Luân Hồi Chuyển Phận

Chương 29: 29: Đặt Bẫy Đoạt Lấy Sâm Linh Thảo




Thực lực của hai kẻ vừa rồi chỉ hơn Vera một cấp, mà bậc ‘Tân Tinh’ cũng chưa có chiến lực hộ thể vậy nên khi bị đánh lén chúng chỉ có đường chết! Hai nơi mà chúng chết là địa bàn của hai con hung thú đã tấn công bọn họ, khi Vera đi tìm hung thú thích hợp để rèn luyện đã phát hiện ra nhưng cũng mặc kệ, nhưng bây giờ nó đã được em dùng làm cái bẫy để giết hai kẻ đó!
Lau sạch vết máu trên lưỡi kiếm xong Vera vẫn đang không ngừng nhảy từ cành cây này sang cành cây khác, Vera suy tính;
“Chỉ còn lại một tên thôi cũng là tên nguy hiểm nhất, phải dẫn dụ hắn tới chỗ đó mới được!”
Tên đại ca đang chạy rất nhanh dưới đất nhíu mày suy nghĩ;
“Sao bỗng nhiên có mùi máu người nồng nặc như vậy, chẳng lẽ có kẻ vừa bị giết ở gần đây sao?”
Nghĩ vậy hắn liền nhảy lên một ngọn cây cao nhất ở gần đó nhìn xuống phía dưới, khi nhìn ra xa dần hắn phát hiện Vera đang trốn trên một cành cây to cách chỗ hắn đứng khoảng 60 mét.
“Em đây rồi nhóc, hại anh đây phải mất sức tìm kiếm, lát nữa bắt nó về phải hành hạ một trận mới được!”
Ngay tức thì tên đại ca nhảy qua những cành cây lao đến gần nơi Vera đang trốn, khi cảm nhận thấy một luồng chiến lực đang tới gần Vera nghĩ thầm;
“Cắn câu rồi sao, phải nhanh chóng hành động thôi”!

Vera giả vờ ngó nhìn ra ngoài rồi vô ý nhìn thấy tên đại ca đang lao tới, lập tức liền bỏ chạy, tên đại ca thấy thế liền chửi thầm;
“Chết tiệt, sao đúng lúc vậy chứ sắp bắt được rồi mà, không thể để nó chạy xa hơn nữa, nhỡ đâu lại bị nhóm người khác bắt được trước mình thì hỏng, gái ngon như thế thằng nào nhìn thấy mà chả động tâm chứ!”
Hai người một chạy một đuổi qua một hồi lâu, Vera lúc này liền dừng lại vì phía trước là ngõ cụt, nơi này được bao quanh bởi những tảng đá khổng lồ thẳng đứng.

Tên đại ca đuổi tới phía sau, nhìn thấy phía trước không còn đường nào để chạy hắn cười lớn;
“Hahaha sao không chạy nữa vậy em gái, mệt rồi sao? Biết điều thì hãy ngoan ngoãn phục vụ anh đây cho tốt nếu không từ giờ trở đi em sẽ phải chịu khổ rất nhiều đấy!”
Vera lúc này quay người lại nhìn tên đại ca mỉm cười nói;
“Là ai chịu khổ còn chưa biết được đâu!”
Tên đại ca đang kinh diễm trước nụ cười của Vera khi nghe xong cũng cảm thấy có gì đó nguy hiểm, lúc này mặt đất bỗng rung chuyển rồi một con hung thú đột nhiên từ dưới đất chui lên bịt kín lối ra!
Nhìn thấy con hung thú trước mặt tên đại ca kinh hãi thốt lên;
“Là ‘Bậc 1 – đỉnh phong’!”
Hắn liền quay lại oán độc nhìn Vera nói; “Không ngờ để thoát khỏi tay tao mà mày liều mạng dẫn tao vào địa bàn của con Thổ Mãng Trăn này!”
Vera nghe vậy cũng không nói gì, thật ra đây cũng là một vụ đặt cược của em, vì tên đại ca quá cẩn thận nên không thể dùng những kế bình thường như đối với hai kẻ kia được.

Nên Vera đã làm liều dẫn hắn vào đây, nơi này cũng là Vera vô tình phát hiện được từ trước, con Thổ Mãng Trăn đó khi săn con mồi thường sẽ tấn công những kẻ có thực lực mạnh hơn trước, vì thế Vera tính đợi cho tên đại ca bị con hung thú đó quấn lấy thì bản thân sẽ nhanh chóng bỏ chạy!
Con Trăn đó thè lưỡi ra liên tục và đang ngắm nhìn hai con mồi, trong mắt nó tên đại ca hiển nhiên có sức uy hiếp lớn hơn Vera nhiều.


Nó liền vung cái đuôi lên và quật đến người tên đại ca, lập tức hắn bộc phát ra chiến lực rồi dùng vũ khí ngạnh kháng đòn tấn công đó.
Bụp một tiếng hai thanh dao găm của tên đại ca bị tuột khỏi tay văng ra tít xa, tay của hắn cũng tê dại.

Con Trăn liền nhe răng rồi đớp tới tên đó, hắn vội vã lấy ra con dao dự phòng trong balo để chiến đấu, vì phải tiếp tục đỡ đòn nên hắn đã không kịp khóa balo lại và làm rơi xuống đất!
Tên đại ca lúc này không để ý chỉ nhìn chằm chằm vào con hung thú rồi nghiến răng;
“Là con súc sinh mày ép tao đấy nhé!”
Nói rồi hắn liền lao tới con hung thú, Vera từ đằng xa thấy vậy cả kinh;
“Tên kia dám chính diện chiến đấu với con hung thú đó, hắn bị vụt cho ngu người rồi sao?”
Khi đang nhìn xung quanh kiếm lối thoát để chạy trốn Vera ngạc nhiên vì nhìn thấy một thứ gì đó giống như ‘nhân sâm’ thò ra một nửa từ trong balo của tên đại ca, khi tiến lại gần và nhìn kĩ lại Vera biến sắc;
“L...Là Sâm linh thảo, sao trong balo của hắn lại có Sâm linh thảo!?”
Vera biết rõ giá trị và tác dụng của gốc Sâm linh thảo này vì hơn một năm trước khi cùng bố đến dự một buổi đấu giá, lúc đó một gốc Sâm linh thảo chính là vật được đấu giá cuối cùng, Vera vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng các đại gia tranh nhau ra giá!
Vera liếc nhìn thấy tên đại ca đang điên cuồng chiến đấu với con hung thú em liền đưa tay lấy gốc ‘Sâm linh thảo’ bỏ vào balo của mình.

“Dù sao hắn cũng sắp chết rồi, mình giữ gốc Sâm linh thảo này giúp hắn vậy, thứ này ngang giá với ma hạch bậc 4 đấy!”
Tiếp tục quan chiến Vera cũng không ngờ tên đại ca lại trụ được lâu tới vậy, thậm chí hắn còn làm con Thổ Mãng Trăn bị thương rất nhiều, nhìn kĩ lại Vera đã phát hiện ra;
“Vũ khí của tên đó...!cái con dao đó dường như gây sát thương rất lớn với hung thú thì phải...”
Hai bên chiến đấu gay gắt dằng co một hồi đều chậm tiến độ lại vì họ đề đã thấm mệt, nhân cơ hội Vera liền lao nhanh ra khỏi nơi này, đường ra tuy bị con Trăn chắn lại nhưng Vera có thể dễ dàng lách qua, thấy vậy con hung thú liền vung cái đuôi về phía Vera nhưng đã không kịp.
Thoát ra được Vera không dừng lại mà chạy liên tục một mạch thật xa đến một cái hang to thì vào đó nghỉ ngơi, em mừng rỡ lấy gốc ‘Sâm linh thảo’ trong balo ra rồi ngắm nghía vì ban nãy chưa được nhìn rõ lắm.

Vera xác định đây là hàng thật liền mỉm cười;
“Haha từ giờ không cần lo việc căn cơ không ổn định nữa rồi!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.