Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 100: Trình gia này cần chiếu cố kỹ một chút



Sau khi yên vị ngồi xuống bàn ăn, Long Huyền mới nhìn qua đám Lý An mà cười hỏi.

“Làm sao rồi, hôm qua đi dạo vui vẻ chứ?”

Tiểu muội Lê Hồng Anh là người đầu tiên lên tiếng đáp lại, phảng phất như là đang cáo trạng mà nói với Long Huyền.

“Ban đầu vốn là bọn muội đều đi chơi rất vui vẻ, nhưng mà không nghĩ tới sau đó lại gặp phải đám người của An Lạc thôn, bọn hắn thật sự là quá đáng ghét.”

Bầu không khí vốn còn đang vui vẻ, đột nhiên bởi vì lời nói này của Lê Hồng Anh mà trầm xuống, sắc mặt của đám thiếu niên tựa hồ cũng trở nên khó coi rất nhiều. Tới đây, Long Huyền mới cảm thấy có gì đó không hợp, hắn để ý kỹ mới thấy La Tập đang ngồi bên cạnh Trần Dịch có vài vết bầm tím trên khuôn mặt, khí huyết cũng không thông thuận, hiển nhiên là đã bị thương.

La Tập này là một trong bốn thiếu niên có tu vi đạt tới võ giả hậu kỳ, lại cũng là hảo hữu tốt nhất của Trần Dịch. Long Huyền nhìn kỹ rồi thì lập tức nhíu mày lại, mọi người đều là cùng thôn, lại còn là bạn bè đồng lứa, đương nhiên là quan hệ rất tốt. Hiện tại thấy La Tập bị thương như vậy, Long Huyền hắn đương nhiên cũng không cao hứng.

Long Huyền hỏi: “La Tập ca bị thương rồi? Là do đám người An Lạc thôn đã làm sao, bọn hắn dám đả thương các ngươi?”

Lúc hỏi lời này, Long Huyền nhìn chằm chằm về hướng Trần Dịch, bởi vì trong số bốn tên thiếu niên có tu vi võ giả hậu kỳ thì Trần Dịch là người có tu vi cao nhất, đã đạt tới bát tinh võ giả. Nếu nói Long Huyền ẩn ẩn như lão đại của cả nhóm, vậy thì Trần Dịch này chính là lão nhị, ra ngoài gặp chuyện, vậy Long Huyền đương nhiên là muốn hỏi Trần Dịch rồi.

Trần Dịch vốn đang định nói gì đó, thấy Long Huyền nhíu mày, biểu tình nghiêm nghị, hắn liếc nhìn qua La Tập phía bên cạnh, mặt mũi bầm tím, trong lúc nhất thời không biết phải nói thế nào.

Lý Nhiên lúc này lên tiếng giải vây: “Chuyện này Trần Dịch đã nói cho ta biết rồi, La Tập bị thương đích thực là do đám người của An Lạc thôn gây ra, lúc đó cũng may là tiểu tử Trần Dịch này đủ sáng suốt, nếu không thì mọi việc cũng không đơn giản như vậy.”

Long Huyền có chút nghi hoặc: “Chắc lẽ có võ sư của An Lạc thôn không để ý mặt mũi ra tay với bọn họ?”

Lý Nhiên lắc lắc đầu, sau đó nhìn về Trần Dịch mà nói: “Ngươi kể cho tiểu Huyền nghe một chút đi.”

Trần Dịch lúc này mới lên tiếng: “Cũng không phải võ sư cảnh, chỉ là trong đám người An Lạc thôn, có một tên thiếu niên cũng đã đạt tới bát tinh võ giả giống như ta vậy, nhưng cái khó ở chỗ, hắn ta là nội dân, tới từ Lam Sơn thành.”

Long Huyền: “Như thế nào mà An Lạc thôn còn có quan hệ với người trong nội thành?”

Trần Dịch gật gật đầu xác nhận, nói tiếp: “Đúng vậy, lúc đó chúng ta đang đi dạo phố thì tình cờ chạm mặt với bọn hắn, ngươi cũng biết hai thôn chúng ta vốn xưa nay bất hòa, chúng ta cũng chẳng muốn chạm mặt bọn họ làm gì, nên định quay đầu đi thẳng. Ai ngờ bọn hắn cũng vừa lúc nhìn thấy chúng ta, chạy tới chắn đường, hơn nữa bọn hắn còn muốn….”

Long Huyền: “Bọn hắn còn muốn cái gì?”

Lý An nói thay Trần Dịch: “Bọn hắn chẳng những chặn đường khiêu khích, ỷ có tên thiếu niên đến từ Lam Sơn thành kia mà lên mặt, hơn nữa còn dám nói để cho Hồng Anh muội muội cùng Huyền My tỷ đi bồi kẻ này một đêm.”

Trần Dịch: “Chúng ta đương nhiên là không đồng ý, La Tập thấy Hồng Anh cùng Huyền My bị trêu đùa mới đứng ra nói hai câu, ai ngờ bị con trai của thôn trưởng An Lạc thôn là Tề Hiền xuất thủ đả thương. Ta không ngăn cản kịp, mà lại tên thiếu niên nội dân kia họ Trình, nghe bọn An Lạc thôn nói có vẻ như Trình gia này tại Lam Sơn thành có địa vị không nhỏ. Cho nên ta mới…”

La Tập lúc này cũng lên tiếng: “A Huyền đệ đệ, ngươi cũng đừng trách Dịch ca, hắn làm như vậy cũng là vì đảm bảo an toàn của mọi người, nếu lúc đó không có Dịch ca ngăn cản, chúng ta mà nóng đầu lao lên ẩu đả với nội dân, kẻ chịu thiệt chắc chắn là chúng ta thôi.”

Long Huyền gật gật đầu, nghe tới đây hắn cũng đã hiểu được đầu đuôi mọi chuyện, chắc chắn là đám người Lý An, Trần Dịch đang đi dạo thì vô tình đụng mặt bọn người An Lạc thôn.

Hai thôn vốn bất hòa, bọn An Lạc thôn lại sẵn có người trong nội thành làm chỗ dựa nên muốn kiếm cớ gây sự, tiện thể chọc ghẹo Hồng Anh cùng Huyền My tỷ. Mấu chốt là, đám An Lạc thôn làm sao lại bắt được quan hệ với gia tộc trong Lam Sơn thành đâu?

Thế là Long Huyền quay sang hỏi Lý Nhiên: “Lý thúc, ngài biết gì về Trình gia này sao?”

Lý Nhiên gật gật đầu: “Có biết đôi chút, ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt sao?”

Long Huyền nghe Lý Nhiên hỏi vậy thì hơi kinh ngạc, nhưng sau đó mới gật gật đầu.

Lý Nhiên nói tiếp: “Trình gia này chính là một cái dong binh thế gia, việc làm ăn của bọn hắn chủ yếu là thu thập tài nguyên tại Vĩnh Yên trấn này với giá thấp, sau đó vận chuyển về thành lại bán ra với giá cao hơn. Loại chuyện này cũng không có gì lạ, cũng không phải chỉ một mình Trình gia hắn làm, nhưng khác biệt ở chỗ, Trình gia bọn hắn ỷ vào bản thân tại Lam Sơn thành cũng xem như có chút thế lực, đối với thôn dân chúng ta ác ý ép giá, cho nên một số thôn xung quanh Vĩnh Yên trấn này không muốn giao dịch với bọn hắn.”

Long Huyền đối với loại việc thu mua vật tư rồi đem về nội thành bán ra này không bất ngờ chút nào. Khí dân sau khi chém giết yêu thú, được ban thưởng công huân. Các loại vật tư như xác thịt, da lông, nanh giác đều có thể đem đến thị trấn để làm tài liệu trao đổi buôn bán. Những thứ này đều được nội thành thu mua, chẳng qua từ thị trấn đến nội thành cũng có một khoảng cách. Những hàng hóa này trong lúc vận chuyển về, rất có thể gặp được yêu thú tập kích, thậm chí là giặc cướp, cho nên một vài thế gia có thực lực, có cao thủ quyết định đảm nhận việc bảo vệ số hàng vận chuyển này, sau đó quay về thành lại bán ra để kiếm lợi nhuận chênh lệch.

Lâu dần, dựa các dong binh đoàn cùng thôn dân cũng đạt thành hiệp nghị, khách quen, nhưng mặt khác việc ác ý ép giá cũng không phải là hiếm, chính là một vài thế gia quyết định cậy mạnh, ỷ vào thân phận, địa vị uy hiếp thôn dân bán tài nguyên cho mình với giá thấp. Thấp muốn nói đến ở đây, là ít hơn gấp đôi, thậm chí gấp ba lần so với bình thường. Bằng cách nào đó mà nói, cái này đã có thể xem như cướp đoạt, chẳng qua lại được bọn hắn xảo diệu biến thành “ác ý ép giá” mà thôi.

Làm như vậy là bởi vì, tại trong lãnh thổ của Tử Hà vương cai quản, khí dân không được sống trong thành trì, không có nhận được sự bảo hộ, cho nên cũng không cần nộp thuế hay cung phụng đồ vật gì cả. Mà nội dân cũng không được phép đi cướp, nếu như dám làm trái, đi cướp đoạt sơn thôn của khí dân sẽ bị xem như thổ phỉ. Nhẹ thì tước đoạt thân phận nội dân, đá ra khỏi thành, nặng thì liệt vào ngang hàng với tội ác chi đồ, lập tức chém đầu tam tộc thị chúng.

Sở dĩ đặt luật nghiêm như vậy cũng là vì Tử Hà vương biết, nội dân có cao thủ tu vi cao hơn hẳn khí dân, nếu như nội dân được phép trắng trợn cướp bóc thôn dân thì đại loạn chắc chắn sẽ tái hiện, do đó cần phải ngăn ngừa từ sớm. Cũng vì thế mà các thế gia đến thị trấn thu mua tài nguyên, dù cho dám ỷ thế hiếp người, ác ý ép giá, nhưng lại không dám thật sự đi ra cướp đoạt.

Long Huyền lúc này lại hỏi: “Nhưng mà dù có là vậy đi nữa, giữa An Lạc thôn cùng với Trình gia này lại có liên quan gì?”

Lý Nhiên: “Xét về mấy thôn xung quanh Vĩnh Yên trấn này, Định Yên thôn của chúng là xem như thực lực không tệ, hàng năm số lượng yêu thú mà chúng ta săn được cũng không ít, do đó những tài nguyên từ thôn chúng ta đưa ra tự nhiên là rất khả quan. Trình gia này đương nhiên cũng từng tìm chúng ta để ép giá, nhưng bị chúng ta từ chối.”

“Đối với luật pháp trong lãnh thổ của Tử Hà vương đã quy định, nội dân không thể làm ra chuyện đại gian, đại ác, chèn ép khí dân chúng ta thì có thể nhưng không thể làm ra chuyện gì quá nghiêm trọng. Thế là bọn hắn nghĩ ra cách lách luật, dùng khí dân để trị khí dân.”

Long Huyền bừng tỉnh đại ngộ: “Cho nên bọn hắn tìm được An Lạc thôn?”

Lý Nhiên gật gật đầu: “Thôn chúng ta và An Lạc thôn vốn là rất gần nhau, hàng năm đi săn cũng sẽ có lúc cạnh tranh con mồi, thậm chí là cạnh tranh ác ý, đương nhiên sẽ nảy sinh xung đột, mâu thuẫn. Vốn là thực lực của bọn hắn không mạnh bằng chúng ta cho nên còn chút khắc chế, nhưng vài năm gần đây, bọn hắn được Trình gia chống lưng, càng ngày càng trở nên hống hách.”

“Còn có chuyện như vậy?” Đám người Lý An ngồi ở bên cạnh nghe như vậy thì đều giật mình.

Lý Nhiên gật gật đầu: “Trước đó các ngươi còn nhỏ, tu vi chưa tới, biết những chuyện này cũng không có tác dụng gì, đến hiện tại cũng nên nói cho các ngươi rõ ràng chút. Thật ra, từ lúc mà Trình gia hậu thuẫn cho đám An Lạc thôn tới hiện tại chắc cũng phải được hơn 5 năm rồi. Võ giả trong thôn chúng ta bị bọn hắn ám hại mà chết cũng không phải số ít.”

Long Huyền nghe vậy thì như nghĩ đến điều gì, hỏi: “Lý thúc, ban nãy thúc có nói đến lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, chẳng lẽ lần tao ngộ thiết trảo bạo liệt hùng đó cũng không phải tai nạn, mà là do đám người An Lạc thôn giở trò quỷ?”

Sắc mặt Lý Nhiên cũng lạnh xuống: “Ngươi đoán không sai, trong khu vực lân cận đây, tam giai yêu thú đã xem như bá chủ một vùng, mà yêu thú cấp bậc này, đâu phải nói gặp là gặp ngay được. Sau lần đó, chúng ta đã điều tra rõ, chính xác là do người của An Lạc thôn cố ý dẫn dụ bạo liệt hùng tới, cũng chọc giận nó để nó lao vào công kích chúng ta, Định Yên thôn cũng vì vậy mà chết hơn mười mấy tên võ giả cùng nhập vi.”

Long Huyền: “Triệu gia gia có dự định gì không?”

Long Huyền hỏi như vậy hoàn toàn là có chủ đích. Sống tại Định Yên thôn 5 năm, cái khác không nói, nhưng đối với tính tình của lão thôn trưởng Triệu Hạo hắn vẫn hiểu một chút. Vị thôn trưởng này tuy hiền hòa, dễ gần, nhưng nếu ngươi nghĩ hắn là kẻ dễ bắt nạt thì lầm to rồi. Người hiền lành nổi giận, rất là đáng sợ.

Lý Nhiên nghe vậy thì cười hắc hắc: “Nhờ có tiểu Huyền ngươi mang về con bá chủ tây khu kia, lần này thôn trưởng nắm chắc tiến thêm một bước, đột phá cửu tinh võ sư rồi. Mà hiện tại, có lẽ ngài ấy đã dẫn theo người tới An Lạc thôn thu ít lợi tức rồi.”

Long Huyền nở nụ cười, biểu tình hiện ra vẻ quả nhiên là thế, hắn sớm biết Triệu gia gia không phải loại người bị kẻ khác lấn ép mà không dám đánh trả mà.

Nhưng có vẻ như, trước khi rời đi chỉ chém một con hắc vân hổ vẫn chưa đủ, cái Trình gia này, cần phải chiếu cố kỹ một chút mới được. Long Huyền thầm nhủ trong lòng, ánh mắt cũng trở nên sắc bén, đám thiếu niên Lý An từ nhỏ lớn lên cùng Long Huyền nhìn thấy như vậy thì lập tức nhận ra ngay.

Bọn người Lý An, Lê Hồng Anh . . . dồn dập chớp chớp mắt: Cái vẻ mặt đáng sợ này, A Huyền ca lại bắt đầu lên kế hoạch săn mồi rồi sao?

. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.