Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 4: Phụ thân, mẫu thân(2)



“Các ngươi chết cho ta” Nghe được lời nói khó nghe như vậy, Long Vô Tâm sớm đã phẫn nộ vô cùng, lập tức nâng kiếm lao thẳng về phía lão đại của năm người kia, gặp kẻ địch mạnh cần phải tiên hạ thủ vi cường, hắn hiểu rất rõ điều này, muốn trong nháy mắt đánh trọng thương kẻ cầm đầu, bắt giặc trước bắt vua cũng là đạo lý này.

Đối diện mới chiêu kiếm đang lao nhanh về phía bản thân, tên lão đại cũng rất khôn ngoan lui nhanh về phía sau, hắn lại không có ngu ngốc đi lên đón đỡ một kích của cao thủ nhập vi cảnh hậu kì mặc dù chỉ là thất tinh nhập vi nhưng so với lục tinh của hắn vẫn là mạnh hơn rất nhiều.

Một chiêu kiếm đánh hụt ngay lập tức Long Vô Tâm xoay kiếm chém ngang sang bên phải, công về phía một tên tứ tinh cảnh nhập vi trung kì, đồng thời thân người khẽ uốn dơ chân trái đá về phía tên tam tỉnh đỉnh phong đang công tới từ phía bên hông. Lúc nhất thời, hai kẻ có tu vi nhập vi sơ kì đỉnh phong cùng tứ tinh nhập vi trung kì không kịp tránh né liền dính đòn, dù sao chênh lệch cũng là ba bốn cái tiểu cảnh giới, hai tên này lập tức bị đánh bay.

“bịch, bịch,---- xoẹt”

“Hự, phụt”

Tên tam tinh may mắn dùng kiếm chắn ở ngực đỡ được một đá của Long Vô Tâm chỉ là ngã thất điên bát đảo, khóe miệng tràn ra máu tươi, tuy rằng bị thương nhưng vẫn còn đứng được, nhưng tên tứ tinh lại không may mắn như vậy. Hắn bị kiếm chiêu biến hóa rất nhanh của Long Vô Tâm quét trúng, tuy rằng đã phản ứng rất nhanh rồi lùi lại thế nhưng là cũng trúng một vét chém cực sâu, máu chảy ra ồ ạt, tạm thời có lẽ khó mà chiến đấu tiếp được.

Nhưng Long Vô Tâm thế công vừa xong thân người còn đang trên không, chân đã cách khỏi mặt đất, lực cũ đã hết, lực mới chưa sinh, ngay lúc này hắn cảm thấy nguy hiểm ập tới, đó chính là người từ lúc đầu liền tránh thế công của Long Vô Tâm, kẻ có tu vi mạnh thứ hai tại đây, lão đại của đám cướp, phải công nhận rằng hắn nắm thời cơ rất chuẩn, Long Vô Tâm biến chiêu đánh về phía thủ hạ của hắn, nhưng hắn không lo lắng mà lại chờ đợi cơ hội để đánh lén quả thực là một tên vô cùng âm hiểm.

Long Vô Tâm hiểu rõ nếu như lúc này bị dính đòn của một tên Lục tinh đỉnh phong, dù không chết cũng sẽ trọng thương dù sao thất tinh cũng lục tinh tuy là lực công kích có chênh lệch nhưng cơ thể vẫn là của con người, Lục tinh đỉnh phong nhập vi cảnh tu sĩ rất dễ dàng đánh ra một đòn mạnh đến hơn sáu trăm cân, thân thể tu sĩ dù có mạnh hơn người thường nhưng nếu dưới trường hợp không tránh không né bị đánh trúng chắc chắn là sẽ thành một bãi thịt nát.

Đang đánh nhau với hai người khác ở phía xa là Trần Thanh Mai nhìn thấy cảnh này lại là lo lắng vô cùng, thế nhưng nàng tuy có tu vi cao hơn hai kẻ trước mặt nhưng trong thời gian ngắn là không thắng được, chỉ biết nhìn về hướng đó la lớn, “Tướng công cẩn thận!”

Chính bản thân của Long Vô Tâm chỗ nào lại không rõ ràng mình đang gặp nguy hiểm, trong lúc nguy cơ, hắn nắm lấy thánh kiếm trong tay vội vàng biến chiêu, thân thể cố gắng xoay một chút để tránh né thế công, cũng tạo ra một chút lực đạo đánh về phía thân kiếm của đối thủ. Một chiêu Lạc Tước thi triển ra, kiếm rơi từ trên xuống đánh vào thân kiếm của tên cướp đẩy mủi kiếm của hắn chệch đi một chút, "Keng" mủi kiếm đâm về phía sườn phải của Long vô tâm, thế nhưng là tên lão đại lại càng thảm hơn, khi kiếm chiêu của Long vô tâm rơi từ trên xuống đẩy lệch thân kiếm của hắn, cũng thuận thế phát lực chém một nhát về vai của tên lão đại. Trúng phải một chiêu Lạc Tước này uy lực không nhỏ, một vết thương sâu đến tận xương từ trên vai trái của tên lão đại kéo dài tới tận bắp tay. Một tiếng hét thảm từ tên lão đại trong miệng phát ra.

“AAAAA----------! khốn kiếp, lão tử muốn ngươi chết không toàn thây.”

Gằn từng tiếng một nói ra, tên lão đại nhanh chóng ném ra một loại bột trắng về phía Long Vô Tâm.

Thấy vậy Long Vô Tâm cũng không nghĩ nhiều lập tực nhảy lùi về phía sau tránh né, thấy chiêu đánh lén của mình không có tác dụng tên lão đại mắt liếc về phía Long Huyền đang được đặt nằm ở dưới gốc cây kia nói.

“Lão ngũ giết thằng oắt con đó cho ta, cướp viên châu sau đó chúng ta chạy, để cho bọn hắn biết dám làm tổn thương ta phải nhận hậu quả thế nào.”

Tên lão ngũ này, không ai khác chính là kẻ bị ăn một đá của Long Vô Tâm tuy rằng bị thương nhưng là vẫn còn có thể đánh tiếp được. Hắn nhanh chóng xách đao lao thẳng về phía Long Huyền đang nằm tại gốc cây, lúc này Long Vô Tâm vội vàng muốn lao đi cứu nhưng là lập tức một thanh kiếm đâm tới từ phía sau, còn ai khác ngoài tên lão đại lúc nào cũng đang chờ cơ hội để đánh lén. Long Vô Tâm buộc phải thu kiếm về đỡ, nhưng trong lòng lại lo lắng, Mai Mai thì bị hai người cuốn lấy không ai có thể cứu được Long Huyền, một đứa bé làm sao có thể sống được trước sự tấn công của tu sĩ cảnh giới nhập vi tam tinh?

Lão ngũ rất nhanh đã chạy tới trước mặt của Long Huyền tay phải dơ cao lên chuẩn bị chém xuống. Ngay khi lưỡi đao sắp chém trúng Long Huyền thì cánh tay của hắn bị một thanh kiếm chặt ngang, kiếm chiêu xoay chuyển đưa ngang một cái lập tức đầu người bay lên, tên Lão ngũ lập tức bị chém đầu mà chết đi máu tuôn ra như suối, thế nhưng là lại không có giọt máu nào rơi trúng Long huyền, gần đó như là có một vòng bảo hộ tồn tại quanh người đứa bé. Nhưng cũng ngay lúc này có hai người lo lắng kêu lên.

“Nương tử cẩn thận.”, “Mẹ, coi chừng a”.

Đúng vậy thanh âm này là của Long Huyền cùng Long Vô Tâm kêu ra, thế nhưng là chỉ có một thanh âm vang lên, hiển nhiên giọng của Long Huyền là không thể phát ra được vì hắn chỉ là kẻ đang quan sát từ trong mộng cảnh.

Quay trở lại tình huống nguy hiểm của Trần Thanh Mai, không sai người cứu được Long Huyền chính là nàng, trong lúc nguy cấp nàng lập tức quay người tấn công lão Ngũ để giải nguy cho nhi tử.

Nghe được giọng nói của chồng, Trần Thanh Mai cũng không kịp suy nghỉ liền lập tức ôm lấy Long Huyền rồi né tránh ra, thế nhưng là khi nàng quay lưng lại để cứu lấy Long Huyền, cũng có nghĩa nghĩa kẻ địch có thể thoải mái tấn công từ phía sau, huống hồ kẻ địch của nàng cũng không yếu, do đó lúc nàng đánh trúng và giết chết lão Ngũ, đồng bọn của hắn cũng theo sát sau lưng nhìn thấy đồng bọn bị giết bọn hắn cũng không thèm để ý cái gì tiền dâm hậu sát, trực tiếp lấy kiếm đâm thẳng về phía lưng của nàng.

Mai phu nhân cũng là hàng thật giá thật ngũ tinh nhập vi cảnh, phản ứng cũng rất chuẩn biết là không thể né tránh được liền cố tránh chỗ yếu hại, nàng cố gắng xoay người cũng đúng lúc bị hai kiếm đánh trúng sau lưng, "Phốc phốc" máu tươi thấm đỏ cả y phục hiển nhiên cũng đã bị thương.

“Mấy tên đáng chết!!!”

Ngay lập tức từ đằng xa Long vô tâm phẫn nộ mà tiến lại, hai tên đang vây công Mai phu nhân hoảng sợ, Lão đại của bọn hắn dù mạnh như vậy nhưng vẫn bị phế một tay, lão nhị thì trúng kiếm trọng thương khó mà chiến đấu được, lão Ngũ đã chết, thế trận từ năm đánh hai nhanh chóng chuyển thành hai đánh ba, mấu chốt là bọn này không chống đỡ được một tên thất tinh nhập vi cảnh cao thủ a. Bọn hắn trong nháy mắt thì bị Long Vô Tâm chém giết, trước khi chết cũng chém trúng bắp đùi của Long vô tâm một đao coi như đòi lại một chút tiền lãi.

Ngay lúc này Mai phu nhân lao lại đưa tay tiếp một chưởng phía sau lưng của Long Vô Tâm, không sai lại là tên lão đại lại muốn đánh lén, nhưng lần này người lao lên là Mai phu nhân, hắn không những không sợ mà còn dồn thêm lực vào cánh tay, lục tinh cùng ngũ tinh chênh lệch không phải nhỏ, Trần Thanh Mai lập tức bị đánh bay ngược mà ra, cánh tay trái của nàng đối chưởng với tên lão đại đã trở nên chết lặng, trong miệng cũng phun ra một ngụm máu tươi.

“A, phốc xuy”

“Xoẹt, keng---”

Ngay lúc này một ánh kiếm lóe lên, người xuất thủ không ai khác chính là Long Vô Tâm, hắn trong ánh mắt đều là lửa giận, năm lần bảy lượt bị đánh lén, nương tử hắn lại bị trọng thương, trong lúc nhất thời sát khí trong lòng hắn dâng lên vô hạn, hôm nay hắn nhất định phải giết kẻ này.

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, một kiếm trước đó đã đánh trúng vào trước ngực của tên Lão đại, làm hắn văng đi như diều đứt dây, ngay lập tức Long Vô Tâm dưới chân đạp mạnh tay cầm kiếm lao nhanh đâm hướng tên lão đại, lúc này đây tên lão đại đã là vết thương chồng chất chắc chắn không thể sống được, hắn vội chạy ra sau lưng tên lão nhị, chính là kẻ đã bị Long Vô Tâm đánh cho nửa chết nửa sống ngay từ lúc ban đầu, dĩ nhiên tên lão đại rất âm hiểm, dùng cả huynh đệ của mình để cản kiếm, cũng vào lúc đó tay trái còn lại của hắn chụp lấy thanh kiếm bên cạnh ném mạnh một cái, Long Vô Tâm sớm đã né ra, mũi kiếm đâm thật mạnh vào người lão nhị cũng không dừng lại mà trực tiếp xuyên qua đâm thẳng vào tim của tên lão đại đứng phía sau.

Thế nhưng là lúc này, tên lão đại ở trên mặt không có chút nào sợ hãi vì sắp chết hắn trên khóe miệng còn nở một nụ cười tà, như hiểu ra điều gì Long Vô Tâm quay phắt người nhìn về phía cây kiếm vừa bị ném về phía hắn ban nãy, tuy rằng hắn né được thế nhưng là Trần Thanh Mai đang bị trọng thương sau lưng hắn lại đang nằm ngay tầm ngắm của thanh phi kiếm, hắn muốn dùng khinh công cản lại thanh kiếm nhưng là lúc này đùi phải bị thương không thể phát lực, đau đớn làm hắn gục xuống quỳ một chân trên đất, hai mắt đỏ hồng nhìn về phía nương tử cùng nhi tử của mình gào lên.

“Mai Mai, mau tránh ra a.”

Trần Thanh Mai mắt thấy thanh kiếm lao thẳng mà tới theo bản năng muốn dùng kiếm cản lại, nhưng là một tay nàng đang bế Long Huyền, tay kia thì đã tê liệt do đối chưởng cùng lão đại khi nãy, hiện tại chỉ có thể tận lực né tránh. Nàng dùng toàn lực để giúp bản thân di chuyển, trên thân vốn đã nhuộm đầy máu, vết thương từ cánh tay cùng sau lưng sớm làm cho nàng kiệt sức, rất gian nan mới di chuyển được nhưng nàng cũng nhận ra rằng tuy bản thân tránh thoát được vì thanh kiếm không nhắm vào nàng mà nhắm vào tiểu Long Huyền trên tay nàng, trong lúc nhất thời không một chút chần chờ Mai phu nhân đưa tay trần ra che lại thanh kiếm, để không cho Long Huyền chịu tổn thương.

“Xoẹt—” tiếng kiếm cắt vào thịt thanh âm vang lên, thanh kiếm đã đâm xuyên qua bắp tay của Mai phu nhân, rất may là nàng còn chuyển người được nếu không sẽ trực tiếp bị chém lìa một tay, tiểu Long Huyền cũng sẽ chết chắc. Long Vô Tâm lập tức phóng lại đỡ lấy nương tử cùng nhi tử của mình, sắc mặt tràn đầy lo lắng cùng yêu thương hỏi.

“Mai Mai ngươi không sao chứ?”

“Yên tâm đi chỉ bị một chút thương mà thôi, ngươi xem hài tử vẫn bình an.” nàng vừa nói vừa nâng cánh tay sớm đã bị nhuộm đỏ bởi máu đang bế Long Huyền lên mìm cười nhìn hạnh phúc, sau đó liền vô lực mà ngất đi.

Trong mộng cảnh không gian, chứng kiến rõ ràng cảnh này từ đầu đến cuối, Long Huyền sớm đã cảm động đến không nói nên lời, đời này hắn đã nhận định rõ ràng hai người trước mắt chính là cha mẹ của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.