Luân Hồi Cung Chủ

Chương 11: Quang cảnh bình nguyên



Trời vừa sụp tối, vầng trăng tròn vạnh cũng vừa lên dọi ánh sáng tràn ngập núi rừng.

Hàng ngàn cao thủ Hắc, Bạch lố nhố đông đặc chung quanh bình nguyên, lại có những túp lều được dựng lên từ bao giờ, đây là bọn người tới sớm từ hôm qua chiếm nơi gần nhất và cũng để nghỉ ngơi trong lúc đợi chờ con Kỳ lân chí bảo xuất hiện. Quang cảnh trông qua vô cùng náo nhiệt.

Quần hùng Hắc Bạch ai ai cũng đều kỳ vọng mình sẽ chiếm được nội đơn Kỳ lân chí bảo để có tám mươi năm nội lực đoạt chức thiên hạ đệ nhất võ lâm.

Nhất là Chí Thiền đại sư tinh thần cực kỳ căng thẳng, bởi nếu để một cao thủ nào đó đoạt lấy Kỳ lân chí bảo, môn phái Thiếu Lâm sẽ không còn là một ngôi sao Bắc Đẩu của võ lâm nữa.

Huyền Thông đạo trưởng, Không Không sư thái, Thái Ất chân nhân, luôn cả Diệu Huyền sư cô. Bốn đại môn phái Võ Đang, Nga Mi, Côn Luân, Bạch Hạc cũng cùng chung tâm trạng với Chí Thiền đại sư, thảy đều khẩn trương lên.

Năm vị nam nữ Đạo nhân chiếm một vị trí gần nơi con Kỳ lân chí bảo xuất hiện cách mười hai năm về trước.

Bọn người bảy Bang, Hội: Gia Cát Cần, Thuần Vu Can, Trịnh Nhữ Hoằng, Tào Mao, Tống Thọ Ân, Hứa Thế Hanh chiếm vị trí phía Đông, sẵn sàng phóng vào bình nguyên đoạt chí bảo. Các bang hội đều có mặt chỉ trừ Hạ Đẩu Thiên. Hội chủ Chiêu Hồn hội, mãi đến bây giờ vẫn chưa thấy tới.

Hàn Tử Kỳ trong bộ y phục dạ hành, phi thân lên ngọn núi, đứng nhìn xuống chờ con linh vật xuất hiện, và quần hùng Hắc Bạch tranh giành chém giết lẫn nhau hẳn là vô cùng ác liệt. Đúng như chàng nói, chàng không có ý định tham dự đại hội đêm nay, chàng tới đây để thăm dò tin tức của song thân và bản đồ “Phù Ảnh cung” đã thất lạc từ lâu.

Trên ngọn núi có rất nhiều phiến đá và ghềnh đá gie ra cho kín, nhưng không có một bóng người nào, bọn họ đã dồn tất cả dưới bình nguyên.

Chợt nghe có tiếng người nói từ phía trong ghềnh đá, kín đáo. Tiếng nói của một nam một nữ.

Hàn Tử Kỳ giật mình, quay lại nhìn về phía ghềnh đá, lẩm bẩm :

- Sắp đến giờ Kỳ lân chí bảo xuất hiện, mọi người đều qui tụ dưới bình nguyên, tại sao hai người kia không tham dự lại ẩn nấp vào kẹt đó kia?

Động tính hiếu kỳ, Hàn Tử Kỳ nhẹ như làn mây lướt tới đứng phía ngoài ghé mắt nhìn qua khe hở, vận thính lực nghe ngóng câu chuyện giữa hai người kia.

Giọng đàn ông già dặn nổi lên :

- Cung Ly Kiều. Đêm nay thời cơ đã đến, muội hãy giết lão Hạ Đấu Thiên cho rồi.

Muội lên ngôi Hội chủ Chiêu Hồn hội. Cù Mộc Lưu Tôn này mới có thể đến làm hộ pháp cho muội với danh nghĩa đường hoàng không có ai cản trở, chúng ta sẽ hưởng lạc thú trọn đời chứ.

Hàn Tử Kỳ giật mình thầm nhủ :

- Ồ, hóa ra lão là Cù Mộc Lưu Tôn, một tên đại ma đầu nổi tiếng dâm ác, còn Cung Ly Kiều là ai, ta chưa được rõ...

Giọng nữ nhân lảnh lót :

- Cù Mộc đại ca khỏi lo. Muội đã sẵn sàng cả rồi, muội gặp đại ca nói cho đại ca biết trước để chuẩn bị và nếu gặp trường hợp trở ngại đại ca ra tay giúp muội.

- Kiều muội hành động như thế nào?

- Chốc lát nữa đây trở về chỗ trú muội sẽ ra tay, lần trước muội toan giết lão, nhưng trở ngại vì bị con a đầu Hạ Cung Linh tới bất ngờ, cũng may muội lanh tay giấu thanh đoản kiếm.

Lần này không có nó cùng đi với lão Hạ Đấu Thiên, muội hạ độc thủ rất dễ dàng, đại ca hãy an tâm.

Hàn Tử Kỳ rùng mình nhủ thầm :

- Quả là tối độc nữ nhân tâm.

Phía trong ghềnh Cù Mộc Lưu Tôn hỏi :

- Lão Hạ Đấu Thiên cho tới bây giờ này vẫn còn nằm trong độc cốc ư? Lão không dự tranh đoạt Kỳ lân chí bảo à?

Cung Ly Kiều hừ một tiếng :

- Cù đại ca không biết, tánh lão Hạ Đấu Thiên lười nhác, nhu nhược bất lực, đến những chuyện ái ân, hằng tháng muội chỉ được hưởng có một vài lần, muội không chịu nổi đâu.

Lão nằm ngủ từ trưa đến giờ chưa dậy. Lão nói cứ thong thả chờ đến lúc đầu canh ba lão mới tới bình nguyên.

Cù Mộc Lưu Tôn cười khoái trá :

- Ồ cái lão vô dụng, bất lực như vậy có sống cũng bằng thừa. Ta giúp lão sang kiếp khác cũng là một chuyện làm phúc cho lão chứ có sao đâu.

Cung Ly Kiều cười khúc khích :

- Đúng rồi, chúng ta phải giết lão để đuổi con a đầu Hạ Cung Linh ra khỏi Tổng đàn Chiêu Hồn hội, hằng ngày trông thấy nó thật chướng mắt, lại nữa, mới có thể rước Cù đại ca về làm hộ pháp, gặp muội một cách đàng hoàng, không còn cái cảnh thập thò, lén lút như từ trước đến này nữa.

Ả hỏi :

- Cù Mộc đại ca có hứa sẽ làm cho muội hạnh phúc trọn đời không? Muội chỉ sợ đại ca không kham nổi.

Cù Mộc Lưu Tôn hừ nhạt :

- Sao lại không, Kiều muội hãy nhớ xem, mỗi lần gặp muội, có lần nào ta không làm tròn bổn phận với muội đâu, trái lại là đằng khác nữa...

Cù Mộc Lưu Tôn cười hì hì :

- Như muội đã biết, trời ban cho ta dị phẩm, nội lực thâm hậu tràn trề, ta sẽ cung phụng muội đến trọn đời...

Lão lại cười hì hì :

- Cả tháng nay không được gặp Kiều muội, ta nhớ muốn phát điên lên. Nào...

Hai người im bặt. Kế đó có tiếng cười sặc sụa của Cung Ly Kiều và tiếng rên hừ hừ của Cù Mộc Lưu Tôn.

Hàn Tử Kỳ nghe rõ câu chuyện giữa Cung Ly Kiều và Cù Mộc Lưu Tôn, lẩm bẩm :

- Ghê thật! Ả Cung Ly Kiều định giết lão Hạ Đấu Thiên để đưa lão dâm tặc Cù Mộc Lưu Tôn về Chiêu Hồn hội sống công khai với nhau đây. Ta hãy chờ xem ả hạ độc thủ cách nào cho biết.

Hàn Tử Kỳ lùi lại tìm một cái hốc đá kín đáo chui vào đó chờ đợi cặp gian phu dâm phụ.

Thật lâu mới nghe có tiếng chân bước tới gần, giọng nói trầm khàn của Cù Mộc Lưu Tôn nổi lên :

- Kiều muội hãy trở về hành sự. Ngu huynh xuống bình nguyên xem tình hình thế nào rồi sẽ trở lại đây gặp lại muội sau. Chúng ta cùng trở về Tổng đàn Chiêu Hồn hội.

Dứt lời Cũ Mộc Lưu tôn phi thân xuống núi thẳng tới bình nguyên, chen vào quần hùng biến dạng.

Nhìn theo chiếc bóng của Cù Mộc Lưu Tôn chẳng hiểu vì sao Cung Ly Kiều hừ một tiếng, nhắm hướng khác phóng đi.

Hàn Tử Kỳ hấp tấp chui ra khỏi hốc đá thân ảnh nhẹ như làn khói theo phía sau Cung Ly Kiều.

Bóng chàng chợt ẩn chợt hiện như loài quỷ muội, không nghe tiếng động. Cung Ly Kiều vô ý không hề hay biết có kẻ đang theo ả.

Cung Ly Kiều xuống núi, rẽ vào một nơi có nhiều hang đá. Hàn Tử Kỳ lặng lẽ dõi theo.

Tới một hang động thâm u, Cung Ly Kiều dừng lại, Hàn Tử Kỳ sợ bị ả phát giác hỏng cả việc, nhanh lẹ nép mình vào một phiến đá ghe ra ngoài.

Đảo cặp mắt nhìn chung quanh mấy lượt cẩn thận, Cung Ly Kiều bước vào hang động.

Hàn Tử Kỳ nhanh lẹ lướt tới đứng phía ngoài cửa hang ghé mắt nhìn vào.

Chàng nhận ra trong hang động khá rộng, có cây bạch lạp soi ánh sáng lờ mờ, trên phiến đá bằng phẳng một vị lão nhân đang nằm đó, cất tiếng ngáy vang như sấm.

Không cần nghĩ ngợi cũng hiểu lão nhân nằm ngủ chính là Hạ Đấu Thiên, Hội chủ Chiêu Hồn hội.

Hàn Tử Kỳ hồi hộp đứng chờ xem Cung Ly Kiều hạ độc thủ với Hạ Đấu Thiên bằng cách nào, cho tỏ tường lòng dạ ác độc của người đàn bà này.

Cung Ly Kiều nhè nhẹ bước tới gần Hạ Đấu Thiên lúc này vẫn còn say ngủ chưa hề hay biết chi cả.

Ả đảo mắt nhìn ra ngoài cửa hang động, nghe ngóng xem có tiếng động nào chăng.

Phút chốc, Cung Ly Kiều nhẹ tay rút thanh trường kiếm bên lưng ra, tới sát phiến đá vung lên...

Hàn Tử Kỳ kinh hãi toan phóng vào trong, chợt Cung Ly Kiều ngưng trường kiếm, lẩm bẩm :

- Ta dùng kiếm này giết lão chắc chắn sẽ bị bại lộ tung tích, ta hãy chọn cách khác.

Chợt thấy thanh đoản kiếm nằm bên cạnh Hạ Đấu Thiên, Cung Ly Kiều mừng rỡ, rón tay cầm lấy, cất lên.

Hàn Tử Kỳ kinh hãi toan phóng vào cứu nguy Hạ Đấu Thiên nhưng cùng lúc Cung Ly Kiều đã đâm mũi đoản kiếm vào ngực lão nhân nhanh không kịp thấy.

Hàn Tử Kỳ hét :

- Ngừng tay!

Phập!...

Hạ Đấu Thiên rú lên một tiếng, quằn quại, máu từ trên ngực tuôn ra xối xả, lưỡi kiếm cắm sâu vào nửa phần...

Lão nhân mở mắt trừng trừng nhìn Cung Ly Kiều, buông hơi thở hồng hộc, máu miệng lại trào ra.

Lão hổn hển :

- Ác phụ... ngươi giết ta...

Chuyện diễn ra nhanh như chớp ngoài dự tính của Hàn Tử Kỳ. Bởi chàng không ngờ Cung Ly Kiều hạ độc thủ nhanh đến thế. Chàng không có cách nào cứu lão nhân kịp nữa.

Cứ theo Hàn Tử Kỳ nghĩ, Cung Ly Kiều sẽ sử dụng chỉ lực điểm huyệt Hạ Đấu Thiên làm cho lão hôn mê, sau đó đầu độc lão bằng kịch độc, nào ngờ ả lại dùng kiếm giết người thân nhất.

Hàn Tử Kỳ chậm rãi bước vào hang động, tới gần nạn nhân đang quằn quại với vết tử thương.

Cung Ly Kiều giật mình quay lại nhìn gương mặt ngọc của Hàn Tử Kỳ liền động tâm, khẽ giọng :

- Thiếu hiệp là ai?

Hàn Tử Kỳ lạnh nhạt :

- Hàn Tử Kỳ.

Cung Ly Kiều bật “ồ” kinh ngạc nhưng đã thân mật ngay :

- Hóa ra chàng là Hàn công tử đó sao, thiếp nghe danh tiếng của chàng đã lâu rồi, hôm nay gặp nhau nơi đây quả thật là hạnh ngộ.

Giọng nói yêu mị có sức hút mê hồn thoảng theo một mùi dị hương từ hơi thở Cung Ly Kiều thoát ra khiến lòng người bàng hoàng ngây ngất.

Hàn Tử Kỳ lấy làm khó chịu bởi cách xưng hô trắng trợn của Cung Ly Kiều, mới gặp chàng lần đầu ả đã gọi chàng và xưng bằng thiếp, chẳng khác nào ả hồ ly mặt ngọc Điêu Thất Cô.

Nhưng Hàn Tử Kỳ lờ đi như chưa nghe thấy, chỉ nhìn Hạ Đấu Thiên cặp mắt thất thần, hơi thở yếu dần, triệu chứng của người sắp chết.

Hàn Tử Kỳ chưa biết phải hành động cách nào. Có nên rút thanh đoản kiếm ra khỏi ngực lão nhân không, như vậy có còn cứu nổi lão thoát cái chết hay không.

Chàng đứng yên không động tịnh. Giọng Cung Ly Kiều lảnh lót bên tai chàng :

- Chẳng hay Hàn công tử tới đây có chuyện gì không, hãy nói cho thiếp biết?

Nghĩ thầm nếu nói ra chuyện Cung Ly Kiều và Cù Mộc Lưu Tôn âm mưu sát hại Hạ Đấu Thiên chẳng ích lợi gì. Hàn Tử Kỳ lắc đầu :

- Ồ, không có chuyện gì cả. Tại hạ vô tình dạo núi đi ngang qua đây chợt nghe tiếng la nên vào xem xảy ra chuyện gì, không ngờ trông thấy lão nhân nằm kia...

Hàn Tử Kỳ không muốn nói thẳng chính mắt chàng đã trông thấy Cung Ly Kiều hạ độc thủ với Hạ Đấu Thiên nên nói nửa vời...

Tới sát bên Hàn Tử Kỳ, Cung Ly Kiều khe khẽ giọng :

- Hàn công tử đã biết tất cả rồi, thiếp xin công tử giấu kín chuyện này, giờ công tử muốn gì thiếp xin hầu tạ.

Hàn Tử Kỳ ngưng tụ các huyệt đạo ngăn chặn mùi dị hương mê hồn từ nơi cửa miệng của Cung Ly Kiều thoát đi...

Chàng mắng thầm :

- Thật là ác độc, ả vừa ra tay giết chồng đang còn hấp hối vết thương, lại bày trò dâm dật, muốn lôi cuốn ta vào con đường tội lỗi theo ả được sao.

Giọng yêu mỵ của Cung Ly Kiều lại nổi lên bên tai Hàn Tử Kỳ, thoảng theo mùi dị hương :

- Hàn công tử nói đi. Công tử đã bằng lòng rồi phải không. Công tử hãy nói cho thiếp biết...

Hàn Tử Kỳ vẫn không đáp chỉ chăm chăm nhìn Hạ Đấu Thiên nằm trên phiến đá đến xuất thần.

Cung Ly Kiều năn nỉ :

- Hàn công tử. Công tử hãy nói đi! Công tử bằng lòng...

Bỗng thân hình Hạ Đấu Thiên rung mạnh như muốn cất lên vọt xuống đất. Hàn Tử Kỳ kinh hãi bất giác chụp nắm lấy chuôi thanh đoản kiếm giật phắt ra.

Bựt!

Mũi đoản kiếm rút ra khỏi ngực, máu bắn thành vòi, Hạ Đấu Thiên rú lên một tiếng, cặp mắt trợn trừng trừng, thân hình run rẫy, phút chốc im đi, hồn lìa khỏi xác.

Hàn Tử Kỳ sửng sốt, trố mắt nhìn thân xác bất động đẫm máu của Hạ Đấu Thiên không thốt được lời nào.

Trong cơn hoảng hốt vừa rồi, Hàn Tử Kỳ hành động ngoài ý muốn của mình, bất thần rút thanh đoản kiếm ra khỏi ngực đang lúc nạn nhân hấp hối, đã không cứu được lại càng chết gấp hơn. Hàn Tử Kỳ chôn chân tại chỗ.

Mùi dị hương khóa vào mặt Hàn Tử Kỳ. Cung Ly Kiều cất giọng oanh thỏ thẻ bên tai :

- Hàn công tử, chuyện đã xảy ra rồi không có cách nào thu hồi lại được. Công tử đứng mãi nơi đây vô cùng bất lợi, lỡ có ai trông thấy thật là rắc rối, thiếp cũng thế, chi bằng cứ để mặc lão nằm đây, chốc lát sẽ có bọn môn đồ của lão tới mang về Chiêu Hồn hội. Chúng ta hãy mau mau rời khỏi hang động này tìm một nơi thật kín đáo cùng nhau đàm đạo có phải thú vị hơn không.

Bấy giờ Hàn Tử Kỳ mới quay phắt lại, nhìn thẳng vào mắt Cung Ly Kiều, chính sắc diện nghiêm túc :

- Tại hạ không thể nào chiều theo ý muốn của phu nhân được. Phu nhân chớ nên nghĩ tới điều đó.

Cung Ly Kiều chớp mắt :

- Tại sao Hàn công tử lại nói thế? Ở đây chỉ có hai người, đâu có gì trở ngại cho công tử.

Tại sao công tử lại chối tử?

Hàn Tử Kỳ hừ nhạt :

- Phu nhân chưa biết ư? Tại vì đã có người chờ đợi phu nhân trên ngọn núi kia. Phu nhân đã quên rồi ư?

Cung Ly Kiều giât mình :

- Người nào chờ thiếp?

Hàn Tử Kỳ buông gọn :

- Cù Mộc Lưu Tôn!

Cung Ly Kiều biến sắc, tháo lui hai bước. Sửng sốt cả người, nhưng thoáng phút đã lấy lại sự bình tĩnh như thường. Ả nghiến răng :

- Cù Mộc Lưu Tôn! Hừ, chính cái lão quỷ đó đã cưỡng bách thiếp phải hành động chuyện tội lỗi này, nếu thiếp tỏ ý kháng cự lão sẽ giết thiếp ngay, võ công lão tuyệt luân, thiếp không phải là đối thủ, vì sinh tồn bắt buộc thiếp phải vâng theo lệnh của lão...

Ả trừng mắt :

- Một ngày nào đó thiếp sẽ giết lão, xem lão còn khống chế được thiếp nữa không, thiếp sẽ hoàn toàn tự do lo chuyện tương lai của mình...

Nhìn Hàn Tử Kỳ, Cung Ly Kiều nhấn mạnh :

- Hàn công tử có thấy không? Thiếp trẻ trung xinh đẹp thế này làm thế nào sánh đôi với lão Cù Mộc Lưu Tôn hay lão Hạ Đấu Thiên này được, chỉ có công tử mới xứng với thiếp thôi. Công tử hãy nhìn kỹ thiếp xem có đúng không nào?

Quả là giọng lưỡi tài tình của một người đàn bà phản bội. Hàn Tử Kỳ nghĩ bụng.

Dù vậy, Hàn Tử Kỳ vẫn chú mắt nhìn kỹ Cung Ly Kiều. Ả đẹp lộng lẫy như một vị vương phi đương triều. Mặt ngọc, môi đào, đôi mắt long lanh say đắm lòng người, thân hìn căng trào rực lửa mãnh liệt, dễ dàng lôi cuốn bất cứ ai trông thấy cũng phải lạc phách xiêu hồn. Không rõ đến nay ả đã bao nhiêu tuổi, xem qua dáng chừng chỉ mười chín hoặc hai mươi là cùng.

Quả đúng như lời Cung Ly Kiều đã nói. Một trang tuyệt sắc mỹ nhân như ả làm thế nào bằng lòng làm vị phu nhân của Hạ Đấu Thiên hay lão Cù Mộc Lưu Tôn mặt mày ghê tởm kia được.

Giá nếu Hàn Tử Kỳ là một gã thiếu niên tầm thường, không can trường, bất khuất, không chính khí giang hồ, chắn chắn từ lâu chàng đã vồ lấy ả. Liền đó một trận bão tố nổi lên không sai, bất giác Hàn Tử Kỳ đã phải rùng mình mấy cái trấn tĩnh lại tâm thần.

Giọng yêu mỵ của Cung Ly Kiều lại khe khẽ bên tai Hàn Tử Kỳ :

- Hàn công tử quả là một trang thiếu niên tuấn mỹ, chẳng kém gì Phan An, Tống Ngọc ngày xưa, vừa trông thấy mặt chàng thiếp đã yêu rồi, nếu được chàng yêu dù có chết thiếp cũng không bao giờ hối tiếc. Chàng hãy nói đi, chàng đã bằng lòng?

Ả sát lại Hàn Tử Kỳ toan ngã vào lòng chàng. Hàn Tử Kỳ giật mình lui lại, chính sắc :

- Phu nhân đừng vọng động, tại hạ không có tà ý bao giờ. Đường đường chính chính một trang nam tử như tại hạ lại có thể làm chuyện bại hoại đến thế sao. Phu nhân hãy đi tìm Cù Mộc Lưu Tôn, lão sẽ làm cho phu nhân toại nguyện...

Gặp phải thái độ quá cương quyết của Hàn Tử Kỳ, Cung Ly Kiều đã phải sững sờ, đứng nhìn chàng chằm chập không nói thêm một lời nào nữa.

Chợt nghe có tiếng động bên ngoài hang động, Hàn Tử Kỳ và Cung Ly Kiều cùng giật mình đưa mắt nhìn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.