Luân Hồi Cung Chủ

Chương 8: Thiếu nữ cùi hủi



Đảo điên hòa thượng kinh hãi quát:

- Dừng lại!

Đang khi quát, Đảo điên hòa thượng cũng vừa bắn hai đạo chỉ nhanh tợ chớp.

Xoảng!

Thanh đoản kiếm gãy lìa gần tới cán, chuôi kiếm rời khỏi bàn tay Hàn Tử Kỳ bay ra xa, rơi xuống đất. Hàn Tử Kỳ thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.

Chàng đứng yên nhìn thanh kiếm gãy rồi nhìn Đảo điên hòa thượng không nói lời nào cả.

Đảo điên hòa thượng nghiêm trọng:

- Tiểu tử! Hành động của ngươi vừa rồi là cách xử trí của kẻ thất phu chi dũng. Ngươi nghĩ rằng ngươi tự sát như thế là có thể chuộc lại lỗi lầm vừa qua ư? Đồ ngốc! Ngươi chết đi còn lấy ai đi tìm tung tích Hàn lão đệ và Tuyệt đại mỹ nhân Tố Thần Phi, lại còn bao nhiêu sứ mạng ngươi chưa làm xong, tại sao ngươi tự sát. Ngươi định chết để trốn nợ phải không?

Những lời của Đảo điên hòa thượng khiến cho Hàn Tử Kỳ đã phải sửng sốt cả người.

Lão không nói sai, cái chết của chàng không phải là cái chết của các bậc anh hùng, hào kiệt.

Hàn Tử Kỳ chắp tay cung kính:

- Đại sư, hiện giờ tiểu bối phải làm sao? Chuyện tới Hồng nhạn cung cầu cạnh ả hồ ly Điêu Thất Cô cho dù có chết tiểu bối cũng không thể nào chấp nhận. Đại sư còn phương cách nào chữa được chứng “Vu sơn nhất độ” nữa không?

Trầm ngâm nghĩ ngợi một lúc, bất giác Đảo điên hòa thượng bật ồ lên:

- Có rồi! Có rồi...

Hàn Tử Kỳ mừng rỡ:

- Đại sư có phương cách nào?

Đảo điên hòa thượng gật gật đầu:

- Bần tăng vừa nhớ đến một người có thể chữa nổi chứng “Vu sơn nhất độ” của ngươi.

Hàn Tử Kỳ hấp tấp:

- Người nào thế đại sư?

- Người đó có danh hiệu là Vạn Y Thánh Thủ Tả Bá Thừa. Vị thánh y này chữa trị vạn độc, luôn cả các chứng kỳ dâm, lão sẽ trị dứt chứng “Vu sơn nhất độ” không sai.

Mặt ngọc Hàn Tử Kỳ rạng rỡ:

- Đại sư, Vạn Y Thánh Thủ Tả Bá Thừa hiện đang ở nơi nào, đại sư có biết không?

Đảo điên hòa thượng gật đầu:

- Dĩ nhiên là bần tăng phải biết mới nói với ngươi. Động cộc Vạn Y Thánh ở tại dãy núi Kỳ sơn cách đây khoảng hai trăm dặm về phía Tây. Ngươi hãy tới đó một mình, bần tăng không thể đưa ngươi được.

Hàn Tử Kỳ gấp lên:

- Đại sư, chất kỳ dâm trong mình tiểu bối đến bao giờ phát tác, tiểu bối tới Kỳ Sơn kịp hay không?

Nhẩm tính một lúc, Đảo điên hòa thượng giật mình nói mau:

- Nguy rồi, chỉ còn khoảng hai khắc nữa là chứng “Vu sơn nhất độ” sẽ tái phát, tiểu tử đi cho mau kẻo chẳng còn kịp nữa.

Lão đạo nhân dặn dò:

- Khi ngươi tới gặp Vạn Y Thánh Thủ Tả Bá Thừa, đừng nói ta mách bảo, lão mới chữa trị cho ngươi.

Hàn Tử Kỳ ngạc nhiên:

- Tại sao thế đại sư?

- Tại vì bần tăng và lão lâu nay không thuận nhau, nếu ngươi nhắc đến tên ta, lão sẽ đuổi ngươi tức khắc. Ngươi nghe rõ rồi chứ?

Hàn Tử Kỳ gật đầu:

- Tiểu bối nghe rất rõ, nếu Vạn Y Thánh Thủ Tả Bá Thừa có hỏi do ai chỉ đường tới, tiểu bối sẽ tìm cách sao cho ổn thỏa, đại sư hãy an tâm.

Trỏ tay sang con Xích long câu, Đảo điên hòa thượng bảo:

- Con xích long câu này thuộc loại thần mã, ngày đêm đi ngàn dặm, ngươi hãy đi cho mau, có lẽ trong hai khắc thời gian ngươi sẽ tới dãy núi Kỳ Sơn. Tới đó, ngươi theo một con đường mòn duy nhất dẫn sâu vào trong núi chừng hai mươi dặm sẽ tới một động cốc, trên cửa động đề bốn chữ “Vạn Y Thánh Thủ”, lão Tả Bá Thừa ở trong đó.

Hàn Tử Kỳ cung kính:

- Vạn tạ đại sư, công đức cao dày này có ngày tiểu bối sẽ đáp đền một cách xứng đáng.

Giờ bái biệt đại sư.

Đảo điên hòa thượng phất tay:

- Đừng lải nhải, hãy đi cho mau kẻo không còn kịp nữa. Bần tăng cũng phải đi đây.

Âm thanh chưa dứt, Đảo điên hòa thượng đã biến mất chẳng để lại tăm dạng.

Hàn Tử Kỳ lẩm bẩm:

- Quả là một bậc đại kỳ nhân danh bất hư truyền.

Hàn Tử Kỳ hấp tấp trở lại con Xích long câu. Leo lên phi nhanh về hướng Tây như lời Đảo điên hòa thượng đã dặn dò.

Trận lửa dục tình bừng cháy từ vực “Thiên ân” mỗi lúc càng gia tăng, Hàn Tử Kỳ kinh hãi kêu thầm:

- Nguy rồi, kịch độc “Vu sơn nhất độ” lại tái phát nữa đây. Ta làm sao tới kịp dãy núi Kỳ Sơn gặp Vạn Y Thánh Thủ Tả Bá Thừa chữa bệnh?

Kìm hai chân vào hông con Xích long câu, Hàn Tử Kỳ gia tăng tốc độc chạy nhanh hơn.

Chẳng bao lâu dãy núi Kỳ Sơn đã hiện ra trước mặt mờ mờ qua ánh trăng vừa mọc.

Trận lửa từ “Thiên ân” bốc cháy dữ dội, tràn qua ngũ tạng, xung vào các huyệt đạo, toàn thân Hàn Tử Kỳ nóng rực, cơn khao khát hoành hành tưởng không còn có thể chịu đựng nổi nữa.

Hàn Tử Kỳ cắn chặt hai hàm răng, cố hết sức trấn áp ngọn lửa dục tình đang đốt cháy cả tâm can, thúc ngựa phi nhanh, chẳng mấy chốc đã lọt vào dãy núi Kỳ Sơn.

Kỳ độc trong cơ thể Hàn Tử Kỳ càng lúc càng tăng, tâm thần tản mạn, ý chí rã rời, không còn tự chủ được mình nữa.

Hàn Tử Kỳ rất đỗi kinh hoàng, rẽ ngựa vào con đường mòn như lời Đảo điên hòa thượng đã dặn, tìm một hang đá nào đó, vào trong chịu đựng sự hoành hành, qua cơn sẽ tiến vào trong núi sâu gặp Vạn Y Thánh Thủ Tả Bá Thừa.

Nhìn thấy trước mặt có một cái hang sâu hun hút, Hàn Tử Kỳ dừng ngựa lại, nhảy xuống đất phóng mình vào.

Vào trong hang khoảng hai trượng, chợt nhận ra một người nằm ngửa trên phiến đá bằng phẳng, Hàn Tử Kỳ ngưng bước.

Chàng lẩm bẩm:

- Ai nằm ngủ trong hang đá này? Một kẻ giang hồ lãng tử nào đó chăng?

Đang trong cơn thể xác bị hoành hành, không còn thời giờ nghĩ ngợi thêm nữa, Hàn Tử Kỳ nhanh chân bước tới gần phiến đá, đưa mắt nhìn người đang nằm ngủ.

Bất giác Hàn Tử Kỳ kêu lên:

- Quỉ...

Hàn Tử Kỳ lùi lại mấy bước, giương to đôi mắt nhìn người đang nằm ngủ, qua ánh trăng từ ngoài chiếu vào, chàng nhận ra đó là một ả thiếu nữ vận theo lối cung trang, có bộ mặt sần sùi lở lói, đen đủi chẳng khác nào ngạ quỉ từ dưới cõi âm hiện về.

Có điều thân hình ả thiếu nữ vô cùng tuyệt mỹ, hai quả đào tiên như trái đồi, khiến kẻ nhìn thấy không có cách nào dằn nén nổi.

Hàn Tử Kỳ nhìn sững ả thiếu nữ cùi hủi kia một lúc, cơn khát vọng bùng lên, không còn có thể kềm hãm nổi.

Hàn Tử Kỳ hừ một tiếng, phóng tới hai tay vồ lấy ả thiếu nữ cùi hủi.

Ả thiếu nữ cùi đang ngủ giật mình mở mắt thét to:

- Ai?

Nhưng liền đó, bão tố nổi lên, muôn lượn sóng tình dồn dập, cuồn cuộn đưa vào bể chơi vơi. Ả thiếu nữ cùi hủi im bặt...

Chừng thức giấc, Hàn Tử Kỳ mở mắt ra, cảm thấy trong người sảng khoái lạ lùng.

Chứng kỳ độc “Vu sơn nhất độ” đã biến mất trong cơ thể từ bao giờ.

Hàn Tử Kỳ kêu lên:

- Quái lạ, sao lại thế này?

Hàn Tử Kỳ vận khí thấy các huyệt đạo trong người đã lưu thông, nội lực lại tràn trề hơn trước, quả thật là một chuyện ngoài sức tưởng tượng của chàng.

Hồi tưởng lại chuyện đã qua, trong cơn tái phát kỳ độc “Vu sơn nhất độ” tới hang đã gặp một ả thiếu nữ cùi hủi mặt mũi sần sùi nằm ngủ say, chàng đã hành động như con thú dữ đối với nàng. Chàng tự ghê tởm cho mình, trong lòng thấy ăn năn hối hận, lương tâm cắn rứt bồi hồi.

Hàn Tử Kỳ nhủ thầm:

- Nàng ở đây sao không thấy?

Hàn Tử Kỳ quay quá, bất giác bật “ồ” lên một tiếng, nhổm người lên.

Chàng vừa nhận ra một người nằm ngủ bên cạnh, đinh ninh đó là ả thiếu nữ cùi hủi sau khi thất thân với chàng hãy còn ngủ say chưa tỉnh.

Trường hợp này nếu khi ả thiếu nữ cùi hủi tỉnh dậy, bắt buộc chàng phải kết duyên phu phụ, chàng sẽ đáp ứng thế nào? Chàng là một trang tuyệt thế mỹ nam tử lại có thể kết duyên cùng một cô gái xấu xí như quỉ dạ xoa được sao? Nhưng bản tánh chàng xưa nay cương trực, quả cảm, đâu thể phụ bạc nàng sau khi đã vô tình chiếm đoạt tiết trinh nàng.

Chàng phải hoàn toàn chịu trách nhiệm chuyện xảy ra trong đêm qua, không thể chối từ cũng không thể bỏ chạy được.

Hàn Tử Kỳ nhìn kỹ lại, chỉ vì ả thiếu nữ nghiêng mặt sang nơi khác nên không nhận rõ dung mạo.

Chàng chồm tới đưa mắt nhìn ả thiếu nữ bỗng “ồ” lên một tiếng kinh dị.

Một nàng tiên nữ giáng phàm. Một trang tuyệt thế mỹ nhân. Nàng đẹp gấp bội lần ả hồ ly mặt ngọc Điêu Thất Cô, cho dù Tây Thi tái thế cũng còn kém xa nàng.

Nhưng ả thiếu nữ này là ai, sao lại ngủ bên cạnh chàng và tại sao như thế. Còn cô gái cùi hủi xấu xí kia hiện giờ ở nơi đâu sao không thấy?

Hàn Tử Kỳ vô cùng hoang mang trước sự tình quái lạ ở trước mắt, cứ suy nghĩ mãi chưa hiểu ra làm sao cả.

Chàng lẩm bẩm:

- Giờ ta hãy gọi ả thiếu nữ này thức dậy hỏi xem nàng là ai lại nằm đây ngủ.

Hàn Tử Kỳ hắng giọng:

- Tiểu thư, trời đã sáng rồi, thức dậy mau đi.

Ả thiếu nữ tuyệt sắc quay sang, mởmắt ra. Cả một bầu trời xanh biêng biếc thu gọn vào đôi mắt nàng. Hai làn mi cong vút, mày tựa xuân sơn, đôi môi anh đào, mặt trắng như bạch ngọc, quả nhiên tạo hóa gom cả bầu trời hương sắc vào có một người.

Hàn Tử Kỳ nghe rúng động cả tâm can, trước đôi mắt thu hồn của ả thiếu nữ tuyệt sắc.

Chàng im lặng nhìn nàng chưa nói một lời nào cả.

Ả thiếu nữ tuyệt sắc thong thả ngồi lên, với lấy bộ cung trang mặc vào. Tư dung tuyệt thế, cốt cách đài các, trâm anh, dù cho bậc vương phi, công chúa đương triều cũng không hơn nổi nàng.

Ả thiếu nữ vận lại bộ cung trang, sắc mặt càng tăng nét thiên kiều bá mỵ, khiến cho người nhìn phải ngẩn ngờ xiêu hồn lạc phách.

Nàng nhìn chàng đăm đăm chưa có lời, chàng nhìn nàng nghe trái tim rung động bồi hồi.

Im lặng một lúc lâu giữa hai người. Bấy giờ Hàn Tử Kỳ mới lên tiếng trước:

- Tiểu thư là ai, sao lại nằm ngủ trong cái hang động nguy hiểm này?

Ả thiếu nữ tuyệt sắc hé nụ anh đào:

- Muội ấy ư? Muội vào hang động này từ lúc chiều qua, ca ca tới lúc trăng lên, có đúng không?

Cặp mắt của Hàn Tử Kỳ tròn xoe, nhìn chầm chập vào gương mặt ngọc của ả thiếu nữ tuyệt sắc.

Chàng kêu thầm:

- Ồ, có lẽ nào...

Gác qua ỷ niệm hãi hùng đó, Hàn Tử Kỳ thăm dò:

- Còn cô gái xấu xí cùi hủi kia hiện đang ở nơi đâu, tiểu thư có thấy không?

Ả thiếu nữ tuyệt sắc cười khúc khích, chỉ nhìn Hàn Tử Kỳ chưa đáp ứng.

Lòng thêm nghi hoặc, Hàn Tử Kỳ tiếp:

- Sao tiểu thư lại cười? Tại hạ hỏi từ buổi tối đến giờ tiểu thư có thấy ả kia ở nơi đâu chăng?

Ả thiếu nữ tuyệt sắc thôi cười:

- Ca ca không biết cô gái cùi hủi kia hiện đang ở nơi đâu ư?

Hàn Tử Kỳ lắc đầu:

- Quả tình tại hạ không được biết nên mới hỏi tiểu thư xem nàng hiện ở nơi nào?

Trỏ tay vào ngực mình, ả thiếu nữ tuyệt sắc đáp:

- Ca ca lẩn thẩn rồi, cô gái cùi hủi xấu xí hiện đang ngồi trước mặt ca ca đây. Ca ca còn tìm nơi đâu nữa chứ.

Hàn Tử Kỳ rất đỗi kinh hoàng tròn xoe đôi mắt nhìn khắp trên mình ả thiếu nữ tuyệt sắc:

- Ồ, chẳng lẽ nàng là loại hồ ly thành người, đêm qua là một cô gái cùi hủi giờ đây biến thành một mỹ nhân.

Hàn Tử Kỳ nghe lạnh cả thân mình, chàng toan phóng xuống đất bỏ chạy ra ngoài, xem con Xích long câu có còn hay đã bị hồ ly ăn thịt.

Ả thiếu nữ tuyệt sắc vội vẫy tay:

- Ca ca đừng hoảng hốt, hãy ngồi trở xuống muội sẽ kể lại chuyện đêm qua cho ca ca nghe.

Hàn Tử Kỳ ngồi trở xuống, mắt nhìn ả thiếu nữ đăm đăm, cố dò tìm trên gương mặt nàng có vẻ gì khả nghi hay không?

Như đoán hiểu thâm tâm của Hàn Tử Kỳ, ả thiếu nữ tuyệt sắc chìa gương mặt ngọc tới cất giọng trong ngần như tiếng ngọc lưu ly va chạm vào nhau:

- Nào, ca ca hãy nhìn gương mặt tiểu muội cho kỹ, xem có nét gì hắc ám giống loại hồ ly luyện thành người hay không?

Nhìn kỹ ả thiếu nữ tuyệt sắc một lúc, Hàn Tử Kỳ nhủ thầm:

- Trông rõ ra nàng này không có vẻ yêu mị gì cả, trái lại tư dung, cốt cách lẫn giọng nói của nàng chẳng khác tiên nữ giáng phàm, nhưng tại sao...

Bỏ qua ý niệm, Hàn Tử Kỳ nhẹ giọng:

- Tại hạ xin lỗi với tiểu thư về cái tội hồ đồ vừa qua. Có điều, có điều...

Hàn Tử Kỳ ngưng lại, ái ngại câu nói sắp tới sẽ làm cho ả thiếu nữ tuyệt sắc nổi giận nên thôi...

Ả thiếu nữ tuyệt sắc thông minh tuyệt vời, đoán được ý nghĩ của Hàn Tử Kỳ, liền chỉnh ngay sắc diện.

Nàng nói:

- Ca ca hoài nghi là đúng. Tại sao đêm qua muội là một cô gái xấu xa cùi hủi sáng nay trở thành một thiếu nữ yêu kiều. Chính bản thân muội cũng không thể nào tưởng tượng được có chuyện thần bí đến thế này. Chuyện xảy ra như câu chuyện thần tiên từ ngàn năm trước.

Hàn Tử Kỳ nóng nảy:

- Chuyện xảy ra như thế nào tiểu thư nói mau, tại hạ nóng lòng được biết.

Ả thiếu nữ tuyệt sắc vẫn với giọng trong như ngọc lưu ly va chạm:

- Đêm qua sau khi ca ca ngủ rồi, muội cũng thiếp đi trong cơn mê loạn cho tới lúc trăng đã xế qua rọi vào hang động, muội giật mình tỉnh giấc bỗng nghe trong mình thơ thới lạ lùng, cơn đau nhức hành hạ muội từ bấy lâu đã biến đi đâu mất, các vết thương cùi lở trên bàn tay cũng chẳng còn. Lòng hoài nghi muội lấy tấm gương trong túi ra soi, bất giác muội vừa kinh hoàng vừa hoan hỷ khi trông thấy dung mạo của mình trở lại như xưa. Muội nằm bên cạnh ca ca nghĩ mãi đến khi trời quá khuya mới hiểu ra nguyên nhân do đâu muội hết chứng bệnh cùi hủi...

Ánh mắt Hàn Tử Kỳ chớp sáng:

- Nguyên nhân do đâu tiểu thư hãy nói ra cho tại hạ được rõ?

Nhìn Hàn Tử Kỳ, hai má ả thiếu nữ tuyệt sắc ửng hồng:

- Nguyên do cũng nhờ ca ca nên muội hết bệnh. Ca ca chưa hiểu ư?

Hàn Tử Kỳ ngạc nhiên:

- Tiểu thư nhờ tại hạ thế nào, đêm qua tại hạ đâu có cho tiểu thư uống một viên linh đan hay thần dược nào.

Ả thiếu nữ mỉm cười:

- Ca ca không hiểu thật rồi, chính nhờ sau khi muội hiến dâng thể xác cho ca ca, chứng bệnh cùi hủi biến mất, ca ca đã hiểu chưa?

Hàn Tử Kỳ sửng sốt:

- Tiểu thư không lẽ...

Ả thiếu nữ chận lời:

- Ca ca hãy nghe muội nói. Lúc muội trúng độc chữa mãi không khỏi, có một vị lương y tài giỏi cho biết, chứng bệnh cùi hủi của muội nếu có một người nào đó trúng nhằm kịch độc hòa hợp với nhau căn bệnh sẽ biến mất trong tức khắc. Muội chưa tin, không ngờ hôm nay trở thành sự thật.

Hàn Tử Kỳ ngẩn ngơ chẳng hiểu ra làm sao, chỉ đưa mắt nhìn ả thiếu nữ tuyệt sắc mà không nói.

Ả thiếu nữ tuyệt sắc hỏi:

- Ca ca hãy nói cho tiểu muội được biết, có phải trước đó ca ca đã trúng nhằm kịch độc hay không?

Hàn Tử Kỳ gật đầu:

- Không sai. Tại hạ đã trúng nhằm kỳ độc “Vu sơn nhất độ” của ả hồ ly Điêu Thất Cô nơi một cánh rừng cách đây khoảng hai trăm dặm, đêm qua kịch độc tái phát tại hạ hành động giống như con thú điên, mang tội bất kính với tiểu thư. Thật đáng chết.

Hàn Tử Kỳ kể rõ câu chuyện trưa hôm qua tới cánh rừng, chàng rơi vào quỉ kế của Điêu Thất Cô, mất cả thần trí, suýt xảy ra chuyện bại hoại, may thay được Đảo điên hòa thượng tới kịp ngăn chặn, đánh đuổi ả chạy đi rồi chỉ bảo chàng tới dãy núi Kỳ Sơn này vào trong núi tìm lão nhân Vạn Y Thánh Thủ Tả Bá Thừa, chàng ruổi ngựa vừa đến đây thì kỳ độc “Vu sơn nhất độ” bỗng tái phát, chàng vào hang động này gặp lúc nàng đang nằm ngủ mê vì kỳ độc hoành hành. Chàng đành cam thất lễ đối với nàng.

Giọng nói của Hàn Tử Kỳ trở nên nghiêm chỉnh khác thường:

- Chuyện xảy ra rồi, nếu như tiểu thư xem tại hạ là một tên dâm tặc đáng giết, tại hạ sẵn sàng chịu chết dưới lưỡi gươm của tiểu thư không hề kháng cự.

Ả thiếu nữ tuyệt sắc phất bàn tay ngọc:

- Ca ca đừng nói thế. Trước đó, muội đã biết ca ca là một chính nhân quân tử, một trang thiếu hiệp anh tuấn, hào khí ngất trời muội đã đem lòng ái mộ từ lâu, ca ca tên là Hàn Tử Kỳ, bằng không muội đã giết ca ca từ đêm qua rồi.

Hàn Tử Kỳ ngạc nhiên:

- Tiểu thư gặp tại hạ từ bao giờ? Tại sao tiểu thư lại biết tại hạ tên Hàn Tử Kỳ.

- Muội đã gặp Hàn ca ca một lần rồi, nhưng ca ca không trông thấy muội.

- Tiểu thư gặp tại hạ ở nơi nào?

- Muội gặp Hàn ca ca tại phía dưới thung lũng dãy núi Tung Sơn đang khi ca ca và cô gái xấu xí đấu nhau với hai tên sứ giả Luân Hồi giáo, muội đã ẩn nấp trong bụi rậm từ trước đó không lâu, muội nghe bọn chúng nói tới tên ca ca nên hôm qua muội mới biết ca ca chính là Hàn Tử Kỳ.

Hàn Tử Kỳ tỉnh ngộ:

- Ồ ra là thế, còn chuyện...

Ả thiếu nữ phất tay ngắt lời Hàn Tử Kỳ:

- Hàn ca ca hãy gác qua chuyện đó, bây giờ muội tiếp tục kể rõ cho ca ca tại sao muội hết chứng bệnh cùi hủi và ca ca cũng hóa giải được chất kỳ độc “Vu sơn nhất độ” của ả hồ ly Điêu Thất Cô.

Hàn Tử Kỳ ngồi nghiêm chỉnh lắng nghe ả thiếu nữ tuyệt sắc nói tiếp:

- Cách đây không lâu, tiểu muội giả trang thành một cô gái bình thường ra chốn giang hồ du ngoạn giải cơn buồn, khi đến ngọn núi Ngũ Hành Sơn gặp ả thiếu nữ mặc áo xanh và hai tên sứ giả Luân Hồi giáo chặn đường đòi bắt muội mang về Luân Hồi giáo cho cung chủ của ả trị tội. Muội hỏi ả tội gì, ả cho biết cung chủ của ả có lệnh bắt hết những ả thiếu nữ nào tuyệt sắc hủy hoại nhan sắc trở thành cùi hủi bởi cung chủ của ả không muốn trên giang hồ còn mỹ nhân nữa, để cung chủ ả lên ngôi “độc bá mỹ nhân”.

Hàn Tử Kỳ cười khanh khách:

- Quái thật, võ lâm độc bá, mỹ nhân cũng độc bá nữa ư? Đúng là loại hồ ly hành động có khác người.

Ả thiếu nữ tuyệt sắc hé nụ hồng tiếp lời:

- Tiểu muội kháng cự lại, đấu nhau với ả thiếu nữ áo xanh được ba chiêu, thình lình ả vung tay vẫy ra một đám bụi màu xanh vào mặt muội, vì khoảng cách quá gần muội không tránh kịp nên đã trúng nhằm, tối tăm cả mặt mày, muội liệu không xong liền bỏ chạy, ả không đuổi theo. Muội tưởng đã thoát nạn không ngờ cách ba ngày sau kịch độc phát tác biến muội thành một cô gái xấu xí, cùi hủi gớm ghiếc như ca ca đã trông thấy đêm qua.

Hàn Tử Kỳ ngắt lời:

- Tiểu thư có biết kịch độc kia tên gọi là gì không?

- Lúc đầu tiểu muội không biết, nhưng sau đó gặp một lão quái nhân bảo cho muội biết muội đã trúng nhằm kịch độc “Hủy diện độc trùng” của Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ, không có thứ thần đan nào trị nổi. Muội vô cùng tuyệt vọng, tránh mặt mọi người mấy tháng nay, lang thang trên chốn giang hồ, một là tìm thần y chữa bệnh, hai là tìm tung tích của mẫu thân đã biệt tích từ lâu, đêm qua quá mệt mỏi, muội đã vào hang động này định tìm một giấc, sáng mai tiếp tục cuộc hành trình, kế đến Hàn ca ca tới, chung gối chăn cùng muội, dung nhan muội trở lại như xưa.

Ả thiếu nữ kết luận:

- Thì ra kỳ độc trong mình Hàn ca ca lại là thần dược trị khỏi chứng cùi hủi của muội, ngược lại chất kịch độc “Hủy diện độc trùng” trong mình muội là vị thuốc giải kỳ độc “Vu sơn nhất độ” của ca ca, do âm dương hòa hợp tạo thành, nhưng quả là một chuyện ngoài sức tưởng tượng của muội.

Hàn Tử Kỳ như người bừng tỉnh cơn mê, bật thốt:

- Ồ, ra là thế. Tại hạ cứ nghĩ mãi không ra. Tiểu thư thực là cao minh, tại hạ vô cùng bội phục. Còn chuyện hồ đồ của tại hạ đêm qua, tiểu thư xử lý thế nào?

Giọng nói của ả thiếu nữ như mật ngọt rót vào lòng người:

- Tiểu muội vẫn hiểu chuyện xảy ra đêm qua ngoài ý muốn của Hàn ca ca. Đúng ra, ca ca không có lỗi gì hết, nhưng muội đã trao thân gửi phận cho ca ca rồi, không còn yêu thương ai được nữa, dù ca ca có từ chối cuộc hôn nhân muội vẫn xem ca ca là đức phu quân, trọn kiếp này quyết không bao giờ dời đổi, cứ như muội nghĩ, đây có lẽ do duyên tiền định mà ra.

Ca ca trúng độc, muội cũng trúng độc, không hề hẹn nhau mà lại gặp ở trong hang động này và vì kỳ độc tái phát mà thành thân, chẳng hiểu ca ca có nghĩ như thế hay không?

Dứt câu ả thiếu nữ nhìn Hàn Tử Kỳ chờ đời.

Hàn Tử Kỳ nhủ thầm:

- Dù hành động hàm hồ đêm qua do kỳ độc “Vu sơn nhất đố phát tác, không phải do ta chủ động, nhưng ta đã chiếm đoạt tiết trinh của nàng rồi, dù nàng là cô gái cùi hủi xấu xí đêm qua ta cũng không thể bội phản nàng được, nhưng ta cần phải hỏi nàng là ai, con gái của ai, trước đây có dính dấp với kẻ thù của song thân hay không?

Không vội đáp câu hỏi của ả thiếu nữ tuyệt sắc. Hàn Tử Kỳ nhìn nàng nghiêm túc:

- Tại hạ xin mạo muội được hỏi:

tiểu thư chính thực là ai, thuộc hàng tử đệ của môn phái nào? Tiểu thư hãy nói cho tại hạ được rõ.

Ngập ngừng phút giây, ả thiếu nữ tuyệt sắc thong thả đáp:

- Muội ư? Hàn ca ca đã muốn biết lai lịch của muội, muội không cần phải giấu giếm làm chi. Muội chính là công chúa Ngân Hà, con gái của hoàng đế Thanh triều đây.

Hàn Tử Kỳ vô cùng kinh hãi, tròn xoe đôi mắt nhìn Ngân Hà công chúa mãi thật lâu chưa nói được lời nào.

Chợt Ngân Hà công chúa buông hơi thở nhẹ:

- Hàn ca ca đã biết tiểu muội là ai rồi. Muội xin hỏi ý định của ca ca cho muội được an tâm trở lại hoàng cung trình bẩm với phụ vương về chuyện của muội và ca ca để người chọn ngày đại hỷ.

Trầm ngâm nghĩ ngợi một lúc, Hàn Tử Kỳ thoáng hiện trên gương mặt vẻ băn khoăn:

- Công chúa, tại hạ là phận thấp hèn, văn chưong chưa đầy túi, kinh sử bất thông, lễ nghi không hiểu, phẩm cách thô lậu, dám đâu sánh cùng công chúa là bậc tột đỉnh quyền quí cao sang, lại là ái nữ của hoàng đế đương triều, tại hạ khuyên công chúa hãy nên suy xét cẩn thận kẻo có điều hối tiếc ở sau này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.