Vương lão ngũ, phụ nữ không kết hôn liền kêu là lão xử nữ.

Một phần đàn ông làm thấp đi phụ nữ, một phần phụ nữ cũng tự làm thấp đi phụ nữ, cô đã từng hô hào, phẫn nộ, thậm chí quyên tiền cho hiệp hội vì quyền lợi nữ tính, chỉ là hiện thực lần lượt đánh bại cô, thậm chí ngay cả chính phụ nữ cũng mắng cô là xen vào việc của người khác.

Ngay từ đầu cô cảm thấy phẫn nộ, đau lòng, đến hiện tại đã trở thành chết lặng.

Người khác thế nào, cô quản không được, cũng không muốn quản, nhưng mà cô không muốn biến mình thành dáng vẻ mà mình chán ghét, vì một người đàn ông mà nhu nhược, vì một người đàn ông mà khúm núm, vì một người đàn ông mà xé rách mặt mũi với một người khác.

Cô sẽ không làm việc này, nhưng mà không có nghĩa là cô không có cảm xúc.

“Thời gian còn sớm, không biết tại hạ có vinh hạnh, mời Nguyễn tiểu thư uống một tách cà phê hay không?” Kỳ Yến cười tủm tỉm nhìn Nguyễn Hữu Y, “Hy vọng Nguyễn tiểu thư đừng chối từ.”

“Kỳ đại sư thịnh tình mời, nếu tôi lại chối từ, chính là không cho mặt mũi, ” Nguyễn Hữu Y cười nhạt nói, “Mời.”

Lương Phong nhìn khuôn mặt tươi cười bỗng sụp xuống của ông chủ nhà mình, yên lặng dời đi ánh mắt.

“Bách Hạc, anh giúp em đưa tiểu Dương với chim nhỏ trở về, em với Nguyễn tiểu thư đi uống trà.”

Kỳ Yến chỉnh chỉnh áo khoác, đây chính là quyết đấu đỉnh cao giữa tình địch, tất cả người không liên quan đều lui lại.

Môi Sầm Bách Hạc giật giật, thấy Kỳ Yến không giống như là đang nói giỡn, liền gật đầu: “Được, em lái xe cẩn thận.”

Hắn quay đầu nhìn Nguyễn Hữu Y, sau khi xác định đối phương không phải là tình địch của mình, mới bình tĩnh đi ra ngoài.

“Kỳ đại sư ở trước mặt bạn trai mời tôi đi uống cà phê, không lo lắng hắn hiểu lầm ư?” Nguyễn Hữu Y ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe, nhìn chàng trai nghiêm túc lái xe ở chỗ điều khiển, suy đoán dụng ý cậu ta mời mình uống cà phê.

“Trừ cô ra, tôi từng mời rất nhiều nữ viên chức công ty Bách Hạc uống cà phê, ” Kỳ Yến đỗ xe ở ngã tư chờ đèn xanh đèn đỏ, “Có điều là để bên ngoài giao tới cửa.”

“Xem ra đãi ngộ của tôi vẫn là đặc biệt nhỉ?” Nguyễn Hữu Y chỉnh chỉnh tóc mai, cười nói, “Đúng không?”

“Có thể nói như vậy, ” Kỳ Yến khởi động ô tô, “Bởi vì những người đó không có tình yêu nam nữ với bạn trai tôi, cô không giống các cô ấy.”

Bị tình địch chọc thủng tâm tư, sắc mặt Nguyễn Hữu Y có chút không dễ nhìn lắm, có điều giáo dục tốt đẹp khiến cô không làm ra được loại chuyện xé rách da mặt phát giận lung tung này: “Loại chuyện cũ năm xưa đó, tôi cũng sắp quên rồi, Kỳ đại sư cần gì phải nói ra?”

“Đại khái tôi tương đối không cảm thấy vậy?” Kỳ Yến dùng giọng điệu trêu chọc nói, “Nguyễn tiểu thư không nên tức giận, tôi mời cô uống cà phê, cũng không phải muốn chọc giận cô.”

Nguyễn Hữu Y có chút không được tự nhiên nói: “Cậu yên tâm, tôi không phải cái loại bên thứ ba thích phá hư tình cảm người khác, cũng không làm ra được loại chuyện này.”

“Nguyễn tiểu thư phần trán sáng ngời, hai mắt hữu thần, khí chất xuất chúng, là cô gái tốt trăm dặm mới tìm được một, tự nhiên sẽ không làm loại chuyện này, ” Kỳ Yến cười cười, “Nếu không phải như vậy, tôi cũng sẽ không muốn nói chuyện với cô.”

Không có người nào không thích người khác khen mình, nam nữ đều như nhau. Nguyễn Hữu Y bị những lời này của Kỳ Yến lấy lòng, cô nhấp nhấp miệng, “Cậu biết là được.” Thái độ rốt cuộc mềm hoá xuống.

So sánh với không khí càng ngày càng hài hòa bên Kỳ Yến, không khí trong xe Sầm Bách Hạc liền nghiêm túc hơn nhiều.

Lương Phong lái xe, tiểu Dương ngồi ở ghế phó lái, Sầm Bách Hạc và Lâm Bằng ngồi ở chỗ ngồi phía sau, trong xe an tĩnh không có ai nói chuyện, Lương Phong có chút chịu không nổi loại không khí này, mở radio trong xe lên. Lúc này người dẫn chương trình đang thâm tình kể một câu chuyện tình cảm.

“Khi người bạn yêu không còn yêu bạn nữa, liền hào phóng buông tay đi, ít nhất hai người còn giữ lại hồi ức tốt đẹp nhất. Đừng khiến quá khứ tốt đẹp trở nên nhạt nhẽo, đừng để biển cả biến thành nương dâu.”

“Tắt!”

Sầm Bách Hạc mặt không đổi sắc nói, “Không có ý nghĩa.”

Lương Phong vội vàng tắt radio, vì thế không khí trong xe càng thêm xấu hổ hơn vừa rồi.

“Sầm ngũ gia…” Tiểu Dương lấy hết dũng khí, quay đầu nhìn Sầm Bách Hạc, nhưng mà khi hắn thấy rõ sắc mặt Sầm Bách Hạc, nhất thời lại sợ hãi rụt cổ, đem lời chưa nói xong nuốt trở về.

Sầm Bách Hạc ngẩng đầu nhìn hắn: “Chuyện gì?”

“Không, không có việc gì.”

“Không phải anh không vui chứ?” Lâm Bằng nhìn Sầm Bách Hạc, “Nếu không vui, vì sao không nói với hắn?”

Sầm Bách Hạc liếc nhìn thiếu niên choai choai bên cạnh: “Tôi không có không vui.”

“Vậy anh là đang vui sao?” Lâm Bằng sờ sờ cằm, “Vừa rồi sau khi ông chủ nhận một cú điện thoại, liền vội vội vàng vàng dẫn bọn tôi lại đây ăn cơm, có thể là hắn ghen đó.”

Lương Phong, tiểu Dương: nghé con mới sinh không sợ cọp, bạn học Lâm Tiểu Bằng, cậu được!

Trên mặt Sầm Bách Hạc lộ ra ý cười: “Tôi thích em ấy ghen vì tôi.”

“Tuy rằng không hiểu người lớn mấy người nghĩ như thế nào cho lắm, nhưng mà tôi cảm thấy suy nghĩ của ông chủ hẳn là không khác biệt anh lắm, ” Lâm Bằng lắc lắc đầu, “Tính cách hắn không thích chịu thiệt như vậy, khẳng định cũng muốn anh ghen vì hắn.”

Sầm Bách Hạc cười cười, không nói gì.

Trong quán nước, Nguyễn Hữu Y uống một ly cà phê, Kỳ Yến uống một ly sữa.

Nguyễn Hữu Y nhìn ly sữa trước mặt cậu: “Thật không ngờ Kỳ đại sư lại thích uống ngọt.”

“Không có ai nói đàn ông không thể thích uống ngọt, đúng không?” Kỳ Yến cười uống một ngụm sữa, “Tựa như không có ai quy định, phụ nữ không thể kế thừa gia nghiệp.”

Nguyễn Hữu Y nhìn Kỳ Yến trong chốc lát: “Cậu nói đúng.”

Tất cả mọi người bên cạnh đều cho rằng, kết cục tốt nhất của phụ nữ chính là gả cho người đàn ông tốt, an an ổn ổn qua cả đời. Một người phụ nữ dù có thành công nữa, cũng sẽ có người cười nhạo, không có chồng hoặc là không có con. Kỳ Yến, là người đàn ông đầu tiên nói với cô lời như thế.

Cô có chút ngoài ý muốn, lại cảm thấy không hổ là người đàn ông khiến Sầm Bách Hạc mê đến thần hồn điên đảo, tư tưởng quan niệm của cậu càng có ý tứ hơn người đàn ông khác.

“Nếu chúng ta quen biết sớm một chút, có khả năng tôi sẽ không để ý làm một câu chuyện tình yêu chị em với cậu, ” Nguyễn Hữu Y thở dài, “Thật đáng tiếc.”

Lòng người thật là kỳ quái, một giờ trước cô còn cảm thấy Kỳ Yến tuy rằng đâu đâu cũng tốt, nhưng mà cũng không khiến người ta thích như vậy. Hiện tại cô lại cảm thấy, Kỳ Yến mặc dù có chút khuyết điểm nhỏ, nhưng mà càng khiến người ta thích hơn phần lớn đàn ông.

Nam nữ trên thế gian quả nhiên đều dễ thay đổi, cô cũng là một trong số đó.

“Lời này tôi cũng không dám tiếp, ” Kỳ Yến tài tình tránh được đề tài này, “Tôi chính là người đàn ông đã có gia đình.”

“Đúng vậy, đàn ông tốt đều có gia thất, để lại mấy phụ nữ tốt chúng tôi làm chó FA, ” Nguyễn Hữu Y cười cười, “Kỳ đại sư có thể tính một quẻ cho tôi không? Liền tính… sự nghiệp.”

“Được, có điều tôi xem bói có quy tắc, mặc kệ là ai cũng phải thu phí, Nguyễn tiểu thư không để ý đi?” Kỳ Yến lại uống một ngụm sữa.

“Đây là nên làm, ” Nguyễn Hữu Y lấy từ trong túi ra năm trăm đồng tiền, cô đã sớm hiểu được thói quen của Kỳ Yến, “Nghe nói Kỳ đại sư biết đoán chữ, cậu giúp tôi tính một chữ đi.”

“Mời.”

Nguyễn Hữu Y viết trên giấy một chữ y, y trong y phục, cũng là y trong Nguyễn Hữu Y.

“Từ nhỏ tôi đã không thích tên này, hơn nữa khi người khác nói giỡn cái gì mà phụ nữ như quần áo, đàn ông như tay chân, ” Nguyễn Hữu Y đem chữ đã viết đặt tới trước mặt Kỳ Yến, “Cậu cảm thấy tôi nên kiên trì con đường hiện tại không?”

“Dù tôi nói không thể, lấy tính cách Nguyễn tiểu thư, cũng sẽ tiếp tục kiên trì, ” Kỳ Yến nhìn chữ trên giấy, “Về phần lời nói phụ nữ như quần áo, tôi cảm thấy không cần quá để ở trong lòng. Dù sao thiên hạ không có mấy người đàn ông dám ở truồng chạy rong bên ngoài, pháp luật cũng không cho phép.”

Nguyễn Hữu Y bị cậu chọc cười, “Nói như vậy, vẫn là người yêu tương đối quan trọng hơn ư.”

Kỳ Yến nhướn mày: “Bạn bè và người yêu của tôi chưa bao giờ để tôi rơi vào loại đề lựa chọn này, cho nên tôi không cần suy xét loại vấn đề này.”

Nguyễn Hữu Y:…

“Y, hàm nghĩa ban đầu của chữ này chính là đồ vật bao bên ngoài vật thể, đương nhiên ở thời cổ nó còn có một ý nghĩa, chính là tượng trưng cho năng lực và địa vị, cũng chính là quyền thế. Cho nên trong mắt tôi, đây là một chữ rất tốt.”

“Chữ này nhìn từ hình dạng, có đầu có tay có chân, vô cùng đầy đủ. Thứ cô cầu mong chính là sự nghiệp, nói rõ cô không thiếu năng lực, không thiếu bối cảnh, cũng không thiếu vận thế, ” Kỳ Yến cười cười, “Theo tôi thấy, việc cô cầu mong có thể thành.”

Nguyễn Hữu Y nắm tách cà phê thật chặt: “Có thể thành sao?”

“Chỉ cần không buông tha, có thể thành.” Kỳ Yến khẳng định gật đầu, “Chỉ là trong lòng cô dường như còn có băn khoăn?”

Nguyễn Hữu Y cười khổ: “Đúng vậy, những người khác trên thế gian nói gì tôi có thể không quan tâm, chỉ riêng cái nhìn của một người không thể không để ý.”

“Ngôn ngữ là cầu nối để hiểu nhau, ” Kỳ Yến trả tờ giấy đó cho Nguyễn Hữu Y, “Cô nói chuyện đàng hoàng với họ, có lẽ kết cục sẽ càng hoàn mỹ hơn trong tưởng tượng của cô.”

Nguyễn Hữu Y nhìn Kỳ Yến, thật lâu sau nở nụ cười.

“Phải không, cám ơn.”

Sầm Bách Hạc ngồi ở trong thư phòng, cầm trong tay một phần văn kiện, hắn nhìn thật lâu, lại vẫn chưa đọc được một tờ.

Quản gia lại đây rót một tách trà cho hắn, nhìn sắc trời bên ngoài nói: “Nhìn như là sắp có tuyết rơi, Kỳ tiên sinh còn chưa về.”

“Rầm!”

Cửa thư phòng bị đẩy ra, Kỳ Yến đứng ở cửa, cười tủm tỉm nhìn Sầm Bách Hạc.

“Bách Hạc, chúng ta kết hôn đi.”

Hết chương 158

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.