Lucia không nghĩ tới Alvis sẽ nghĩ đến tận đó, nhưng đúng là Ma tộc đã bắt đầu xuất hiện tung tích từ năm trước rồi, cho nên cậu cũng tiếp lời, “Ừ, cũng vì chuyện này mà đến Kleist hơi muộn một chút.” Bởi vì nơi này không phải là một chỗ tốt để nói chuyện, nên Lucia cũng không nói rõ chuyện gặp được Pháp Sư hắc ám.
Hiển nhiên điều mà Lucia nghĩ đến, Alvis cũng nghĩ tới, cho nên y chỉ cười cười với cậu mà không hỏi nhiều. Ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, ánh mắt tà tà liếc về phía Arnold vẫn ngồi im lặng không nói chuyện từ nãy giờ, khẽ nhướn mày, Alvis cười nói: “Không biết vị này là…?” Giọng nói tùy ý mang theo khinh miệt thường có của quý tộc.
“Em ấy là….”
“Arnold Alfred, Ma Đạo Sư không gian.”
Hai giọng nói cơ hồ vang lên cùng một lúc, chỉ có điều Arnold không đợi Lucia giới thiệu đã tự báo tên của mình, giọng nói của hắn thanh lãnh trầm thấp, nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì, phảng phất như không thèm quan tâm đến sắc mặt và giọng nói gần như là khiêu khích của Alvis.
Sắc mặt của Alvis không thay đổi, nhưng khi nghe đến Ma Đạo Sư không gian thì ánh mắt lóe lóe, lúc mở miệng cũng thu hồi sự khinh thường trong giọng nói, nhìn thẳng vào mắt Arnold rồi cũng tự báo tên họ mình, “Alvis Orly, thất hoàng tử của đế quốc Xigal.” Nói xong, y còn quay đầu ném cho Lucia một cái mị nhãn, nói: “Đồng thời cũng là trúc mã của người đẹp Lucia a.” Rõ ràng chỉ là một câu không có ý nghĩa sâu xa gì nhưng khi bị y dùng giọng nói khàn khàn nói ra, người khác đều nghe ra cảm giác mờ ám.
Đại khái biết đây là phương thức nói chuyện trước sau như một của Alvis, cho nên đối với lời nói của y, Lucia chỉ cười cho qua, không giải thích nhiều.
Lucia cam chịu cùng ánh mắt tình tứ thổi qua của Alvis, khiến Arnold nắm chặt tay thành cú đấm ở dưới bàn, nhưng chỉ sau một lát, buông tay ra, hắn cũng cong khóe miệng lên, ôn nhu nhìn Lucia nói: “Trúc mã? Anh, sao lúc ta với ngươi ở cùng một chỗ thì chưa bao giờ thấy qua thất hoàng tử vậy?”
Alvis nhìn Lucia rồi lại nhìn Arnold, còn chưa mở miệng nói chuyện thì đã nghe thấy giọng nói ôn hòa của Lucia vang lên, “Đương nhiên em chưa từng gặp qua rồi, Alvis vì lý do thân thể nên chỉ ở tạm hơn ba tháng trong Giáo Đình, khi đó, em còn chưa tới Giáo Đình đâu.”
Bị Lucia nói như vậy, trong chớp mắt, khóe miệng vẫn duy trì mỉm cười của Alvis cứng lại, mà ánh mắt của Arnold càng thêm ôn nhu, “Thì ra chỉ ở có ba tháng, khó trách ta chưa từng thấy qua, nếu không thì ta và hoàng tử điện hạ đã trở thành bạn bè rồi.” Giọng nói mềm nhẹ phảng phất như thật sự rất tiếc nuối.
“Anh? Lucia, khi nào ngươi lại có một em trai thế?” Alvis lên tiếng đánh gãy đối thoại giữa hai người.
“Arnold là em trai ta mới nhận.” Sợ Arnold nói ra chuyện cậu vì dỗ hắn mà cho hắn cái xưng hô đặc biệt kia, nên Lucia vội vàng giành nói trước.
Arnold nhớ bài thuyết pháp về ‘anh’ của Lucia ngày trước, khóe miệng không tự giác giơ lên, sáng tỏ nghe anh giải thích, cho dù anh không mở miệng thì, hắn cũng sẽ không nói cho Alvis nghe cái đoạn ký ức tốt đẹp chỉ thuộc về hắn và anh.
“Thánh Tử đại nhân, cơm trưa đã chuẩn bị tốt, giờ có nên bắt đầu dùng cơm hay không.” Jocelyn thừa dịp không có người mở miệng liền đến bên cạnh Lucia, khom lưng hỏi.
Nếu không phải Alvis đột nhiên xuất hiện, chắc bọn họ đã sớm được ăn cơm trưa rồi, Lucia nhìn thoáng qua Alvis, gật đầu với Jocelyn. Alvis nhận thấy ánh mắt của Lucia đối với y chứa một điểm oán niệm sâu sắc, chỉ cần nghĩ sơ một chút liền hiểu ra là vì chuyện gì, tươi cười trên mặt không khỏi càng thêm vài phần chân thật, quả nhiên Lucia vẫn đáng yêu như trước kia.
Người hầu, từng người một, bưng bữa cơm phong phú lên bàn, nhất thời cả ba người đều không có ai mở miệng, trầm mặc bắt đầu dùng cơm, chỉ là Arnold và Lucia ở chung vào lúc này lại khiến Alvis có cảm giác không thích hợp mãnh liệt.
Đồ ăn vừa lên bàn, Arnold liền xê dịch toàn bộ đồ ăn của Lucia trên bàn sang một bên, lấy một bộ chén đũa bạc từ trong nhẫn không gian ra. Lúc ăn cơm, Lucia hoàn toàn không cần tự mình động thủ, Arnold sẽ gắp toàn bộ vào trong đĩa của Lucia, Lucia chỉ cần ăn là được, có thể nhìn ra Arnold rất rành sở thích của Lucia, những món hắn gắp, Lucia đều rất vừa lòng ăn, hơn nữa nếu ngẫu nhiên muốn ăn cái gì, cũng chỉ cần trao đổi một ánh mắt, Arnold đã có thể hiểu. Hai người ở chung ăn ý mà hài hòa như vậy, người bên ngoài nhìn vào có cảm giác hoàn toàn không thể xen ngang, đồng thời càng khiến Alvis có ảo giác rằng y không tồn tại.
Một bữa cơm, Alvis ăn thật không biết vị, nhưng Arnold và Lucia lại cảm thấy mỹ mãn, người trước là vì đả kích kẻ có khả năng là tình địch mà cảm thấy mỹ mãn, còn người sau là vì bữa cơm ngon nên mới cảm thấy mỹ mãn.
Cơm nước xong, Alvis liền lấy cớ có chuyện rồi rời đi trước một bước, y cần trở về điều tra tư liệu về cái tên Arnold đột nhiên xuất hiện này một chút, hơn nữa không phải còn nhiều thời gian hay sao?
Arnold nhìn bóng dáng Alvis rời đi, bên trong đồng tử màu nâu nhạt xẹt qua một tia tối tăm, giọng nói lại rất mềm nhẹ nói với Lucia: “Anh, có muốn lên lầu nghỉ ngơi hay không, thuận tiện rửa mặt luôn.”
Ngẫm lại trong khoảng thời gian này, đúng là chưa được tắm rửa đàng hoàng một lần, Arnold không đề cập tới thì còn tốt, vừa nhắc tới Lucia đã cảm thấy cả người không được tự nhiên, phân phó Jocelyn và Sandy về chuyện thăm hỏi buổi chiều, rồi khẩn cấp theo bồi bàn của quán trọ, lên lầu.
Một lần tắm, Lucia dây dưa hơn cả một tiếng, nếu không phải buổi chiều còn có việc quan trọng phải làm, cậu hận không thể trực tiếp ngâm mình trong nước không ra ngoài, nhưng cuối cùng, cậu vẫn lấy nghị lực kinh người đứng lên, chỉ mặc áo lót trong, tóc vẫn ướt sũng rồi ra ngoài.
Arnold vừa thấy Lucia đi ra liền nghênh đón, trên tay là quần áo sạch và khăn mặt, từ sau khi gặp lại, quần áo gì của Lucia cũng đều do Arnold tiếp quản, hiện tại trong nhẫn không gian đáng thương của Lucia, chỉ có mấy bộ quần áo không mặc thường xuyên mà thôi.
Vì chiều còn phải đi thăm hỏi hiệu trưởng Kleist – Pháp Thánh Ciaz Luddimiro, hơn nữa cậu còn đại diện cho Giáo Đình, cho nên phải mặc trang phục trang trọng, Lucia nhìn thoáng qua quần áo trên tay Arnold, vừa lòng phát hiện quả nhiên là y phục đại biểu cho thân phận Thánh Tử, yên lặng cộng thêm điểm vì Arnold săn sóc và cẩn thận, quả nhiên không hổ là đứa nhỏ cậu nuôi, tri kỷ như vậy.
Arnold nhìn khóe môi hơi cong cùng ánh mắt vừa lòng của Lucia, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn và sung sướng, tầm mắt chạm đến mái tóc còn nhỏ nước của Lucia, động tác mặc và sửa sang lại quần áo trở nên nhanh hơn, chỉ sau hai phút, bộ đồ Thánh Tử rườm rà đã được mặc ổn thỏa.
Mặc xong quần áo, Arnold cầm khăn mặt khô đi về phía sau Lucia, nhẹ nhàng lau mái tóc chưa khô, động tác ôn nhu mà chuyên chú, phảng phất như đối đãi trân bảo thế gian. Chờ tóc đã khô, hắn liền lấy tay, chậm rãi cầm lấy mái tóc vàng óng của Lucia, ngón tay thon dài xuyên qua từng lọn tóc, nhân lúc Lucia không để ý, Arnold nhẹ nhàng cầm lấy một lọn tóc vàng còn mang mùi thơm đặt ở bên miệng hôn.
Cuối cùng, Arnold lưu luyến buông mái tóc dài mềm mại như tơ lụa ra, lấy một cái kim quan nạm đá quý từ trong nhẫn không gian ra đeo cho Lucia.
Trừ lúc làm lễ lên ngôi Thánh Tử vào năm mười lăm tuổi, Lucia thật sự rất ít khi mặc bộ trang phục trang trọng như vậy, đây cũng là lần đầu Arnold nhìn thấy anh nhà mình mặc bộ đồ đại biểu cho Thánh Tử, người thanh niên bình thường đã rất chói mắt, giờ một thân áo trắng viền vàng phát sáng, áo choàng phiền phức dài đến mắc cá chân, trên đầu là một cái kim quan xa hoa cùng với mái tóc vàng óng dài đến eo, cả người có vẻ cao quý mà thánh khiết, giống như hóa thân của Thần Quang Minh đang đi dạo nhân gian.
Arnold chỉ đứng cách Lucia khoảng hai bước chân, nhưng hắn đột nhiên lại có cảm giác khoảng cách giữa bọn họ đang trở nên quá xa, giống như cho dù hắn có cố gắng như thế nào, anh đều sẽ không vì hắn mà đi xuống Thần đàn, nhưng mà…. Anh, không được buông tay đâu đấy, mời ngươi bồi ta cùng nhau tiến vào Địa Ngục, có được hay không, ta sẽ vì ngươi mà dâng lên tất cả những gì mà ngươi muốn.
Arnold nhanh chóng xoay người, không để Lucia phát hiện nỗi chiếm dục kinh người cùng điên cuồng trong mắt hắn, giọng nói mang theo áp lực, khàn khàn nói: “Anh, ta vào trong xe ngựa lấy một chút đồ.” Nói xong cũng không đợi Lucia trả lời liền chạy nhanh ra khỏi phòng, hắn sợ nếu tiếp tục ở lại, hắn sẽ không khống chế được bản thân.
Đóng cửa phòng lại, lưng tựa lên trên vách tường, Arnold lấy tay sờ sờ cái tai đã biến thành nhọn hoắc, lộ ra nụ cười khổ, “Huyết thống Tinh Linh a….” Giọng nói mang theo thở dài lại có ý không rõ được Arnold nỉ non truyền từ trong miệng ra.
Buổi chiều, sau khi đoàn người đã chuẩn bị xong, lúc này mới trùng trùng điệp điệp đi đến Kleist.
Dọc đường đi, người trong thành Sebier đều suy đoán thân phận của bọn Lucia, hơn nữa còn nghị luận lung tung. Có người nó đó là tân sủng của hoàng tử Alvis, cũng có người nói xem trang phục hình như là người của Giáo Đình, còn có người suy đoán đó là một quý tộc lớn đến đế quốc Moya này để thăm hỏi…. Nhưng phần lớn mọi người vẫn tin rằng đây là người đẹp mà hoàng tử Alvis không biết tìm được ở chỗ nào, muốn thu tại bên người, dù sao đúng là có người đã thấy hình ảnh hoàng tử Alvis lấy lòng người đẹp lúc giữa trưa.