Luân Hồi Chuyển Phận

Chương 33: 33: Đoàn Đi Săn An Toàn Trở Về




Chiều tối Vera và Alvar đang cùng nhau đi đến nơi tập chung đã định trước để hội họp với ba người còn lại rồi cùng nhau về doanh trại, Alvar lên tiếng giọng nói có vẻ hiền hòa hơn trước rất nhiều;
“Nửa tiếng nữa là tới giờ trở về doanh trại rồi, chắc ba thằng đó đang đợi tại chỗ tập chung rồi ta nên đi nhanh hơn chút thôi.”
Vera nghe vậy không hiểu hỏi; “Giờ trở về doanh trại muộn như vậy sao ban nãy anh lại đi tìm em sớm thế?”
Alvar nghe Vera hỏi vậy ấp úng nói;
“Khụ...!là sau khi vết thương không còn đau nữa bản thân cũng đi lại được bình thường, tôi cảm thấy khá áy náy vì đã đẩy mạnh cô nên mới đi về hướng cô đã rời đi tính muốn gặp để xin lỗi cô! Không ngờ khi đến cuối khu vực cho phép tôi mới phát hiện ra mùi hương của cô đã có ở bên ngoài khu an toàn, lúc đó tôi nghĩ cô không biết đường nên đã đi nhầm liền lần theo mùi hương để tìm cô.”
“Ra là thế, cũng may anh đến vừa kịp lúc nếu không em cũng không dám nghĩ đến hậu quả nữa!”
Rồi hai người tăng tốc tiếp tục đi, Alvar cũng không hỏi Vera về thân phận tên đại ca vì hắn biết rõ lí do mà Vera bị tấn công như thế.

Một người con gái cực kì xinh đẹp một mình đi lại ở trong khu rừng nhiệt đới, nơi không có luật pháp bị mấy thằng đàn ông khác đuổi bắt là chuyện đương nhiên.
Còn Vera lúc này đang suy tính mọi thứ, em biết Alvar chưa phát hiện ra thực lực thật của mình vì khi hắn đến Vera đã bị đánh bay và mất khả năng chiến đấu rồi, Vera chưa muốn cho người khác biết thực lực của bản thân.


Vera cũng cảm thấy cảm kích Alvar vì đã đến kịp lúc để cứu mình.
Trước khi lên đây rèn luyện thì Xenia còn đưa cho Vera một thứ để bảo mạng nữa, Xenia cũng nhắc rằng nếu không gặp phải tình huống nguy kịch có khả năng mất mạng thì không được sử dụng thứ đó! Vera rất không muốn phải sử dụng thứ mà mẹ đã đưa cho vì nếu làm như vậy chứng tỏ em chưa có đủ khả năng để tự lo cho mình.
Khi bị tên đại ca đánh bay và lúc hắn tiếp tục lao tới Vera đã định sử dụng tới ‘nó’ nhưng vừa hay Alvar đã xuất hiện và cứu em, vì vậy Alvar đã giúp Vera bảo vệ danh dự với mẹ mình.

Khi nhận thứ mẹ đưa cho và nghe lời dặn Vera đã nói; Con hứa với mẹ là con sẽ không sử dụng đến thứ này đâu!”
Một lúc sau hai người bọn họ hội họp với ba thanh niên kia rồi cả năm người quay trở về doanh trại, vừa đi mọi người vừa nói chuyện, bàn tán xôn xao, ba thanh niên kia thì khoe mẽ chiến tích của mình chiều nay vì đã giết được nhiều hung thú với Vera, em chỉ mỉm cười gật đầu chứ không mở lời nói chuyện mấy, còn đội trưởng Alvar thì im lặng không nói một lời nào.
Đội ngũ bọn họ lúc về vẫn giống như lúc đi, một người im lặng đi đầu một người ít nói theo phía sau, ba người còn lại thì bâu cạnh người ít nói ấy nói chuyện liên tục.
Về đến doanh trại các đội ngũ đều tập chung, Vera có thể nhìn thấy đa số mọi người đều có vẻ mệt mỏi nhưng rất phấn khích, quần áo ai nấy đều bị bẩn Vera cũng vậy, có khá nhiều người bị thương nhưng không có ai tử vong.

Sau khi tập chung và báo cáo xong thì tất cả mọi người đều về phòng cất dọn đồ đạc và tắm rửa, ai bị thương thì vào khu y tế, Vera cũng cùng Alvar tới đó, sau khi thấy Alvar đã được băng bó kĩ càng lại mới yên tâm về phòng mình.
Trong phòng Vera đang tắm rửa, thân thể mềm mại với đường cong quyến rũ động lòng người đang được những làn nước ấm chảy qua tạo nên một khung cảnh tuyệt mĩ, chỉ là cảnh đẹp này không có ai nhìn thấy:)
Khác với khu phòng ở bình thường của các thợ săn học việc, chỉ có vài nhà tắm chu.ng, phòng của Vera có phòng tắm riêng và rất rộng vì đây là phòng của Roger một thủ lĩnh.

Tắm rửa xong Vera bôi thuốc lên những nơi có vết bầm tím trên cơ thể và uống thêm thuốc hồi phục, em không muốn để bố mình biết bản thân em đã bị thương khá nghiêm trọng.
“Hôm nay mình bị thổ huyết hai lần bây giờ phần trên ngực vẫn còn cảm giác đau!”
Từ khi sinh ra đây là lần đầu tiên Vera bị hộc máu và cũng là lần đầu tiên em phải chiến đấu sinh tử và giết người.

Vera cũng nghĩ lại cảnh mình giết ba kẻ đó nhưng không hiểu tại sao lại cảm thấy rất bình thường!
“Tại sao đây là lần đầu tiên mình giết người mà lại không cảm thấy gì vậy? Chí ít cũng phải hơi hoang mang lo âu chứ!”

Vera đang nghĩ ngợi đủ điều, nghĩ lại những gì bổ ích mà hôm nay mình đã tiếp thu được thì nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo dưới sân vang lên, em biết là đội đi săn của bố đã trở về liền chạy xuống xem.
Xuống đến sân Vera nhìn ra phía cổng vào thấy một đội thợ săn gần 20 người, vũ trang đầy đủ trông rất oai phong, đằng sau là xác của rất nhiều hung thú to lớn xếp đầy trước cổng.

Trong số những thợ săn chuyên nghiệp vừa trở về này cũng có người bị thương nhưng đều không quá nghiêm trọng, Vera liền chạy về phía bố mình.
Đội thợ săn này vừa trở về là được tất cả mọi người trong doanh trại ra nhiệt tình chào đón, họ đều rất vui vẻ phấn khích, cũng có vài thanh niên chạy về phía bố mình hỏi han.

Một vài thanh niên trẻ tuổi trong doanh trại này là con của những thành viên cấp cao già cội trong doanh trại, sau khi họ trở thành ‘Tân Tinh – huyền cấp(3)’ thì được bố mình đưa đến đây để rèn luyện.
Có rất nhiều thợ săn lâu năm muốn con mình cũng trở thành thợ săn hung thú nên luôn đào tạo chúng từ nhỏ, vì thế thường thì sinh viên học hết cấp ba nếu không gia nhập học viện hay tổ chức nào thì họ sẽ trở thành thợ săn học việc.

Chỉ có những người bình thường sau khi học hết cấp ba mới phải đi học lên trường cao cấp hơn hay học nghề, nếu không có gia cảnh cao hoặc nghề nghiệp cao quý thì người bình thường có địa vị rất thấp trong xã hội này!
Kane đang rất vui vẻ vì chuyến đi săn lần này có thu hoạch rất lớn, ông đứng đó trông rất oai phong, tuy có thể nhìn thấy cánh tay được băng bó nhưng không ai để tâm lắm vì chiến đấu với hung thú mà bị thương là điều hết sức bình thường.

Vera chạy đến trước mặt Kane mỉm cười nói;

“Chúc mừng bố và mọi người có thu hoạch lớn trở về!”
Nghe Vera nói xong câu đó các thanh niên ai nấy đều hoan hô rất cuồng nhiệt, vài người là thợ săn chuyên nghiệp cũng hoan hô theo.

Kane cũng cười lớn rồi xoa đầu Vera sau đó quay lại nhìn mọi người trong đội săn vừa trở về nói;
“Mọi người đều đã mệt cả rồi mau về phòng nghỉ ngơi tắm rửa đi, tối nay tất cả chúng ta sẽ làm một bữa thật hoành tráng!”
Mọi người đều vỗ tay rồi tuân lệnh, Kane cũng dắt tay con gái đi lên phòng mình, vào trong phòng đóng cửa lại Kane quay ra nhìn Vera hỏi;
“Hôm nay con cùng đám thanh niên đó đi rèn luyện thế nào, vui chứ?”
Vera mỉm cười đáp, vừa nói em vừa cởi các lớp áo giáp giúp bố mình;
“Vui ạ, con còn có thu hoạch rất lớn đó!”
Kane tỏ vẻ hứng thú hỏi; “Thu hoạch lớn gì thế?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.