- Hàn công tử hãy an tâm về chuyện này. Ta đã nghĩ ra cách đối phó với bọn Luân Hồi giáo rồi, đêm nay chỉ vì ta không phòng bị và cũng dự trù trước, nên bọn sứ giá quỷ quái kia bất ngờ tới đây toan bắt cóc Tiểu Yến khuấy rối Hồng Lầu Khách và vô lễ với ta đó thôi, nhưng ngày sắp tới cho dù bọn chúng có thiên binh vạn mã, ta vẫn an nhiên như bàn thạch, Hồng lâu khách vẫn mãi mãi được trường tồn.
Hàn Tử Kỳ sửng sốt nghĩ thầm :
- Lạ thật! Luân Hồi giáo hiện nay là một đại phái đương kim vô địch võ lâm, chính danh khiếp mặt quỷ thần, cao thủ đông như lá rừng, công lực ả Ngọc Diên Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ cao thâm vô lượng, lại thường sử dụng ma độc, cổ chưởng giết người, trong nháy mắt, tất cả bọn cao thủ trên giang hồ vừa nghe tới tên là đã vỡ mật, bay hồn, đến như ngũ đại môn phái xưa nay danh tiếng lẫy lừng còn phải co đầu, rụt cổ không dám đối đầu, Hồng lâu khách không có cao thủ, cũng chẳng có một tên môn đồ nào, chỉ có vài tên gia nhân què quặt, vị phu nhân này dựa vào thế lực nào, bang hội nào chống nổi ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ chứ?
Chàng thăm dò :
- Tại hạ mạo muội muốn biết phu nhân sẽ sử dụng phương cách nào đối phó với bọn Luân Hôi giáo, một giáo phái khủng khiếp hiện nay. Phu nhân cầu viện nơi đâu đó phải chăng?
Đào Hoa phu nhân vẫn điềm nhiên :
- Ta không cần cầu viện một môn phái, một bang, hội nào cả, chỉ một mình ta đủ chống lại bọn Luân Hôi giáo rồi.
Hàn Tử Kỳ càng thêm kinh dị, nghĩ thầm :
- “Ồ, tại sao vị phu nhân này lại dám cả gan quả quyết chỉ một mình cũng đủ đối phó với bọn Luân Hồi giáo. Bà có điên chưa?”
Chàng nói :
- Tại hạ chưa được hiểu rõ. Xin phu nhân chỉ giáo thêm, do đâu chỉ một mình phu nhân chống nổi bọn Luân Hôi giáo, cao thủ đông như mây, võ công Ngọc Diện Ma Cơ cao thâm không thể tưởng tượng như thế? :
Đào Hoa phu nhân vẫn điềm nhiên :
- Ta sẽ viết một lá thư gửi cho Ngọc Diện Cơ Điêu Nguyệt Hô, tự khắc Hồng Lầu Khách sẽ bình yên vô sự không cần phải đánh nhau, cũng chẳng cần cầu viện một môn phái nào cả.
Đôi mắt Hàn Tử Kỳ tròn xoe kinh dị đến tột cùng trước lời nói khẳng định của Đào Hoa phu nhân.
Chàng nhủ thầm :
- Quả thật vị phu nhân này đã lên cơn giận rồi chăng? Bà lảm nhảm gì thế, chỉ viết có một lá thư gởi cho ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ, Hồng lâu khách sẽ an như bàn thạch.
Dù nghĩ vậy, Hàn Tử Kỳ vẫn giữ lễ độ với một người đàn bà lớn tuổi hơn mình.
- Phu nhân! Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ là một nữ quái hồ ly, công lực xuất quỷ, nhập thần, lại gian xảo, độc hiểm khôn lường, khắp cả bọn cao thủ Hắc Bạch trên giang hồ đều khiếp sợ, tại hạ không thể nào hiểu nổi tại sao phu nhân chỉ gửi một lá thư vỏn vẹn cho ả, ả lại gác bỏ đi chuyện thù hận đêm nay, và Hồng Lầu Khách vẫn an nhiên như bàn thạch, xin phu nhân chỉ giáo cho tại hạ được rõ.
Đào Hoa phu nhân vẫn bình tĩnh :
- Ta có một bí quyết bắt buộc Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ phải nghe theo lời ta, không còn dám sai bảo cái bọn quỷ quái sứ giả lúc nãy tới đây khuấy phá như vừa rồi nữa và có thể ả còn phải đích thân tới Hồng Lầu Khách này, tạ lỗi với ta về chuyện bắt cóc Tiểu Yến vừa rồi.
Nghe Đào Hoa phu nhân quyết đoán trong khí sắc diện vẫn bình thường không có vẻ gì là mỹ phụ nổi cơn điên. Hàn Tử Kỳ đâm ra ngơ ngác hoang mang chưa hiểu ra làm sao cả.
Đào Hoa phu nhân có cái bí quyết gì khiến cho ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ không dám ra lệnh cho bọn giáo đồ Luân Hồi giáo tới Hồng Lầu Khách khuấy nhiễu, lại còn phải đích thân tới đây lạ lỗi, quả là một chuyện ngoài sức tưởng tượng của chàng rồi.
Hàn Tử Kỳ chỉ ngồi nhìn Đào Hoa phu nhân chăm chăm không nói thêm một lời nào nữa cả Trông thấy Hàn Tử Kỳ ngơ ngác, bâng khuâng, Đào Hoa phu nhân nở nụ cười :
- Có lẽ Hàn công tử nghi rằng ta vừa nổi cơn điên rồi phải chăng? Luân Hồi giáo là một đại giáo phái khủng khiếp nhất trên chốn giang hồ hiện nay bất cứ ai nghe tới cái tên cũng đều khiếp đảm kinh hồn không dám đổi diện, tại sao ta chỉ gửi một lá thư nhỏ mọn cho Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ, ả lại có thể ngoan ngoãn nghe theo lời ta không dám cho bọn thuộc hạ phá rối và phải tới đây tạ tội với ta. Công tử cho rằng ta điên cuồng rồi chắc?
Hàn Tử Kỳ vội vã :
- Tại hạ đâu dám vô lễ với phu nhân như thế, sự thực tại hạ chỉ thắc mắc về chuyện tại hạ sao chỉ có một lá thư của phu nhân ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ - một nữ đại ma đầu khủng khiếp nhất trong hàng ngũ đại ác ma lại có thể ríu ríu vâng theo lời phu nhân như thế, ngoài ra tại hạ không có ý gì cả, xin phu nhân hiểu cho.
Đào Hoa phu nhân gật đầu :
- Lời Hàn công tử nói rất đúng. Trên chốn giang hồ bất cứ chuyện gì dù lớn, dù nhỏ cũng đều phải có cái nguyên nhân của nó. Công tử muốn hiểu nguyên nhân đó không?
Hàn Tử Kỳ mạnh dạn :
- Đây chính là điều tại hạ đang nghĩ suy tìm hiểu, phu nhân hãy nói cho tại hạ biết rõ nguyên nhân, từ nãy tại hạ cứ suy nghĩ mãi không ra lẽ.
Ánh mắt Đào Hoa phu nhân chớp sáng :
- Hàn công tử vốn là người ta đã hâm mộ từ lâu, lại là vị nghĩa huynh của Tiểu Yến, ta thấy không cần phải giấu diếm làm gì.
Ngừng lại tạo bầu không khí trang trọng, Đào Hoa phu nhân bằng một giọng nghiêm túc :
- Hàn công tử, năm xưa Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ chính là một ả cung nữ hầu hạ ta đấy.
Hàn Tử Kỳ giật mình :
- Phu nhân, chẳng lẻ...
Đào Hoa phu nhân khe khẽ gật đầu :
- Hàn công tử nghĩ không sai. Ta chính là Hoàng hậu Liễu vương phi đây. Bây giờ công tử đã biết rõ ràng lai lịch của ta rồi phải không?
Bất giác cả Hàn Tứ Kỳ, Tiểu Yến cùng đứng phắt lên, bốn mắt tròn xoe nhìn Đào Hoa phu nhân chẳng hề thấy chớp.
Một nữ chủ nhân Hồng lầu từ bấy lâu nay mang tiếng thị phi, hèn thấp nay rõ lại là một vi mẫu nghi thiên hạ, vinh sang tột đỉnh trên thế gian này, quả là một chuyện hoang đường không thể nào tưởng tượng được.
Nhất là Tiểu Yến, tưởng mình đang sống trong cơn mơ, chứ không là sự thật có trên cõi đời nhưng thực tế đã rõ ràng, xem ra cung cách biểu nghi Đào Hoa phu nhân chẳng hề nói dối.
Nàng nhìn Đào Hoa phu nhân trân trối. Thì ra từ mấy tháng nay nàng đã hiểu lầm mỹ phụ cứ đinh ninh đó là một mụ tú bà, giờ biết được nàng cảm thấy trong lòng hối hận không ít.
Riêng về Hàn Tử Kỳ nhớ lại lúc trước. Ngân Hà công chúa có nhờ chàng tìm mẫu thân nhưng không nói mẹ nàng là vị Hoàng hậu hay vị vương phi nào, điều này chàng cần phải hỏi lại Đào Hoa phu nhân cho thật rõ, sau này gặp lại nàng, chàng sẽ cho nàng biết mẹ nàng đang ở tại Hồng Lầu Khách này để ngày đêm nàng thương nhớ khôn nguôi.
Đào Hoa phu nhân phất bàn tay ngọc sang phía Hàn Tử Kỳ và Tiểu Yến, giọng trong như rót ngọc :
- Hàn công từ, Tiểu Yến hãy ngồi trở xuống, cứ xem ta là Đào Hoa phu nhân như xưa, chuyện bí mật này ta không muốn tiết lộ cho bất cứ ai bởi ta có điều uẩn khúc.
Hàn Tử Kỳ và Tiểu Yến không dám cãi lời, lặng lẽ ngồi trở xuống ghế, mắt nhìn Đào Hoa phu nhân đăm đăm. Cả hai đều thầm nghĩ có lẽ Đào Hoa phu nhân sắp nói những điều quan trọng năm xưa giữa mỹ phụ và Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ, chắc chắn là một câu chuyện ly kỳ bí ẩn.